[Dịch]Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại - Sưu tầm
Chương 3 : Gia thế
.
Lần thứ hai tỉnh lại, vẫn là cái trần nhà lạnh lẽo ấy, nhưng nàng đã không còn thắc mắc gì về nó nữa. Bởi hiện giờ, nàng đã chấp nhận sự thật rằng: "Nàng đã xuyên không". Đối với nàng nó thật sự mới mẻ và lạ lẫm. Tuy nhiên, không phải là nàng chưa từng nghe nói đến. Trong một vài bộ phim truyền hình hay một số truyện ngôn tình nàng từng xem qua, đọc qua cũng có những chi tiết này. Nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc đến mức khăng khăng cái suy nghĩ rằng "Nàng là đang mơ". Nếu cứ tốn thời gian để vắt óc nghĩ đến chuyện đó thì thà rằng nàng cứ chấp nhận nó, phó mặc cho ông trời đưa đẩy nàng đến đâu thì đến. Nghĩ là làm, nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp trên người sang một bên, nàng đặt chân xuống nền đất. Nhìn xuống phía dưới chân có một đôi giày thêu hoa rất đẹp mắt. Nàng mang vào và từ từ đứng dậy. Có lẽ vì nằm quá lâu trên giường nên khi bất ngờ hoạt động, cơ thể nàng chưa thích ứng được nên nàng hơi loạng choạng như sắp ngã. Nàng nhanh chóng nắm lấy cạnh giường để giữ thăng bằng, dáo dác nhìn xung quanh. Không có ai cả. Trong căn phòng, hiện tại chỉ có mình nàng đối mặt với bốn bức tường. Khẽ khàng tiến đến chiếc bàn bên cạnh, đặt trên đó là một cái bình nước, vài tách trà sắp xếp ngăn nắp trên một chiếc khay và một chiếc gương đồng ánh vàng. Nàng thật đang muốn ngắm xem, cách trang điểm thời cổ đại sẽ biến nàng thành như thế nào. Kéo chiếc gương lại gần mình và... soi. Nàng như muốn hét toáng lên. Bởi lẽ, trong chiếc gương ấy, hiện lên một khuôn mặt vừa quen, vừa lạ và chắc chắn rằng đó không phải là nàng. Nàng hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân và một lần nữa soi mình trong gương. Hình ảnh một cô gái vừa quen vừa lạ lại đập vào mắt nàng. Nàng nheo nheo đôi mắt phượng của mình để cố nhớ xem, cô gái này là ai. Và rồi, hình ảnh cô gái vận chiếc váy trắng hiện lên trong đầu nàng. Quả nhiên không sai, gương mặt trong chiếc gương này chính là cô gái ấy. Giờ thì nàng đã hiểu hai từ "Hoán đổi" mà cô gái ấy nói là gì. Nó chẳng phải là hoán đổi thân xác hay sao. Cô gái ấy mạng đã tận, còn nàng thì chưa. Nhưng số mệnh nàng sau này sẽ chết rất thê thảm ở thời hiện đại nên cô gái ấy đã "chiếm" lấy thân xác nàng, và rồi ở hiện đại, nàng đã chết. Còn số mệnh của nàng với cái xác này đi đến đâu, tự nàng xoay sở lấy. Liệu nàng có thoát khỏi số mệnh ấy hay không, tất cả tùy thuộc vào nàng. Giờ thì thật sự nàng đã hiểu rõ tâm ý của cô gái đó. Nàng tự nhủ sẽ cố gắng sống thật tốt, sống thay phần của nàng ta ở thế giới này. Thế giới mà theo nàng thì "Không bao giờ thuộc về nàng".
Ngồi ngẫn ngơ suy nghĩ một lúc lâu, nàng nhẽ nhíu mày lại. Một số hình ảnh lạ lại hiện lên. Thật ra nó đã xuất hiện lúc trước khi nàng bất tỉnh lần hai và trong cơn mê man ấy, mọi hình ảnh kia đã ghép lại thành một mảng kí ức hoàn chỉnh. Mảng kí ức của cô gái tên Mộ Dung Thuần - cô gái váy trắng ở trong giếng và cũng chính là chủ nhân thân xác nàng đang mang. Theo kí ức của cô gái thì triều đại nàng đang sống là Khang Quốc, do Khang Hy hoàng đế trị vì. Hoàng đế tên thật là Âu Dương Kỳ Phong, có một hoàng đệ là Âu Dương Hiên Viên và một hoàng muội là Âu Dương Uyển Nghi. Khang Quốc dưới tay Khang Hy hoàng đế vô cùng thịnh trị, nhà nhà an cư lập nghiệp, ai ai cũng có cuộc sống ấm no hạnh phúc. Tuy nhiên, ở biên giới lại chưa bao giờ được bình yên. Giáp ranh với phía Bắc Khang Quốc là Ngọc Quốc, đây là một quốc gia lớn, lớn hơn nhiều so với Khang Quốc. Các nước xung quanh là chư hầu của Ngọc Quốc, mỗi năm luôn phải cống nạp cho Ngọc Quốc những cống phẩm quý giá để giữ mối giao hảo với Ngọc Quốc. Khang Quốc cũng không ngoại lệ. Ở phía Nam Khang Quốc là Lưu Ly Quốc. Một quốc gia tuy nhỏ nhưng rất hiếu chiến. Mọi năm đều dấn binh sang Khang Quốc làm loạn biên cương. Phía Đông là Khương Thần Quốc, một nước có tình giao hảo gắn kết lâu năm với Khang Quốc. Cả hai xem nhau như huynh đệ, luôn giúp đỡ nhau mỗi khi đối phương gặp nạn. Còn phía Tây Khang Quốc là tộc Xi Vưu. Tộc Xi Vưu mưu mô xảo quyệt luôn muốn chiếm hữu Khang Quốc nhưng vẫn chưa thành. Xung quanh vừa có bạn vừa có thù, nhưng Khang Hy hoàng đế nhờ tài đức hơn người đã đưa đất nước ngày càng hùng mạnh. Nàng tên là Mộ Dung Thuần, là con gái của thượng thư hình bộ Mộ Dung Bác. Mộ Dung Bác có hai thê tử là Lục Nhạn và Kim Dung. Lục Nhạn là chính thất của Mộ Dung Bác, hạ sinh cho ông hai người con, một nam một nữ. Con trai là Mộ Dung Lệnh, cũng là đại công tử của nhà Mộ Dung và hơn thế nữa là phu quân của công chúa Âu Dương Uyển Nghi, là phò mã của Khang Quốc. Con gái là Mộ Dung Tuyết, nhị tiểu thư của nhà Mộ Dung. Còn mẹ nàng là Kim Dung, đã hạ sinh ra nàng – Mộ Dung Thuần và Mộ Dung Phục. Nếu sắp xếp theo tên của cả bốn theo thứ tự là Lệnh - Thuần - Phục - Tuyết. Cả gia đình nàng hết sức đầm ấm hòa thuận, không hề có sự việc tranh chấp tài sản hay ganh ghét đố kị giữa cả hai vị phu nhân và bốn người con. Nàng là có hôn ước với vị Vương gia Âu Dương Hiên Viên, người được ca tụng là Phong Thần tướng quân. Trên quan trường đại huynh hắn – Âu Dương Kỳ Phong cũng tức là Khang Hy hoàng đế là một kẻ bất bại, còn nói về việc dẫn binh đánh giặc, hắn là bất bại dù là trên bờ hay dưới nước. Hắn trong sử sách vang dội là thế, còn nàng, nàng chỉ là một nữ nhi chân yếu tay mềm, suốt ngày ở trong phủ học cầm – kỳ - thi – họa. So sánh với hắn, thực là một trời một vực. Nhưng xét về phương diện khác thì nàng và hắn lại rất thích hợp cho câu “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu”. Nhưng tiếc thay, trong một lần xẩy chân ngã xuống giếng mà chết. Còn nàng hiện tại đây lại không phải là nàng. Nàng hiện tại tên là Hoàng Vũ Khánh Thy, thế nhưng ở hiện đại nàng cũng là đã xẩy chân rơi xuống giếng mà đi bầu bạn cùng lão Diêm. Thôi thì cũng đã lỡ, nàng nhất định phải sống tốt. Như đã hứa, nàng phải sống thay cho Mộ Dung Thuần nữa. Cái mạng nhỏ bé này không những chỉ là mạng của nàng, mà còn là mạng của vị cô nương kia.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ tưởng chừng như không dứt. Cánh cửa đột nhiên bật mở. Một cô bé mà ai-cũng-biết-là-ai hùng hổ chạy lại và riết cổ nàng:
- Tiểu thư tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Em lo quá
Cô bé ấy là Lan Hương, nha hoàn theo nàng từ nhỏ, thân thiết như tỷ muội. Lan Hương rất hồn nhiên và đáng yêu, nhưng đôi khi vì nàng mà cứ như một bà cụ non. Hẳn là cô nương ta đã rất lo lắng cho nàng. Nhẹ nhàng gỡ tay Lan Hương ra khỏi cổ, xoay người lại đối diện với nàng ta nàng mới phát hiện, Lan Hương đôi mắt ngân ngấn nước nhìn nàng chằm chằm. Nàng thở dài:
- Hương Nhi à, ta không sao, muội đừng lo lắng quá. Ta ổn cả rồi mà
Nàng mỉm cười nhẹ. Hương Nhi là tên thân mật nàng gọi nàng ta. Được người quan tâm lo lắng như vậy, nàng thực rất vui. Đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc thì một âm thanh náo động nữa vang lên:
- Đại tỷ!!!
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Ấy là giọng của một nam nhân. Còn đang tò mò xem đó là ai thì một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài lao đến ôm chầm lấy nàng. Ở người nam nhân này toát ra mùi hương nhè nhẹ nam tính, rất dễ chịu. Nhưng… nàng là đang bị hắn ôm đến mức đến thở cũng khó. Nàng nhẹ giọng:
- Buông… nghẹt... thở…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện