[Dịch]Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại - Sưu tầm

Chương 13 : Hắc y nhân đối đầu Mộ Dung Thuần​

Người đăng: 

.
Trong đêm thanh, từng làn gió khẽ rít qua khe cửa cùng tiếng xạo xạc của lá cây dung hòa với hai thân ảnh đứng dưới ánh trăng, mặt đối mặt. Một đôi mắt sắc bén như đang kết tội đối phương, một đôi mắt ngạc nhiên mở to hết cỡ. Cả hai đứng bất động, tựa như có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của tim. Hắc y nhân dường như không thể tin vào điều mình nhìn thấy. Kế hoạch bị bại lộ? Không thể tin được! Mọi mạch máu trong người hắn cứ như bị đông cứng lại. Cánh tay trên người Thôi Lãm vẫn chưa lấy xuống. Hắn cứ trân trân nhìn cô gái ngoài cửa, lòng rộn lên những tiếng gào thét không yên. Sợ. Đúng! Bây giờ hắn đang sợ. Hắn nuốt ực liền ba cái. Nếu hôm nay hắn không chết dưới tay cô gái này thì ngày mai hắn cũng không thể thoát khỏi “chủ” của hắn. Mồ hôi tuôn đầy ướt đẫm vai áo. Thời khắc này hắn tưởng chừng bản thân như đang ngừng thở, mọi tế bào chỉ chực chờ phản ứng theo động thái của thân ảnh ngoài cửa. Mộ Dung Thuần từ nãy giờ vẫn đứng yên không hề cử động. Nàng là đang đánh giá kẻ địch. Nhìn từ trên xuống rồi từ dưới lên. Kẻ này có thân hình hơi gầy, đôi mắt kia thì cứ nhìn nàng trân trân. Nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hắn có khả năng “gây án” bao lâu nay thì chắc hẳn cũng không phải hạng tầm thường. Hơn nữa, bàn tay kia vẫn ở trên người Thôi Lãm, nàng tuyệt đối không thể sơ suất, sai sót một chút, Thôi Lãm sợ rằng sẽ không toàn mạng. Nàng phải tuyệt đối không được hành động nóng nảy. Gió lại thổi. Cả hai vẫn chưa ai chủ động trước. Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Không khí cũng trở nên căng thẳng vô cùng. Bỗng. Trên giường, Thôi Lãm đột nhiên có phản ứng, đánh thức hai con người đang bất động. Hắc y nhân theo phản xạ vội rụt tay lại. Mộ Dung Thuần nhân cơ hội đó chạy đến, giơ chân, dùng lực đá mạnh vào ngực hắn. Hắc y nhân bị một cước vào ngực liền bị văng về phía sau, đập mạnh vào chiếc bàn gần đó rồi ngã sầm xuống đất. Mọi vật dụng trên bàn cũng theo hắn rơi xuống, chạm đất, vỡ toan, vương vãi khắp nơi. Trong phòng, Thôi ma ma nghe tiếng động liền sực tỉnh, toan mở cửa chạy về phía phòng Thôi Lãm, lòng thấp thỏm không yên. Ở bên này, hắc y nhân nằm dưới đất tự biết không thể đánh bại Mộ Dung Thuần bèn nãy ra ý định bỏ trốn. Hắn nhỏm người dậy, định hướng cửa sổ phi thân ra ngoài tẩu thoát. Nhưng ý định ấy bị Mộ Dung Thuần phát hiện, nàng nào để hắn trốn dễ dàng như thế, nhanh chân phi đến chắn trước mặt, chặn đường lui của hắn. Cả hai lại rơi vào trạng thái bất động, mắt đối mắt. Nhưng lúc này ánh mắt của hắc y nhân không phải mở to đầy ngạc nhiên nữa mà đôi mắt trở nên sắc lại, hướng thẳng vào mắt Mộ Dung Thuần. Hắn vẫn chưa nhìn thấy được dung mạo nàng. Gió lại thổi, lại rít qua khe cửa. Gió như đang trêu đùa hai con người kia. Gió thổi mạnh từ phía sau Mộ Dung Thuần, táp vào mặt hắc y nhân, bỏng rát (hắc y nhân che mặt nhưng vẫn lộ ra ở khoảng mắt, rát đây là rát chỉ khoảng nhỏ ấy, không phải cả khuôn mặt). Thôi ma ma trong lòng lo lắng không yên, chân nhanh hết sức có thể chạy sang phòng Thôi Lãm, thầm cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra với y. Hai căn phòng cách nhau không xa, chỉ chạy vài phút, Thôi ma ma đã có mặt tại phòng Thôi Lãm. Cảnh tượng hiện ra trước mắt bà thật khủng khiếp, theo bà là thế. Hai người đứng giữa phòng, đối diện nhau. Một người trên người vận y phục đen từ trên xuống, một người đứng ngược ánh trăng tạo ra thần thái quỷ dị. Nhìn một lát, bà nhận ra đó chính là Đại tiểu thư nhà Mộ Dung – Mộ Dung Thuần. Bà thất kinh. Trong lòng bà dậy lên một cơn sóng. Đại tiểu thư là đang làm gì vậy a? Nguy hiểm lắm a! Sao lại đứng trước mặt tên thích khách kia như vậy chứ? Nhở xảy ra chuyện gì, bà biết ăn nói thế nào với lão gia. Thôi ma ma trong lòng lo lắng không hề hay biết, sự xuất hiện của bà làm Mộ Dung Thuần càng thêm phân tâm. Hắc y nhân nhân cơ hội Mộ Dung Thuần đang chú ý tới người đàn bà vừa bước vào, phi thân đến cạnh nàng. Mộ Dung Thuần và Thôi ma ma giật bắn người. Hắn là muốn khử nàng? Nhưng nàng đã sai, trong lúc không chú ý, hắn tiến đến, tay dùng lực đẩy Mộ Dung Thuần sang một bên, phi ra ngoài cửa sổ, biến mất. Hắn lúc ấy làm gì còn tâm trí đấu với Mộ Dung Thuần, nhở ra tay không thành, hắn lại rước họa vào thân. Vì vậy, tẩu thoát chính là con đường tốt nhất lúc này. Mộ Dung Thuần bị đẩy mạnh bất ngờ, cả thân thể ngã đáp đến bức tường, ê ẩm. Hắn còn là người không, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nàng thầm rủa hắn. Thôi ma ma nhanh chân đến đỡ Mộ Dung Thuần đứng dậy, luôn miệng hỏi thăm nàng có sao hay không. - Đại tiểu thư! Người ổn cả chứ? - Ừ! Ta không sao Thôi ma ma dìu nàng đến chiếc ghế còn đứng vững duy nhất trong phòng, muốn giúp nàng xem vết thương nhưng nàng nhất quyết từ chối. Bà cũng không biết làm sao. - Bà đến xem Thôi Lãm đi Nàng nhắc nhở. Lúc nãy nàng thấy Thôi Lãm phản ứng, có thể hôm nay y không bị cho uống thuốc của hắc y nhân, cơ thể cũng tốt hắn lên. Thôi ma ma nghe lời nàng đến bên giường Thôi Lãm, quan sát y xem y có xây xước gì hay không. Thấy y bình an vô sự, bà thầm tạ ơn trời đất. May quá! Nếu y có mệnh hệ gì, chắc là bà không sống nổi mất. Mộ Dung Thuần bên này thấy Thôi ma ma sắc mặt tốt hẳn lên, biết Thôi Lãm không bị hề gì cũng cảm thấy yên lòng, thở ra một hơi cho đỡ căng thẳng. Ai ngờ, động đến vết thương ở vai do lúc nãy va chạm, đau nhói, nàng khẽ nhíu mày. Tên hắc y nhân này cũng không tồi, nội lực cũng rất khá, khiến nàng bị như vậy thì hẳn cũng là một cao thủ. Mộ Dung Thuần lại tự rủa mình, thật sơ ý quá, nếu lúc ấy hắn muốn lấy mạng nàng, sợ rằng nàng không chống đỡ nổi. Lại nghĩ đến vết thương, thế này thì chết nàng rồi, Mộ Dung Bác mà phát hiện, chẳng phải nàng lộ thân phận a! Mộ Dung Thuần trước nay có học võ đâu? Còn nếu may mắn không bị lộ thì nàng cũng sẽ bị một trận giáo huấn. Hành động nguy hiểm như vậy, không bị y với Mộ Dung Phục tra tấn lỗ tai mới là chuyện lạ. Nàng lại thở dài, nàng quên tính cả Lan Hương a, số nàng coi như đến đây chấm hết. Đang chán nản hết sức, nàng bỗng nảy ra một ý tưởng. Nếu Thôi ma ma không nói, nàng không nói, Thôi Lãm không biết thì người nhà nàng cũng không hay biết a! Nàng búng tay cái “tách”, như vậy mọi chuyện sẽ êm xui, giải quyết êm đẹp. Nghĩ là làm liền, nàng xoay sang Thôi ma ma: - Thôi ma ma, bà giúp ta một chuyện được không? Đang mải khấn an trời đất, nghe tiếng Mộ Dung Thuần, bà quay sang khó hiểu: - Đại tiểu thư muốn nô tì giúp gì ạ? - Chuyện đêm nay, bà đừng kể cho ai biết, đặc biệt là cha và đệ đệ của ta, được chứ? - Nhưng tại sao? Thôi ma ma không hiểu, tại sao phải giữ kín? Đại tiểu thư là muốn làm gì vậy? - Bà không cần biết đâu, cứ nghe lời ta là được. À phải rồi! Bà đưa Thôi Lãm về phủ của ta chăm sóc, ở đây rất nguy hiểm, nếu là ở phủ Mộ Dung, y sẽ được chăm sóc và bảo vệ tốt hơn - Chuyện này… nô tì… Thôi ma ma ngập ngừng. Bà thừa biết, y là làm việc bên phủ Thừa tướng, mà Mộ Dung và Thượng Quan lâu nay bằng mặt không bằng lòng, liệu Mộ Dung phủ có chấp nhận cho con trai bà ẩn nhờ hay không? Đang suy nghĩ thì tiếng Mộ Dung Thuần vang lên: - Không do dự gì hết, an toàn của y là trên hết, có gì ta chịu trách nhiệm Thấy Mộ Dung Thuần kiên quyết như vậy, bà cũng không lằng nhằng gì. Nàng nói đúng, an toàn của con trai bà là trên hết, chuyện khác, sau này hẵng tính. Mộ Dung Thuần thấy Thôi ma ma im lặng không nói gì thì gật đầu ưng thuận. Nàng cố gắng lê lết thân cùng với vết thương đến bên giường Thôi Lãm. Cố gắng nén đau, nàng giúp Thôi ma ma dìu Thôi Lãm đi về phủ Mộ Dung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang