[Dịch]Thay Đổi Số Mệnh Nữ Phụ - Sưu tầm

Chương 5 : Ngươi là ai??

Người đăng: 

.
" À mà cô quên nói với em, cô chuẩn đoán qua nét mặt cảm xúc của em ấy trong 1 năm trước( Nguyệt: ý là Khả Hy( Nhiên Nhiên bây giờ) thường bị nhất xỉu nên thường vào phòng y tế thường xuyên, rồi từ đó Khả Hy trở thành " bệnh nhân thường xuyên lui vào phòng y tế" ý.) Thì cô phát hiện cảm xúc của em ấy chỉ còn tồn tại có một loại cảm xúc. Với lại em ấy lại mắc bệnh trầm cảm loại nặng nên em nói với cha mẹ em ấy hãy quan tâm và chăm sóc Yên Nhiên nhiều vào để cho em ấy có thể hòa nhập với lớp học và bạn bè". Dứt lời cô y tá bước đi, chỉ để lại đơn thuốc của nàng. " Rầm..." Sau khi cô y tá bước đi khá xa, Từ Gia Minh đang đứng bỗng hồi tưởng lại lời cô y tá nói liền hai chân ngã khụy xuống đất. Cái gì?? Mặc Yên Nhiên bị bệnh tim với cơ thể nhu nhược à?? Lại mắc bệnh trầm cảm loại nặng??Từ Gia Minh không thể ngờ rằng chỉ vì sự đối xử của hắn mà dẫn tới nàng không thể hòa hợp với thế giới bên ngoài chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong nhà. Cho dù bây giờ có hối hận cũng không kịp.( Vâng, Nhiên Nhiên nhà chúng ta bị vừa mắc bệnh tim bẩm sinh, trầm cảm loại nặng với thân thể nhu nhược do ăn uống không đủ cữ, nên mới ngất xỉu) Hối hận?? Hắn có tư cách để hối hận sao. Không hề!! Hắn không có một chút tư cách để hối hận về những việc mình đã làm với nàng. Nhưng giờ đây, từ lúc gặp lại nàng sau khi du học xong, cảm xúc của Từ Gia Minh cũng từ đó không thể nào khôang chế được. Chỉ cần bảo vệ nàng khỏi những thứ đen tối( ý anh này là mới lạ đó) trên con đường đời của nàng thì Từ Gia Minh nguyện có thể chỉ cần bảo vệ nàng là được, không cần nàng đáp trả. Từ Gia Minh ngồi một hồi lâu rồi định thần lại đi mua gói cháo rồi làm cho nàng. Hắn bưng tô cháo đi tới gần phòng của nàng liền thấy nàng đã dậy. " Tại sao tôi lại ở đây??" Nàng mới mơ hồ nhìn khắp căn phòng. Từ Gia Minh bưng tô cháo để lên bàn rồi nói:" Hồi nãy em đang đi, anh thấy em tính kêu em nhưng em lại ngất xỉu lúc đó anh kịp đỡ em rồi đưa em vào phòng y tế" " Em mau A... đi nào để anh đút cháo cho em"- Từ Gia Minh nói" Cơ thể em bị suy nhược với em lại bị mắc bệnh nên mới ngất xỉu, ăn một chút cháo vô rồi uống thuốc để bồi dưỡng sức khỏe lại" Từ Gia Minh không dám nói nàng bị mắc bệnh tim bẩm sinh và trầm cảm nên giấu nàng . Khuôn mặt tái nhợt nhưng không kém phần lạnh lùng, nàng nhìn Từ Gia Minh rồi như muốn há miệng ra để cho hắn đút cháo nhưng nàng như nhớ được ký ức nào đó liền quơ tay làm rơi cái tô hắn đang bưng. " Lỡ như trong cháo có độc thì sao?? Nếu như tôi ăn thì không biết sống hay chết nữa"- Nàng hơi nhếch môi lên nói. Từ Gia Minh không nói gì, đôi tay đỏ lên vì bị cháo dính trúng nhưng như vậy thì không bằng nỗi đau của nàng. Từ Gia Minh nhìn cảnh tượng lúc này mồn một giống y đúc như chuyện năm hắn 12 tuổi và nàng 10 tuổi. Lúc đó Từ Niên Di với Băng Liên và Từ Ly Quốc đi thăm dì của hắn( Nguyệt: tức là chị của Băng Liên- Băng Cửu) đang bị tai nạn giao thông , nên họ đi bệnh viện thăm dì còn Từ Gia Minh lúc đó bỗng nhiên bị sốt không ai chăm sóc. " Anh hai ơi, em có làm một ít cháo gà cho anh ăn nè, anh ăn vào rồi uống thuốc để nghỉ ngơi nha"- tiểu Khả Hy bưng tô cháo nói với hắn. Từ Gia Minh lúc đó thấy nàng thì tức giận sôi máu, hất tô cháo của nàng đưa cho hắn" Cô nấu cháo lỡ bỏ thuốc độc vào hại chết tôi thì sao??" - Tư Gia Minh giọng đầy tức giận nói. " Khả Hy không có bỏ thuôac độc mà anh hai, Khả Hy không có"- Nàng ôm hai tay bị phỏng nặng do cháo đổ vào lòng, không ngừng nói với Từ Gia Minh. " Câm miệng, cô dù có cho thuốc đọc hay không cho thuốc độc thì tôi không cần ăn thứ dơ bẩn do cô nấu" ( Nguyệt: hừ!! Người ta không hề tính toán chuyện những năm trước người đối xử với tiểu Khả Hy như thế nào nhưng tiểu Khả Hy thấy người bị sốt làm chút cháo cho ngươi, ngươi cũng hất đổ rồi mắng chửi tiểu Khả Hy. Sao không nghĩ rằng một ngày nào đó ngươi cũng gặp lại tình trạng giống như vậy) Hắn cũng không ngờ rằng, ngày này cũng đã đến. Mặc kệ Từ Gia Minh đang ngồi đó ôm bàn tay của mình hồi tưởng lại chuyện năm đó, nàng bước xuống khỏi giường và lướt qua người hắn rồi bước đi. Dù cho em có tha thứ cho anh hay không nhưng anh mong trong trái tim em vẫn còn giữ lại hình bóng anh như em của năm đó vậy. Nàng cũng không biết mình mới ngất xỉu một chút mà bây giờ đã là 8 giờ tối rồi. Kiếp trước nàng chạy rất nhanh nhưng bây giờ khi chạy cơ thể liền khó thở nên nàng đành đón taxi về nhà. Ở nhà, Từ Ly Quốc và Băng Liên lo lắng không biết Từ Gia Minh đi đâu từ hồi chiều đến giờ mà chưa về nhà. Còn Từ Niên Di ở trong phòng chơi game. " Két..." Tiếng xe dừng lại. " Ông ơi, có phải thằng Gia Minh về rồi đúng không, tôi nghe thấy tiếng xe" Băng Liên đang lo lắng, nghe thấy tiếng xe liền bình tĩnh lại. " Đi ra xem thử" Từ Ly Quốc đáp. " Thưa cha, thưa dì con về"- Thanh âm của Mặc Yên Nhiên vang lên. Từ Ly Quốc và Băng Liên chỉ thấy nàng mà không thấy Từ Gia Minh, liền nói: _ Anh mày đâu sao không thấy, mà hôm nay sao đến giờ mày lại về trễ, hú hí với thằng nào nên mới vác cái bụng về hả??( khụ... khụ... ông này đoán gì không đoán mà đoán ba cái vụ này) " Cha hỏi anh hai thì liên quan gì tới con, con với anh hai đâu học chung trường đâu nên con không biết. Còn cái vụ hú hí không phải thuộc thể loại của con nên con không có hứng, người trước mặt con mới là hú hí với người đàn bà khác trước khi con sinh ra sao cha không tính". Nàng giọng đầy kiêu ngạo nói. Tất cả những gì nàng nói đều là thật nên không ai có thể cãi võ mồm lại nàng. " Mày... mày... ai nói cho mày là tao hú hí với người đàn bà khác??" Từ Ly Quốc đổ mồ hồi lạnh nói. " Người làm trời nhìn, cha làm chuyện gì ông trời đều nhìn ra hết rồi, còn chuyện con biết được do đâu thì liên quan gì đến cha". " Thôi, không có việc gì, con đi ngủ trước đây, tạm biệt" Nàng nói xong liền lướt qua Băng Liên và Từ Ly Quốc. Nàng bước đến trước cửa phòng đang muốn mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng lục đục bên trong. Chẳng lẽ là trộm?? " Ai đó??" Nàng xông cửa vào rồi nói. Trước mặt nàng bây giờ một nam tử mái tóc màu xanh lá, đôi mắt màu đen, thân hình cao ráo thuộc top soái ca có thể trở thành người mẫu nam nhưng tại sao lạo ở trong phòng nàng. " Cứ tưởng là gì, ai ngờ là tên trộm biến thái. Vào tính lục đồ cô bổn cô nương ta hả, mơ đi"- Nàng bình tĩnh nói rồi chạy tới túm cổ áo nam tử đó. " Ầy, ầy, tiên nữ nhầm rồi, ta không phải tên trộm biến thái trộm đồ lót mà là siêu trộm, chỉ trộm theo yêu cầu thôi, chứ ta là trộm cũng trọng nghĩa lắm" tên trộm đó cười nói với nàng. " Trọng nghĩa?? Trộm cũng trọng nghĩa luôn hay sao?? Trộm thì mãi mãi là trộm, trông mắt ta trộm đồ của ta tương đương với con đường chết"- nàng là sát thủ đấu với tên trộm này thì phần thắng chắc chắn nghiêng về nàng. " Ngươi là ai?? Tên gì" Nàng thẩm vấn hắn như thẩm vấn một tên tù nhân. " Tiên nữ, ta là Simon. Là siêu trộm làm theo hợp đồng yêu cầu". Simon nói. " Trộm mà cũng làm theo hợp đồng yêu cầu. Lúc bắt đầu làm trộm thì suốt đời là trộm thôi. Ngươi nói, ngươi muốn trộm thứ gì của ta??" " Có sơ hở"- tên trộm liền thoát ra khỏi cái tay nàng đang nắm cổ áo hắn. Hắn phi thân vừa chạy vừa nói:" Ta trộm thứ gì thì không liên quan tới tiên nữ, hẹn lần khác gặp lại". Nàng đi kiểm tra đồ đạc trong phòng không mất thứ gì rồi lăn ra ngủ. Lúc đó ở dưới nhà, Từ Gia Minh đã về tới nhà nhưng về trễ hơn nàng 30'. Từ Gia Minh đi vào nhà hỏi:" Nhiên nhi về chưa cha, mẹ??" Từ Ly Quốc đi trước Băng Liên một bước tới sờ soạng người hắn xem có bị thương gì không, nói: " Cái con Mặc Yên Nhiên về nãy giờ rồi, con lo chi. Ta hỏi nó có thấy con không nó liền nói không nên lên lầu rồi"- Từ Ly Quốc tức giận nói, lại nhớ tới lời nàng nói lúc nãy cơn giận của Từ Ly Quốc tăng lên. " Gia Minh, mau, mau, cho mẹ xem con có bị thương ở đâu không??"- Băng Liên vừa nói liền xem xét con trai bảo bối của nàng có bị thương hay có vết tích nào không mới yên tâm. " Nhiên nhi không sao là tốt rồi, con về phòng ngủ trước đây" Từ Gia Minh nói xong cũng lên phòng của hắn. " Hừ, con tiện nhân Hàn Khả Hy... phải nói là Mặc Yên Nhiên mới đúng, sao lại dụ dỗ con trai bảo bối của chúng ta chứ"- Từ Ly Quốc chờ Từ Gia Minh đi vào phòng rồi quát to. " Ông à, chắc không phải tại Mặc Yên Nhiên đâu, ông đừng la nó, tội nó lắm"- Băng Liên cũng tức giận giống Từ Ly Quốc nhưng nàng cũng nhanh chóng hạ lửa tức giận của mình( Nguyệt: ầy, hai mẹ con giả tạo như nhau, sau này bị Nhiên Nhiên tháo " mặt nạ" xuống không biết phản ứng của hai mẹ con nhà này thế nào) " Tui kiếp này có phúc lắm mới lấy được người vợ tốt như bà"- Từ Gia Minh nghe lời Băng Liên nói cũng hạ lửa giận theo( Nguyệt: chà, có phúc hử?? Sau này biết được sự thật thì phúc đó của ông có nói dễ như ăn cháo như bây giờ không) " Ông khen quá rồi, tại vì Nhiên nhi từ lúc sinh ra không có mẹ nên lúc đó tôi thấy tội nó quá nên mới " chăm sóc" nó thôi" Băng Liên nói. " Ừ, bà vào phòng ngủ trước đi rồi từ từ tôi vô" Từ Ly Quốc nói. " Tôi vô trước đây" Băng Liên hơi mỉm cười nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang