[Dịch]Thê Chủ Dịu Dàng - Sưu tầm
Chương 26 : Giao dịch
.
Cả phòng yên lặng tới mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Quân Mẫn Đình và Quân Nhược Thủy tương đối nặng nề, không nói lời nào giống như đang âm thầm giằng co. Tô Tử Bội lo lắng không yên nhìn hai người, cảm thấy trong không khí tràn ngập đối chọi gay gắt và ngưng trọng.
Đột nhiên, Quân Mẫn Đình cười lớn: "Nhược Thủy, ngược lại ta đã xem thường con rồi, vào Tô gia nên cánh của con đã cứng cáp hơn rồi hả?"
"Nhược Thủy không dám." Quân Nhược Thủy vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ: "Kính xin mẫu thân đại nhân đồng ý thỉnh cầu của Nhược Thủy."
Rốt cục tinh thần của mọi người cũng hồi phục lại, Quân Mẫu Đan im lặng ngược lại Quân Hương Ngọc không nhịn được đứng lên lớn tiếng: "Quân Nhược Thủy, ngươi dám cả gan nói với mẫu thân như vậy, ngươi ở Tô gia ăn tim gấu mật hổ rồi hả?" Ỷ có Quân Mẫn Đình ở bên cạnh cho nên nàng ta mới dám cáo mượn oai hùm nói ẩu nói tả như vậy. Cái bạt tai nóng hừng hực lần trước đến nay vẫn còn như mới.
"Đúng vậy, trăm được lấy hiếu làm đầu, lần này tiểu muội không khỏi quá lời làm cho mẫu thân đau lòng rồi." Quân Mẫu Đan xem xét thời thế, cũng cố mở miệng làm ra vẻ.
Quân Nhược Thủy cười nhạt: "Nếu mẫu thân đại nhân đã để cho ta ở rể Tô gia, vậy sau này ta là người họ Tô, cũng không còn được ghi lại trong gia phả của Quân gia, nếu đã không phải là người Quân gia thì làm sao khiến mẫu thân đau lòng như vừa nói được chứ?" Ngay sau đó nàng lập tức đổi đề tài: "Huống chi từ nhỏ đến lớn mẫu thân đại nhân đã bố thí cho ta và phụ thân được bao nhiêu lòng thương?"
Sắc mặt Quân Mẫn Đình xanh mét nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
Quân Nhược Thủy liếc xéo nàng ta một cái, nói tiếp: "Hôm nay ta đã vào gia phả Tô gia, thân là con cháu Tô gia mà phụ thân lại ở tại Quân gia, cũng không được mẫu thân chào đón, lại phải chịu đựng bọn hạ nhân xem thường mà nữ nhi duy nhất thì không ở bên người làm chỗ dựa, tất nhiên là Nhược Thủy muốn đón phụ thân về bên người để hiếu thuận rồi."
"Thật không biết xấu hổ!" Quân Hương Ngọc hứ một tiếng, cố ý gây sự nói: “Ngươi ở rể Tô gia là có thể thay đổi huyết mạch Quân gia của ngươi sao?"
"Đúng là không thể, cho nên ta mới nhớ người sinh ta ra, nuôi ta lớn lên là phụ thân." Quân Nhược Thủy bình tĩnh thong dong trả lời: "Còn mẫu thân đại nhân chỉ trả giá bằng một buổi tối vui thích lại không thấy mười tháng hoài thai sinh đẻ, cũng chưa từng dạy ta thương ta cho nên ta chỉ trả ân tình của phụ thân ta mà thôi."
Tốt...... Lời lẽ to gan lớn mật! Tô Tử Bội thấy thế là đủ rồi. Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc cũng sợ ngây người, trong khoảng thời gian ngắn lắp bắp không nói thành lời.
"Cho dù đây cũng là một phần hiếu tâm của ngươi…" Quân Mẫn Đình cười lạnh nói: "Nhưng chia rẽ hôn nhân của phụ mẫu là bất hiếu vô cùng!"
"Xin hỏi mẫu thân người có từng quý trọng phụ thân sao? Người có từng quan tâm đến đau thương và ưu sầu của hắn sao? Người có từng để ý hôn sự này sao?" Quân Nhược Thủy luôn miệng chất vấn, khẽ hừ nói: "Tình cảm phu thê dễ dàng đứt đoạn nhưng quan hệ máu mủ thì không thể dứt bỏ. Bất luận con phải trả giá cao bao nhiêu thì cũng đều đáng giá cả."
Xé rách tấm mặt nạ ân cần dịu dàng, Quân Mẫn Đình cười lãnh khốc: "Thì ra là ngươi một mực ẩn nhẫn che giấu tài năng, thì ra trong ba nữ nhi ngươi mới là người có lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó lường nhất. Nghĩ tới ta một đời anh minh thế nhưng cũng có thời điểm nhìn nhầm."
Quân Nhược Thủy cũng không giải thích, để cho nàng ta nghĩ như vậy cũng tốt. Nàng chỉ cần thuận lợi đạt được mục đích là đủ.
Tim của Tô Tử Bội đau nhức giống như bị người ta dùng tay bóp nát, nàng dám nói tình nghĩa phu thê dễ dàng đứt đoạn, thì ra nàng cũng xem nam tử như y phục. Tâm tình đột nhiên xuống thấ đến đáy cốc, không khỏi có chút nản lòng thoái chí.
"Mẫu thân đại nhân, đất đai Tô gia con không làm chủ được nhưng người có thể đưa ra yêu cầu khác để bồi thường, con sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn người. Sở dĩ con đi thẳng vào vấn đề này đơn giản là bởi vì đối với người, phụ thân không đáng nhắc đến, mà người có thể dùng một người không đang quan trọng để đổi lại lợi ích kinh tế. Từ góc độ thương nhân mà nói thì tuyệt đối là trăm lợi mà không có hại, vậy cớ sao không làm?" Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói.
Quân Mẫn Đình lộ ra nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng tính toán: "Quả thật là nói khéo như rót, không nhìn ra Liễu Miên lại có khả năng dạy dỗ ngươi thành ra như vậy."
"Mẹ, tiểu muội nói cũng có đạo lý, Bát phụ thân ở lại trong phủ cũng không có chỗ dùng......" Quân Mẫu Đan giống như người hòa giải khuyên nhủ, rốt cuộc nàng ta cũng đã nhìn ra tiểu muội này không phải là một nhân vật đơn giản, hôm nay giúp đỡ một câu có lẽ ngày sau sẽ có nhiều chỗ tốt.
Ai ngờ Quân Mẫn Đình biến sắc, căm tức nhìn nàng ta, ánh mắt nghiêm nghị, trách mắng: "Con thì biết cái gì, ếch ngồi đáy giếng!"
Quân Mẫu Đan bị mất mặt, lập tức cúi đầu im lặng còn Quân Hương Ngọc thì cười hả hê nói: "Đúng vậy, mẫu thân tự có tính toán của mẫu thân!"
"Không biết ý của mẫu thân đại nhân như thế nào?" Quân Nhược Thủy ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng, tròng mắt đen trầm tĩnh lộ ra ánh sáng lạnh lùng, sắc bén.
Ánh mắt Quân Mẫn Đình lóe sáng, cười ha ha, nói: "Nếu là buôn bán, tất nhiên phải thương lượng một cách cẩn thận. Hiền tế, mảnh đất kia......"
"Con sẽ trở về bẩm rõ với gia mẫu, rất nhanh sẽ trả lời." Tô Tử Bội cúi đầu đáp.
"Như thế rất tốt, hi vọng chúng ta có thể hai bên cùng vui vẻ." Quân Mẫn Đình đắc chí vừa lòng cười, khóe mắt đầy nếp nhăn tràn đầy gian trá.
Xem ra nàng ta muốn dùng mảnh đất kia làm vật trao đổi, thật đúng là gừng càng già càng cay. Quân Nhược Thủy cười nhạt, nói: "Mẫu thân đại nhân, ba ngày sau con tới đón phụ thân ra ngoài."
Cơ trên mặt Quân Mẫn Đình co quắp, cố gắng kềm chế tức giận trong lòng, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nhược Thủy, con không cần tự tin quá đáng, nếu điều kiện của ta đạt được thì tất nhiên việc đón người cũng sẽ dễ dàng."
Tô Tử Bội ngẩng đầu nhìn Quân Nhược Thủy, khuôn mặt ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng có chút nhếch lên, hình như núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Nàng sẽ vì người nào mà mất đi bình tĩnh đây? Nếu là hắn thì có thể khiến cho nàng lộ ra một chút khẩn trương và đau lòng hay không?
"Mẫu thân đại nhân cứ cẩn thận suy nghĩ, Nhược Thủy xin cáo từ trước." Quân Nhược Thủy tự động bỏ qua lời của nàng ta..., đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, không nhìn gương mặt giận dữ của Quân Mẫn Đình, lôi kéo Tô Tử Bội đi ra khỏi phủ bỏ lại Quân Mẫn Đình đang cắn răng nghiến lợi sau lưng.
"Từ đầu tình cảm phu thê đã dễ dàng đứt đoạn......" Câu nói kia của Quân Nhược Thủy không ngừng vang lên trong đầu Tô Tử Bội khiến cho người của hắn giống như đang ở trong hầm băng ngàn năm, lạnh đến thấu xương, mặc dù bây giờ là giữa trưa mùa hè nhưng cũng đủ để hắn sợ run người.
Quân Nhược Thủy kinh ngạc quay đầu lại, thấy tinh thần của hắn có chút hoảng hốt, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng. Quân Nhược Thủy dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn, ân cần hỏi: "Sao vậy, nóng quá nên mệt mỏi sao?"
Hắn lắc đầu một cái, vẻ mặt uể oải.
Quân Nhược Thủy nhìn ánh mặt trời gay gắt có chút chói mắt, sau giữa trưa trong thành Lâm Giang không có một cơn gió, khí nóng khiến cho người ta muốn ngất đi. Hay là cảm nắng rồi? Trong mắt nàng hiện ra vẻ lo lắng, đưa tay vòng qua đỡ eo hắn, trách cứ nói: "Không thoải mái thì đừng cậy mạnh, nếu choáng váng thì dựa vào ta. Về nhà ta làm cho ngươi ly trà lạnh giải nóng."
Tô Tử Bội không nói gì, trong lòng lại dâng lên ngọt ngào kì lạ, thì ra trách cứ cũng có thể êm tai như vậy, làm cho lòng người vui sướng. Hắn cảm giác mình bị bệnh thật rồi, nhất định là bị bệnh nếu không tại sao lại có sở thích kì quái như vậy?
Để nàng đỡ lên xe ngựa, để nàng để cho mình nằm trên đùi nàng, hắn không muốn suy nghĩ gì cả, nhắm mắt lại, chỉ cần yên tĩnh như lúc này là tốt rồi.
Quân Nhược Thủy cho là hắn bị nóng mệt mỏi nên không quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ một cách yên ổn. Dọc đường không nói lời nào.
Tô Tử Bội không có ngủ, trong đầu của hắn có ngàn vạn suy nghĩ. Thật ra mảnh đất hoang kia cũng chỉ là thứ yếu, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc cho nên vẫn để im đó không có sử dụng. Hôm nay nhạc mẫu đại nhân lại nói muốn mảnh đất kia nhất định là có mục đích không muốn cho ai biết. Cái gọi tích trữ đất thì đi lừa quỷ còn dễ hơn một chút. Nhưng mà những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là nếu như nàng nói muốn, hắn sẽ cho nàng mảnh đất kia. Chỉ cần nàng nói một câu là đủ rồi.
Nhưng nàng lại không nói gì làm cho hắn cảm thấy mờ mịt luống cuống. Hắn không biết suy nghĩ trong lòng nàng, không xác định được ý đồ của nàng, không biết một ngày kia nàng có vứt bỏ hắn, tuyệt tình giống như Long Hạo Vân hay không.
Hắn biết nàng và Long Hạo Vân khác nhau. Long Hạo Vân lừa hắn, lúc đầu khanh khanh ta ta, che giấu thân phận và gia thế của mình, mãi cho đến cuối cùng hắn mới biết được nàng ta đã sớm có chính phu, ngay cả phu thị bên người đều thành đàn rồi. Mà hắn là gì chứ? Hắn đã từng tiêu sái như gió, là nam tử hào hoa phong nhã, chỉ cần cười một tiếng là có thể khuynh thành để cuối cùng đổi lại một cuộc tình đầy đau đớn và khổ sở. Còn Quân Nhược Thủy, thê chủ của hắn, vĩnh viễn luôn là bộ dạng dịu dàng như nước, đối đãi với người khác ôn hòa thành khẩn, không dễ tức giận lại biết ẩn nhẫn, khoan nhượng nhưng cũng không mềm yếu. Chỉ là hình như lòng nàng rất sâu, không có cách nào đo lường được cũng không có cách nào đến gần.
Nàng không nói gì cả nhưng hắn lại vì chuyện của nàng mà lo lắng. Đột nhiên hắn rất hận mình như vậy.
Tại sao, tại sao nàng lại nói "Tình cảm phu thê dễ dàng đứt đoạn"? Theo ý nàng, nam nhân cũng giống như y phục, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao?
"Có thấy khá hơn chút nào không?" Quân Nhược Thủy đưa tay lên hai huyệt Thái Dương bên trán, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, nhạo báng nói: "Không phải thường ngày luôn nói thân thể cường tráng sao? Sao hôm nay lại yếu đuối như vậy?"
Hắn hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác dịu dàng khi nàng xoa bóp cho hắn.
Quân Nhược Thủy nhìn chân mày hắn giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không khỏi nở nụ cười, mặc cho mỉm cười giống như gợn sóng từ từ lan ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện