[Dịch]Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại - Sưu tầm
Chương 4 : Mộ Dung Phục
.
- Buông… nghẹt… thở…
Mộ Dung Thuần ra sức thoát khỏi sự kìm cặp của nam nhân ấy. Có lẽ vì quá xúc động, người nam nhân này đã hành động lỗ mãn. Nghe được câu nói của nàng cùng hơi thở yếu ớt của nữ nhân trong lòng, cậu nhanh chóng buông nàng ra. Thoát khỏi đôi tay như sắt như thép ấy, Mộ Dung Thuần hít lấy hít để bầu không khí xung quanh, nàng thực là chưa bao giờ yêu không khí như lúc này.
Người nam nhân ấy nhìn hành động của nàng, biết mình đã quá lố. Hắn thật sự vì quá đỗi vui mừng nên mới hành động như vậy. Khi nghe tin Mộ Dung Thuần trượt chân ngã xuống giếng, trí não hắn như bị đông cứng, cả người không hề nhúc nhích. Hắn có cảm tưởng như thế giới này đang sụp đỗ, vỡ vụn dưới chân mình. Mộ Dung Thuần là đại tỷ của hắn, cũng là người hắn yêu thương nhất trên cõi đời này. Từ nhỏ đến lớn, là nàng đã luôn chăm sóc, lo lắng cho hắn. Hắn ốm, nàng liền gọi thái y, ngày đêm túc trực bên hắn đến khi hắn khỏi hẳn. Khi hắn buồn, nàng bên cạnh vu vơ hát cho hắn nghe, kể cho hắn những câu chuyện và làm mọi việc để hắn được vui. Ngay cả mẫu thân của hắn, tuy rằng cũng rất quan tâm, lo lắng cho hắn. Nhưng, tuyệt nhiên không thể bằng nàng. Cũng không trách hắn được, mẫu thân hắn là một nữ tử trong giang hồ, gặp được phụ thân hắn và đem lòng yêu thương. Dù rằng giờ đây cũng đã ngoài 40 tuổi, nhưng bà vẫn đem hết khả năng của mình, hết lòng giúp đỡ phụ thân. Chính vì vậy, thời gian bà bên hắn không hề nhiều. Tuy nhiên, hắn vẫn luôn yêu thương bà, thông cảm cho bà.
Sau một hồi điều chỉnh lại nhịp thở. Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người nam nhân trước mặt. Người này thân hình cao lớn, gương mặt thanh tú với nét dịu dàng, dễ mến. Theo như trí nhớ, hắn chính là Mộ Dung Phục, người đệ đệ thân yêu của nàng. Nhìn đệ ấy, nàng đủ hiểu được tâm tư, tình cảm dành cho nàng. Nàng mỉm cười: “Quả là một hảo đệ đệ”. Xem biểu hiện là biết, có lẽ Phục đệ là đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, dằn vặt tự trách bản thân đã hành động lỗ mãn với tỷ tỷ của mình. Nàng tiến lại gần, đặt tay lên vai tiểu đệ đệ, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nào nào! Đệ không cần bày ra vẻ mặt như thế. Tỷ vẫn ổn, vẫn khỏe mà
Mộ Dung Phục nhìn tỷ tỷ của mình. Vẫn là nụ cười hiền ấy, vẫn là giọng nói trong trẻo và ấm áp ấy mà hai hôm trước khi nghe tin dữ đã khiến hắn như rơi xuống tận địa ngục tăm tối. Và rồi hắn lại xúc động, ôm chầm lấy nàng. Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn lần đầu.
- Đại tỷ! Đệ đã lo lắm. Rất lo
Trong vòng tay của tiểu đệ mình. Nàng thấy rất ấm áp, nàng cảm nhận được yêu thương mà Mộ Dung Phục dành cho nàng. Nàng nâng đôi tay ngọc ngà của mình vòng ra sau lưng Mộ Dung Phục, vỗ vỗ tấm lưng rộng của hắn.
- Được rồi! Ta xin lỗi. Là ta bất cẩn, đã làm đệ phải lo lắng rồi
Nàng thực sự rất vui, rất hạnh phúc khi có được người đệ đệ tốt như thế này. Nhưng, chỉ mình nàng hiểu rõ. Mọi thứ nàng đang có, không phải của nàng, mà là của vị cô nương tên Mộ Dung Thuần kia. Nghĩ đến đây, nàng bất giác thở dài. Thật đáng buồn thay cho một vị cô nương xấu số. Nàng ta là có tất cả. Có gia đình đầm ấm, có một tiểu đệ đệ tốt, có một tiểu Lan Hương dễ thương. Nhưng cuộc sống của nàng ta lại ngắn ngủi, chỉ một chút sơ suất, nàng ta đã mất đi tất cả, chỉ còn lại bản thân bơ vơ nơi cõi lạnh. Nàng chỉ nhờ chút may mắn nhận được ân huệ của nàng ta và “chiếm” lấy những thứ hiện có của nàng ấy. Nhưng kẻ giả mạo vẫn là kẻ giả mạo. Làm sao nàng không biết chứ, nàng dù có mang thân xác của nàng ta đi chăng nữa thì nàng cũng không phải nàng ấy.
Nàng không muốn nghĩ đến nó nữa. Nghĩ tiếp nàng sợ nàng sẽ phải nói ra tất cả, rằng nàng không phải Mộ Dung Thuần, nàng là Hoàng Vũ Khánh Thy. Mộ Dung Thuần đã chết, còn nàng chỉ là đang nương nhờ thể xác nàng ấy. Thế nhưng, làm sao mà nàng nói được đây. Nói rồi, ai sẽ tin nàng? Có khi họ lại nghĩ nàng rơi xuống giếng, đầu bị va chạm nên bị điên rồi cũng nên. Nàng khẽ đẩy Mộ Dung Phục ra khỏi mình, đưa tay lên vuốt lấy khuôn mặt của hắn. Nàng sẽ nhớ, sẽ khắc ghi khuôn mặt ấy trong tận sâu đáy tim mình.
- Tỷ sao vậy?
Nhìn hành động lạ của Mộ Dung Thuần. Hắn thắc mắc hỏi. Nhưng nàng chỉ lắc đầu.
- Không sao! Chỉ là ta sợ, sợ sẽ phải xa đệ
- Tỷ nói gì vậy chứ? Sẽ không có ai dám ức hiếp tỷ đâu. Có đệ ở đây, đệ nhất định bảo vệ tỷ
Mộ Dung Phục quả quyết nói. Hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để điều tương tự ấy xảy ra với nàng lần nữa. Một lần là quá đủ rồi. Hắn là tưởng nàng đang sợ. Nhưng không. Nàng là đang có ý khác. Nàng sợ ở quá lâu bên hắn nàng sẽ đâm ra hận bản thân mình. Lỡ như hắn biết, đại tỷ của hắn là do nàng hại chết, dù không phải cố ý nhưng đúng là nàng đã hại chết tỷ tỷ của hắn. Như vậy, liệu hắn có tha thứ cho nàng? Nhưng dù hắn có tha thứ, làm sao nàng tha thứ cho bản thân đây?
- Ta biết rồi, biết rồi!
- À! Tỷ đã đói chưa? Đệ đi chuẩn bị cơm cho tỷ?
- Ấy ấy! Nô tì quên mất! Nhị công tử cứ để cho nô tì, nô tì đi chuẩn bị ngay
Nói xong, Lan Hương một mạch chạy ra khỏi cửa đến thẳng nhà bếp. Trong căn phòng phút chốc chỉ còn lại nàng và Mộ Dung Phục. Nghĩ ngợi một hồi, nàng muốn đi xem khung cảnh xung quanh nên bèn lên tiếng đề nghị:
- Đệ đưa ta ra ngoài vườn nhá! Ở trong phòng suốt, ngột ngạt quá
Mộ Dung Phục không chút suy nghĩ, gật đầu đồng ý ngay. Dù sao cả hắn cũng cảm thấy ở suốt trong phòng cũng thật ngột ngạt, ra ngoài thưởng gió trời có lẽ sẽ tốt hơn cho sức khỏe. Hắn đi đến bên cạnh nàng, dịu dàng dìu nàng đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện