[Dịch]Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại - Sưu tầm

Chương 7 : Thuyết phục

Người đăng: 

.
Mộ Dung Thuần hôm nay có vẻ đã dậy từ khá sớm, chắc cũng do thói quen lúc nàng còn học ở Đại Học. Thế nhưng, dậy sớm thế khiến nàng không có việc gì để làm. Thế là nàng đành cùng Lan Hương ra sau vườn hít thở không khí trong lành. Hoa viên nhà Mộ Dung không lớn lắm nhưng lại khá bắt mắt với nhiều loại hoa và hương thơm khác nhau. Cây cối nơi đây được chăm sóc, cắt tỉa gọn gàng nom rất tươi tốt. Hơn nữa lúc này còn sớm, sương còn ngưng đọng trên lá làm hoa viên trở nên lấp lánh kì lạ. Cảm nhận được những luồng gió mát bay xuyên qua người, nàng nhắm mắt lại tận hưởng. Không khí thời cổ đại quả thật dễ chịu hơn nhiều, không khói bụi mù mịt như ở hiện đại. Nàng bước đến chiếc bàn đá trước mắt. Không biết Lan Hương dặn dò khi nào, một tì nữ mang một ấm trà ra, bước đến cạnh bàn đặt xuống. Nhẹ nhàng rót cho nàng tách trà và lui ra ngoài. Nàng có một tật xấu khó bỏ là mỗi khi thức giấc, nàng cực kì khó tính, nóng nảy hay đôi lúc cũng rất lạnh lùng cũng có khi dễ tính đến lạ thường. Việc này phụ thuộc vào giấc ngủ có ngon hay không. Nhưng có một việc chắc chắn là nàng sẽ không mở miệng cho đến khi đồng hồ điểm 8 giờ sáng. Vì thế Lan Hương trông có vẻ lo lắng không biết tiểu thư nhà mình bị làm sao mà từ khi thức giấc nàng ta hỏi bao nhiêu điều, bắt chuyện bao nhiêu lần mà nàng vẫn thờ ơ không lên tiếng. - Tiểu thư! Người có thấy đói không. Nô tì lấy chút điểm tâm cho người nhá Lan Hương ân cần hỏi. Nhưng xem ra không có hiệu quả, nàng vẫn ngồi đó hướng mắt ngắm những bông hoa trong hoa viên. Một lát sau, có vẻ “giờ lành” đã điểm, sau một hồi thơ thẩn ngắm hoa, nàng quay sang Lan Hương với đôi mắt long lanh. - Hương Nhi! Ta đói Lan Hương đơ đẫn người một lúc cũng nhanh chân chạy xuống phòng bếp, chuẩn bị một ít điểm tâm cho tiểu thư. Nàng ta vừa chạy vừa nghĩ, không hiểu tại sao từ hôm té giếng đến nay, tiểu thư của nàng đôi lúc thập phần quái dị. Không biết có bị trúng tà hay không nữa. ​ * * *​ Trong lúc cả nhà đang cùng vây quần ăn bát cơm gia đình. Không khí có vẻ hơi trầm vì không có chuyện để bàn bạc. Bỗng nhiên, Mộ Dung Bác buông đũa, gương mặt nghiêm nghị quay sang Mộ Dung Thuần đang từ tốn ăn cơm ồn tồn bảo: - Thuần nhi! Chiếu chỉ đã ban cũng hơn một tháng rồi. Hoàng thượng đã thúc giục với ta về hôn lễ giữa con và Vương gia. Có lẽ cũng đã đến lúc, con cũng không còn nhỏ gì Mộ Dung Thuần nhẹ nhàng buông đũa. Cả nhà đều buông đũa. Họ đều chờ đợi nàng lên tiếng. Một lát sau nàng quay sang Mộ Dung Bác nhỏ nhẹ lên tiếng: - Tất cả theo sắp xếp của phụ thân - Được rồi! Chuyện này ta sẽ bàn với Vương gia, chọn ngày lành tháng tốt rồi tổ chức hôn lễ Nàng gật đầu đồng thuận. Dù sao cũng không nên làm khó dễ phụ thân nàng. Hơn nữa đây là ý của Hoàng thượng. Trái lệnh ngài chẳng phải sẽ mắc tội khi quân phạm thượng? Nàng không muốn gây rắc rối cho gia đình. Mặc dù nàng cũng chẳng kham cuộc hôn nhân này. Nhưng nhập gia tùy tục. Cũng chỉ là kết hôn thôi mà. Nàng không quan tâm nhiều đến nó. Tự dưng xuyên không qua đây, nàng chỉ biết nên an phận thủ thường, giữ cái mạng nhỏ bé của nàng là trên hết. Thời đại này lắm quy tắc, nàng cần thời gian thích ứng. Mà kết thân với tên Vương gia kia có lẽ cũng không phải ý tồi. Nghe nói hắn là không ham mê nữ sắc, trước giờ luôn xa lánh nữ nhi. Làm thê tử hắn chắc cũng trên danh nghĩa. Sau này nếu không hợp, nàng sẽ thương lượng với hắn chuyện hưu* (*hủy bỏ hôn nhân). Nhưng ngẫm nghĩ gì đó nàng qua sang Mộ Dung Bác. - Phụ thân! Nhi nữ có một yêu cầu Mộ Dung Bác ngẩng đầu, không biết Mộ Dung Thuần định làm gì. - Con nói đi - Nhi nữ muốn sau khi kết hôn, Lan Hương có thể cùng nhi nữ sang đó để hầu hạ Dù sao từ khi đến đây cũng như từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Thuần là đã quen Lan Hương chăm sóc. Để người khác làm việc này nàng nghĩ không tiện. Dù sao nàng vẫn còn lạ lẫm. Mang theo người quen sẽ tiện thích ứng hơn. - Được! Ta đồng ý Thật ra nếu Mộ Dung Thuần không yêu cầu thì ông cũng sẽ cho Lan Hương theo nàng để chăm sóc. Lan Hương không có người thân, từ nhỏ đến lớn lại luôn theo nàng. Nếu nàng đi để Lan Hương một mình lại ở phủ, chắc nàng ta cũng sẽ không chịu. ​ * * *​ Trong Hoàng Cung Ở Ngự Hoa Viên, đối diện nhau trên một bàn đá là hai người nam nhân với vẻ ngoài đạo mạo, anh tuấn phi phàm. Cả hai đều toát lên sự thoát tục, nhất là nam nhân một thân hoàng bào màu vàng có thêu một con rồng, trông thật uy nghi. Nam nhân đối diện cũng không vừa. Một thân lam y đơn giản nhưng toát lên một vẻ cao ngạo, mạnh mẽ của một vị tướng quân. Nam nhân vận hoàng bào lên tiếng trước: - Hoàng đệ! Ta là cất công lắm chọn cho đệ một nữ nhân tuyệt cả sắc lẫn tài như vậy. Đệ đừng phụ tấm lòng đại huynh này được không? Dáng vẻ uy nghi là thế nhưng lời nói của y lại thân mật và có phần như nài nỉ như một đứa trẻ vòi kẹo. Nam nhân kia vẫn từ tốn nhấm nháp tách trà, không có ý gì là chú ý đến hoàng huynh của mình. - Thôi nào! Chiếu chỉ cũng đã ban. Đệ lấy nàng về rồi tùy ý hành sự cũng được. Bây giờ mà rút lại thánh chỉ thì thật mất mặt ta quá. Ta xin đệ đấy! Nam nhân vận hoàng bào vẫn một mực nài nỉ. Xem ra lần này y khổ thật rồi. Có một hoàng đệ như hắn, y thân là vua một nước nhưng lại vô dụng trước nam nhân này. - Hoàng đệ à! Nàng ta là một mỹ nữ đấy, lại rất giỏi cầm – kì – thi – họa. Ta đã điểm qua rồi, nhất định đệ sẽ yêu mến nàng ta cho xem. Chẳng phải vài hôm trước đệ cũng đến thăm hỏi “nương tử” của mình rồi sao. Lại nhận là người một nhà rồi. Đệ không thể rút lui như thế - Huynh thật lắm lời! Huynh muốn thì đi mà lấy nàng ta Xem ra thuyết phục vị hoàng đệ này không hề đơn giản. Đáy mắt hoàng đế lóe lên tia nguy hiểm. Không nhu được thì cương. Hắn không tin không bắt tên hoàng đệ này thành thân được. - Được thôi! Đệ không đồng ý thì mai ta sẽ ban chiếu hủy bỏ hôn lễ Y nâng tách trà nhấm nháp, cử chỉ tôn quý. Nam nhân đối diện có vẻ vui mừng vì sự chiến thắng của mình. Hoàng đế đặt tách trà xuống, đôi mắt nửa đùa nửa đe dọa hướng về phía đối phương nhả từng lời cương quyết: - Đồng thời ta cũng công bố luôn chuyện ba năm về trước của đệ Âu Dương Hiên Viên thất kinh. Không ngờ tới hoàng huynh lại dùng thủ đoạn. Nếu bí mật kia bị lộ, xem chừng hắn sẽ phải tự vẫn để bảo toàn danh tiết mất. Liếc nhìn kẻ đối diện, xem ra y mãi mãi không thắng nổi hoàng huynh của mình. - Huynh được lắm! Ta lấy nàng ta là được chứ gì Kẻ kia mỉm cười đắc ý. Biết rằng đệ đệ của mình tuy cố chấp nhưng vì quá thẳng thắng cương trực, đã không biết bao nhiêu lần mắc mưu, rơi vào bẫy của y. Xem ra, suốt đời đệ đệ y vẫn chỉ có thể là một bề tôi mặc y điều khiển không thể phản kháng. Tuy nhiên, suy cho cùng là do y lo lắng cho đệ đệ của mình. Y biết nếu không ép hắn xem chừng hắn cứ vậy mà sống, chẳng màng lập thê tử, suốt đời sống cảnh phòng không lạnh lẽo. Còn Âu Dương Hiên Viên ngắm nhìn vẻ đắc ý của đại huynh mình mà chỉ chực muốn xông tới cho y một nhát vào vẻ mặt nham nhở ấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang