[Dịch]Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó) - Sưu tầm
Chương 57 : đáng thương hay đáng giận
.
Dải phân cách:Quá khứ
Đã 4 năm trôi qua kể từ ngảy mà mẹ của cô mất, 4 năm không phải là quãng thời gian dài nhưng cũng không phải là ngắn. Đủ để cô hiểu như thế nào là cô đơn và buồn tủi.
Cô hận bà gì ghẻ đó và cả đứa con của bà ta, cũng tại bà ta mà mẹ cô mới chết vậy mà trước mặt ba cô thì bà ta tỏ ra hiền thục và đổi sử tốt với cô nhưng khi không có mặt ba cô thì bà ta lại đối sử với cô không khác gì người làm trong nhà. Cô hận bà ta một thì cô ghét ba cô mười, tại sao ông lại đưa một người đàn bà khác về khi mà mẹ cô mất chưa được 1 ngày, tại sao ba cô lại đối sử như vậy với mẹ cô.
Buổi tối tại biệt thự lâm gia:
Cô đang ngồi viết thư cho mẹ của mỉnh, đó chính là thói quen xuất hiện từ khi mẹ cô mất, mỗi khi cô buồn hoặc nhớ mẹ là cô lại viết thư cho mẹ. Những đường nét bút chính là tâm trạng của cô muốn gửi đến mẹ, mặc dù cô không biết mẹ có đọc được hay không.
- Cuối cùng cũng xong rồi - cô mỉm cười gấp lá thư thật ngay ngắn và cho vào bao thư, sau khi làm xong cô liền mở ngăn bàn và để lá thư và. Bên trong ngăn bàn có rất nhiều thư mà suốt 4 năm qua cô viết.
Sau khi cô làm xong cô đứng dậy và mở cửa xuống nhà bếp để lấy nước uống. Trên đường xuống nhà bếp cô tình cờ đi ngang qua phòng của ba cô và nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng của ba cô, cửa phòng không đóng hết chỉ hé một chút đủ để cô nghe và nhìn thấy.
Thật ra cô không muốn nghe lén chuyện của bất kỳ ai, nhưng cô bắt buộc phải nghe khi câu chuyện đó có liên quan đến cô và mẹ cô.
- Anh à, đến bao giờ anh mới chịu đuổi con nhỏ Nhược Hy kia đi vậy - bà ta ôm ba cô nói.
- Sẽ sớm thôi, đợi đến khi anh lấy được tài sản này thì anh sẽ đuổi nó đi liền - bà cô ôm bà ta nói.
- Sớm là bao giờ chứ, em đã phải nhịn con nhỏ đó 4 năm năm rồi. Bây giờ anh bắt em đợi nữa sao, đến danh phận em và con còn không có - bà ta tức giận đứng dậy nói.
- Em à, bình tĩnh lại đi. Chứ bây giờ em giận thì cũng chả làm được gì, số tài sản của vợ anh đều chuyển qua tên nó, chúng ta phải đợi đến khi nó 18 tuổi đủ tuổi thừa kế thì anh sẽ dụ nó chuyển hết tải sản qua cho mình, vậy là chúng ta có thể đuổi nó đi rồi - ba cô đứng dậy ôm eo bà ta nói.
- Mà em cũng phục anh thật, biết là vợ mình bị bệnh tim vậy mà còn nói em đến nhà và cho vợ anh biết Bạch Tuyết là con gái anh để chị ta truỵ tim mà chết, còn con nhỏ Nhược Hy không biết rằng chính ba nó đã lên kế hoạch giết mẹ nó nên nó vẫn vô tư gọi anh là ba - bà ta nhếch môi cười nói.
- Cũng tại con vợ ngu ngốc của anh thôi, anh đồi ly dị và chia đôi tài sản mà nó không chịu nên anh phải dùng cách đấy - ông ta tỉnh bơ nói như là mình không có lỗi.
- Em thích anh ở điểm này đấy - bà ta ôm cổ ông ta nói. Ông ta cũng bế bà ta về giường và làm chuyện đáng kinh tởm đó.
Còn cô từ nãy giờ cô đã nghe thấy hết không xót một từ, mặt của cô đen lại hai tay nắm chặt cô cố để kiềm nén nước mắt, mặc kệ những tiếng rên rỉ phát ra cô liền đi về phòng của mình vì cô sợ chỉ cần đứng chút nữa thôi là cô sẽ ói ra mất, những kẻ đáng kinh tởm.
Dải phân cách: Hiện Tại
- Từ lúc đó trong mắt tao không có một người ba như vậy, tao luôn coi oing ta không tồn tại. Ông ta muốn có tài sản của mẹ tao, tao sẽ không bao giờ để điều đó sảy ra - ả tức giận nghiến răng nói.
- Tôi biết chị cảm thấy thế nào, nhưng tôi không hề liên quan gì đến chuyện này cả. Sao chị ghét tôi đến vậy - cô nhìn ả nói, khi nghe ả kể coi đã phần nào hiểu được quá khứ của ả. Nó cũng không tốt đẹp gì cả khi bị chính người mình tin tưởng lừa rối mình.
- Mày không liên quan?, mày sai rồi cũng tại mày cướp Hàn Phong, Dương Triết và Tử Kỳ từ tay tao. Bây giờ mày chết đi thì họ mới quay trở lại với tao - ả tiến lại gần cô nói.
- Chị yêu họ đến vậy sao - cô nhìn ả nói, chả nhẽ vì yêu mà chị ta thành ra như vậy.
- Yêu?, hahaha tao chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, thứ mà tao cần chính là tiền và quyền lực của bọn họ. Mày cũng biết Hàn Phong, Dương Triết và Tử Kỳ giàu cỡ nào mà, chỉ cần có họ trong tay thì tao có thể đá ông ta ra khỏi lâm thị và lấy lại những thứ thuộc về tao - ả ta cười to một cách điên dại nói.
Cô không nói gì cả mà nhìn ả bằng đôi mắt cảm thông, khi nhìn ả như vậy cô lại thương cảm cho ả. Chỉ vì thù hận mà ả tự biến mình thành một người đáng thương như vậy.
- CON KHỐN MÀY NHÌN VẬY LÀ CÓ Ý GÌ. Bụp - ả ta tức giận khi thấy cô nhìn mình, ả liền nắm tóc cô và đập đầu cô vào tường. Cô cố gắng nén đau đưa tay sờ đầu mình thì thấy chảy máu, cô không hề trống chả mặc dù cô có dư sức để đánh lại ả nhưng cô thể vì cô muốn giúp ả quay trở lại là con người trước đây.
Trên đường:
Hàn Phong đang điên cuồng đi tìm cô, hắn đã phái hết người của hắn để tìm cô. Nhưng vẫn không có tin tức gì.
- Reng reng reng - điện thoại của hắn reo lên.
- Alo - Hắn khó chịu lạnh giọng nói.
- ......... -
- Cô là ai, tại sao biết Song Nhi đang ở đâu - Hàn Phong dừng xe lại giọng không độ nói.
- Tút tút tút - đầu dây bên kia cúp máy.
Khi thấy đầu dây bên kia cúp máy thì hắn cũng cúp máy, hắn suy nghĩ xem rốt cuộc ai là người báo tin cho mình.
Nhưng nghĩ không ra nên với lại việc cứu cô quan trọng hơn nên hắn liền lái xe đi.
Trên đường Hàn phong nhắn tin cho Dương Triết biết địa chỉ của cô.
Bằng mọi giá phải tìm bằng được cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện