[Dịch]Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại - Sưu tầm
Chương 17 : Suýt nữa phạm thượng
.
Hoàng Cung
Mộ Dung đại nhân lúc này đang vội vội vàng vàng, dùng hết tốc lực nhanh nhất có thể để có mặt tại Hoàng Cung mà cụ thể là Thiên Long Điện - thư phòng của Khang Hy hoàng đế. Ông lúc này không bao giờ hết ước mình có thể ngay lập tức có mặt tại đây, bởi lẽ con gái ông - Mộ Dung Thuần vừa mới may mắn thoát nạn đang cùng Vương gia đang ở cùng một chỗ.
Xe ngựa vừa dừng lại trước Thiên Long Điện, Mộ Dung Bác như một cơn gió phi nhanh xuống đi thẳng vào hoàng cung nếu không phải Mạnh công công ngăn lại chắc là ông đã đạp cửa mà xông thẳng vào Thiên Long Điện mất. Nếu là như vậy thì chính là tội khi quân phạm thượng a! Không cẩn thận là có thể mất đầu như chơi.
Mạnh công công lướt nhìn Mộ Dung Bác khẽ thở dài. Quần áo thì hơi nhếch nhác, tóc tai cũng có chút rối bù, có lẽ vì vội vã nên mới ra nông nổi này. Dù bản thân chưa từng làm phụ thân nhưng tình cảm phụ - tử chính mình cũng nhìn rõ giữa hoàng đế và tiên hoàng. Thật khiến người khác cảm động thay!
Mạnh công công hơi cuối người, nhẹ giọng nói: "Mộ Dung đại nhân! Thỉnh ngài chờ một lát, nô tài sẽ đi bẩm báo thánh thượng!"
Mộ Dung Bác lúc này mới nhận ra mình hơi thất thố, xém tý nữa là phạm đại tội. Cũng may nhờ có Mạnh công công nếu không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Bác hướng Mạnh công công ôm quyền nói: "Làm phiền Mạnh công công"
Mạnh công công khẽ phất cây phất trần trong tay, nhẹ gật đầu: "Ân a! Đại nhân chờ nô tài một lát"
Sau đó xoay người mở cửa bước vào trong. Đợi một lát liền thấy Mạnh công công đi ra, hướng Mộ Dung Bác gật gật đầu nói: "Thánh thượng cho truyền đại nhân! Mời!"
Mộ Dung Bác ôm quyền gập người, cảm tạ Mạnh công công sau đó liền mở cửa Thiên Long Điện tiến vào.
Nhìn Mộ Dung Bác từ bên ngoài bước vào, Mộ Dung Thuần liền hướng y hành lễ: "Cha! Người đã đến!"
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhi, y suýt là bật ra tiếng khóc. Đứa bé này từ nhỏ thể chất yếu đuối, đây là lần đầu tiên gặp chuyện như hôm nay, hỏi sao y không lo?
Mà không chỉ mỗi y lo đến phát sốt lên mà ngay cả thê tử lẫn nhi tử của y ở phủ cũng lo đến mức muốn cùng nhau tiến vào hoàng cung. Nếu không phải y ngăn cản sợ là sẽ xảy ra chuyện rồi!
Dù tâm trạng kích động không thôi nhưng Mộ Dung Bác vẫn kìm xuống nổi lòng, hướng thánh thượng hành lễ: "Thần xin tham kiến thánh thượng, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Khang Hy hoàng đế ngồi trên long sàn phất tay áo lên tiếng: "Ái khanh không cần đa lễ"
"Tạơn thánh thượng"
Lúc này MộDung Bác mới xoay sang Mộ Dung Thuần, trong đáy mắt chất chứa tia đau thương. Phải nói rằng, y đã cố gắng hết mức để không nhào đến ôm chầm lấy nàng, đè nén cảm xúc của bản thân để đứng đây nhìn nàng như vậy.
Mộ Dung Thuần lướt nhìn y, cảm nhận đau thương trong đáy mắt y. Nàng biết khi nghe tin y là rất lo cho nàng, tức tốc chạy đến hoàng cung khi nghe tin. Nàng thấy thật có lỗi!
Bước lại gần y, nàng cuối đầu khẽ bặm môi: "Cha! Nữ nhi có lỗi đã để cha..."
Còn chưa thốt ra hết câu nàng đã được Mộ Dung Bác ôm chầm lấy. Y không thể kìm nén nổi nữa. Nhi nữ của y, nàng là suýt nữa là mất mạng, bây giờ còn có thể đứng trước y lành lặn, y thật cảm tạ lão thiên đã đối tốt với y như vậy!
Ôm chặt lấy thân thể Mộ Dung Thuần, y nghẹn ngào: "Không sao! Không sao là tốt rồi! Tốt rồi!"
Một màn đẫm nước mắt đến động lòng người diễn ra ở Thiên Long Điện nhưng lúc này không phải lúc để cảm động!
Thánh thượng khẽ hắng giọng một tiếng, lôi hai con người kia ra khỏi tình cảnh đầy tình thâm kia: "Mộ Dung khanh, ta biết tâm tình khanh lúc này nhưng mong hãy gác nó sang một bên. Ta gọi khanh đến là có chuyện! Chắc hẳn khanh đã đoán ra!"
Mộ Dung Bác lúc này khôi phục lại tinh thần, đáp: "Chuyện hôm nay xảy ra vi thần nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, hướng xem kẻ nào to gan dám hành thích Vương gia"
Khang Hy hoàng đế khẽ gật đầu: "Vậy ra giao cho khanh!"
Mộ Dung Bác ôm quyền cuối gập người: "Vi thần tuân chỉ"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện