[Dịch] Thâu Thiên

Chương 57 :  Man triều

Người đăng: 

.
Huyết quang lóe lên, một Võ Lâm quân cường cuồng bí thú lao nhanh về phía trước tiện tay vung một cái, hai hiệp khách vừa từ trong đống gạch ngói khó khăn lắm mới bò ra được lại hét thảm rồi ngã xuống. Trường kiếm cắt đứt cổ họ, đến đầu cùng tí nữa thì rơi xuống. Máu phun ra ngoài mấy thước, trên mặt đất rất nhanh lại tích lên một vũng máu. Tên Võ Lâm quân kỵ sĩ này đắc ý cười to một tiếng, khinh thường nhổ ra một bãi nước bọt. Đúng lúc hắn nghiêng đầu, một liệp man nhân nấp dưới mái che mưa bị đổ, tay cầm thủ nỗ (nỏ cầm tay) to bằng bàn tay cười dữ tợn bắn ra một mũi gai nho nhỏ. Mùi gai dài ba tấc, nhỏ như sợi tóc bắn ra xa hai trượng, bắn trúng cái cổ lộ ra ngoài của tên kỵ sĩ. Trên mũi gai được phết nhựa độc của hoa nhện quả phụ đặc sản của núi Mông, thân thể của tên kỵ sĩ đó cứng đờ ra, ngồi trên cuồng bí thú lao như điên về phía trước thêm hơn chục trượng, đột nhiên thổ ra một ngụm máu đen, rồi ngã cám đầu xuống đất. "Một trăm lạng vàng tới tay rồi!" Liệp man nhân thành công ám sát địch nhân đắc ý chép miệng một cái, hắn vừa định đứng lên đổi chỗ mai phục thì ba mũi nỏ tiễn gào rít bay tới, bắn xuyên mái che mưa,bắn vào lưng hắn, găm hắn xuống đất. Hai Võ Lâm quân kỵ sĩ điên cuồng lao tới, hai ngọn giáo đâm ra, xuyên thấu mái che mưa, khều thi thể của tên liệp man nhân này lên không trùng. Ngọn giáo nặng nề hất một cái, thi thể của liệp man nhân bị hất ra ngoài hơn chục trường, khi rơi xuống đất thì đứt thành ba khúc. "Tiện chủng đáng chết!" Trảm sát liệp man nhân, hai tên Võ Lâm quân kỵ sĩ này hai mắt phun lửa nhìn thi thể của đồng liêu. Kỵ sĩ quân hiệu Giáp chữ Thiên của Võ Lâm quân, chiến lực hào xưng đệ nhất của Lữ quốc không ngờ lại ở một địa phươngg nhỏ bé hoang sơ như thành Tiểu Mộng này hao tổn nhân thủ, nếu truyền ra ngoài thì thực sự là làm mất hết mặt mùi của Võ Lâm quân. Võ Lâm quân phẫn nộ muốn phát điên đang muốn tiếp tục đột tiến thì trong một tửu lâu nghiêng ngả ở bên đường, đột nhiên có hơn chục sĩ tốt thành vệ quân kêu gào gào nhảy ra. Bọn họ cơ hồ là điêu cuồng nhảy lên lưng của cuồng bí thú, vây lấy hai tên Võ Lâm quân kỳ sĩ này mà đâm chém loạn xạ. Phòng ốc ở trong thành đại bộ phận đều bị sụp đổ, đâu đâu cũng là gạch đá lộn xộn, hai Vô Lâm quân kỵ sĩ này còn chưa kịp phản ứng thì đã bị những sĩ tốt thành vệ quân phát cuồng này kéo ngã xuống đất. Đáng thương cho hai Võ Lâm quân tinh nhuệ tu vi trên ba mươi năm bị mười mấy thành vệ quân tu vi chưa tới mười năm chém thành tương thịt. Hai cuồng bí thú đột nhiên mất đi chủ nhất phát cuồng rồi, chúng dồn hết toàn lức, móng trước vỗ ra. Tiếng hét thảm vang lên, năm sĩ tốt thành vệ quân bị cuồng bí thú xé rách ngực, chết ngay tại chỗ. Những sĩ tốt thành vệ quân khác thì rất nhanh chém đứt đầu Võ Lâm quân kỵ sĩ, cầm hai cái đầu người vội vă thoát khỏi hiện trường. Hai mũi tên từ dưới một tòa tháp tên đã đổ một nửa bắn ra, bắn xuyên thân thể của hai con cuồng bí thú, hất chúng ra xa hơn mười bước. Đâu đâu cũng đều là bóng người liều mạng chém giết, đâu đâu cũng là tiếng hò hét chói tai, đâu đâu cũng có mùi máu, đâu đâu cùng có phản quang của đao kiếm. Mười mấy vạn cư dân của thành Tiểu Mộng còn may mắn sống sót mang theo thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ, cùng với hơn sáu ngàn sĩ tốt Võ Lâm quân công thành giết thành một đống. Đổi lại là bất kỳ thành thị nào khác của Lữ quốc, sau khi hơn sáu ngàn cuồng bí thú kỵ sĩ vào thành, tất sẽ là một trận đồ sát thảm khốc. Chiến lệ mà những Võ Lâm quân kỵ sĩ từng trải qua cùng mang tới cho họ loại kinh nghiệm này. Nhưng thành Tiểu Mộng thì khác, quân dân của thành Tiểu Mộng không hề sụp đổ. Tại cái thành Tiểu Mộng nằm ở thâm sơn cùng cốc man hoang nhất của Lữ quốc, dựa vào núi Mông mà phát triển nên này, tất cả mọi người ở bên trong đều là hạng vong mạng, trên cơ bản không tim ra được một bách tính thiện lương này. Tất cả mọi người đều có thể cầm đao cầm thương chém giết với người ta, tất cả mọi người đều là hạng hung đồ lăn lộn kiếm cơm trên đầu đao mùi kiếm, ngay cả những nữ tử yên trần làm buôn bán ở đầu đường đầu ngồ, bọn họ lúc tiện cũng không ngại kiêm luôn làm chút hoạt động mưu tài hại mạng. Đây là một tòa thành bạo lực quái dị, là một thành trị bởi vì dục vọng của kim tiền mà sinh ra. Các kỵ sĩ của Võ Lâm quân nếu như là sáu ngàn con mãnh hổ, quân dân của thành Tiểu Mộng chính là mười mấy vạn con sói đói, hơn nữa là sói đói bị mệnh lệnh giết chết không luận tội của Mã Lương bức tới tuyệt cảnh. Tất cả mọi người, bao gồm cả La Khắc Địch và Mã Lương đều coi người ở trong thành Tiểu Mộng là mười mấy vạn con cừu. Tư sát, tư sát vô cùng vô tận. Thành Tiểu Mộng bất kể là quân dân, bất kể là nam nữ, bất kể là già trẻ đều tay cầm binh khí, giống như là phát điên giết thành một đống với các Võ Lâm quân kỵ sĩ. Giết được một tên được thưởng trăm lạng vàng, nếu không liều mạng thì cũng bị người ta giết chết. Vừa vào thành, Võ Lâm quân kỵ sĩ đã tổn thất ba trăm người. Sau một khắc, Võ Lâm quân kỵ sĩ lại tổn thất năm trăm người. Sau nửa tiếng, vỗ Lâm quân cuống bí thú kỵ sĩ tiến vào thành Tiểu Mộng tổn thất một ngàn tám trăm người, người có thể chiến đấu còn không tới bốn ngàn. Mưa tên đã giết chết hơn năm vạn quân dân của thành Tiểu Mộng, nhân sô bị thương cũng không dưới năm vạn. Nhưng hơn mười vạn cư dân còn lại sau khi bỏ ra cái giá lớn hơn năm người, đã chém chết được hơn một ngàn tám trăm Võ Lâm quân, xèo xuống một khối thịt lớn ở trên người Võ Lâm quân. Vật Khất vỗ mạnh lên trán mình, hắn thấp giọng mát: "Vật Khất, cái đồ đầu đất này!" Trí thông minh cấp yêu nghiệp vốn thuộc về Nhạc Tiểu Bạch trong nháy mắt phân đoán ra tiền nhân hậu quả của chiến cục này. Võ Lâm quân quả thực là có ưu thể thực lực áp đảo, nhưng Vật Khất lại bỏ qua bản chất của cư dân trong thành, đây là một đám bạo đồ cùng hưng cực ác, cám rễ trong đống man nhân kiên cường! Mười mấy vạn bạo đồ, không phải là mười mấy vạn lương dân, chẳng lẽ bọn họ còn không ngăn được sự công kích của kỵ sĩ tinh nhuệ ư? Hơn nữa, trong thành Tiểu Mộng còn có nhiều hiệp khách như vạậy, có nhiều liệp man nhân như thế, lại có cả rất nhiều hộ vệ của thương đội. Khi lệnh giết chết chó gà cũng không tha của Mã Lương được hạ xuống, tất cả mọi người ở trong thành Tiểu Mộng đều bị buộc lại trên cùng một sợi dây. Dưới sự khu động của ý chí cầu sinh, chỉ hơn sáu ngàn Võ Lâm quân kỵ sĩ thì tính làm gì? Càng không cần phải nói có phần thưởng cao ngất trời của Vật Khất! Giết một Võ Lâm quân thưởng trăm lạng hoàng kim, chỗ tiền này đủ để cho bất kỳ một hiệp khách, liệp man nhân nào cùng bạo phát ra sức chiến đấu gấp mười lần. Cười vui một tiếng, Vật Khất rống lên: "Đóng cửa thành lại, vây khốn Võ Lâm quân rồi quần sát. Ha ha, chỉ cần bọn chúng bị khốn ở trong thành, bọn chúng không dám phóng tên nữa. Các huynh đệ, vây khốn chúng, không có phép ai xông ra ngoài thành." Chẳng ai là kẻ ngu cả, nghe Vật Khất nói vậy, người ở trong thành Tiểu Mộng lập tức mình bạch, những Võ Lâm quân kỵ sĩ này chính là con tin tốt nhất. Chỉ cần vây chúng ở trong thành, La Khắc Địch và Mã Lương ở ngoài thành tuyệt đối không dám hạ lệnh đê mặc cơ tiếp tục phát xạ. Tổn thất hơn một ngàn Võ Lâm quân cuồng bí thú kỵ sĩ, còn có thể mượn cớ mà cho qua, nếu như quân hiệu Giáp chữ Thiên của Võ Lâm quân toàn quân bị tiêu diệt ở đây, cho dù là Huỳnh Xuyên công chúa và Bạch Thước quân cũng không gánh được nộ hỏa của quốc quân Lữ quốc. Vây khốn những cuống bí thú kỵ sĩ đáng chết này, mặc cơ tuyệt đối không dám phá xạ nữa. Vật Khất lại một lần nữa hét lên: "Trong kim thu mua cuồng bí thú. Một con cuồng bí thú còn sống giá hai trăm lạng vàng. Các huynh đệ, bát sống cuồng bí thú, hai trăm lạng hoàng kim!" Mắt của Lô Thừa Phong sáng lên. Một con cuống bí thú hai trăm lạng vàng.? Cái gì này tuyệt đối là đáng. Gã đã mát đầu mơ mộng tới cảnh thân binh hộ vệ của mình toàn bộ cường cuồng bí thú. Ở ngoài thành, La Khắc Địch và Mã Lương mặt xám như ưo nhìn nhau, thân thể run rẩy kịch liệt. Chiến cục không ngờ lại biến thành không thể thu thập, cho dù là chặt đầu của họ, họ cũng không ngờ lại biến thành như thế này. Chi một tòa thành Tiểu Mộng, không ngờ lại chôn vùi quân hiệu Giáp chữ Thiên của Võ Lâm quân. Bọn họ đang nằm mơ ư? La Khắc Địch đầu óc là một mảng trống rỗng run rẩy giơ tay lên, y gào to: "Phụng lệnh của Huỳnh Xuyên công chúa điện hạ, công phá thành Tiểu Mộng, chó gà cũng không tha, tuẫn táng cho tiểu di hầu. Tất cả mặc cơ nạp đầy hộp tên, chuẩn bị!" Mã Lương đá một cái cho La Khắc Địch rơi xuống ngựa, y gầm lên: "Ngươi điên rồi à? Người của chúng ta còn ở trong thành! Bọn họ mà chết thì chúng ta cùng chết đó!" Quân hiệu Giáp chữ Thiên của Võ Lâm quân toàn quân bị tiêu diệt ở thành Tiểu Mộng ư? Đúng như Vật Khất đã đoán trước, Mã Lương và La Khắc Địch, bào gồm cả Huỳnh Xuyên công chúa và Bạch Thước quân ở sau lưng họ cũng không gánh nổi trách nhiệm này. La Khắc Địch ngồi bệt xuống đất, y thấp giọng lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Xong rồi, chúng ta xong rồi! Trận này đánh thế nào đây?” Mã Lương cũng sứt đầu mẻ trán, căn bản không có cách ứng phó. Y toàn thân run rẩy, chỉ biết ngây ngốc nhìn thành Tiểu Mộng. Đột nhiên, từ đằng xa có tiếng trống sát vang elen. Sau một tiếng trống sát, tiếng trống giống như sóng gầm biển thét liên miên bất tuyệt ập tới. Theo sát tiếng trống là vô số tiến kèn thê lương, hoặc có thể nói là sắc nhọn, hoặc là cao vút, hoặc là dày nặng, các loại tiếng hèn hội tụ thành một mảng khiến cho người ta kinh tâm đảm chiến, phối hợp với tiếng trống sát trầm thấp và đầy nộ ý điên cuồng, thống trị cả mảng trời đất này. Trong không trung đột nhiên tối sầm, một lượng lớn cự điểu từ trong núi Mông bay ra, bay tới trên trời thành Tiểu Mộng. Hơn ba ngàn con cự ưng, đại điểu lăng không bay lượn, trên lưng những cự cầm này đều là hoặc nhiều hoặc ít chở một số điểu man nhân thân hình bé nhỏ khô gầy. Khói bụi xộc lên trời, từ các nơi ở núi Mông quanh thành Tiểu Mộng, man nhân giống như là biển gầm xông ra. Phía chính động, hơn một vạn man nhân xua đuổi vô cùng vô tận cự thú xông tới, ở phía trước hai vạn man nhân và vô số cự thủ này, hơn ba mươi man nhân thú võ sải bước ở phía trước đội ngũ. Phía chính tây, hơn một vạn man nhân trông như quỷ quái mang theo âm phong rợp trời xông tới, ở bên cạnh những man nhân này, vô số độc trùng tổ thành một phiến hải dương. Nhện to như cái chum, độc mãng to như miệng bát, rết dài vài ba thước, độc trùng vô cùng dữ tợn đang lăn mình trong phiến hải dương đó. Phía chính bác, hơn một vạn man nhân kỵ sĩ cười dã ngưu đang chuẩn bị xung phong. Trên người mỗi một kỵ sĩ man nhân này không ngờ đều trang bị giáp trụ giống hệt như khải giáp chế thức của Lữ quốc, dạng khải giáp, binh khí này rõ ràng không phải là tự man nhân chế tạo ra. Phía chính nam, mười mấy thủ lĩnh man nhân thân mặc da thú đầu cám lông chim cưỡi các loại pháp khí cấp thấp, hô gió gọi mưa mang theo hơn năm vạn chiến sĩ man nhân, gỗ mấy trăm chiếc trống sát, thổi mấy ngàn chiếc kèn lên, một đường giết tới. Trương Hổ, Hồ Uy, hai lão nhân của thành Tiểu Mộng này hét lên: "Trời ạ, man triều (thủy triều man nhân)! Hơn nữa so với bất kỳ lần man triều nào đều dọa người hơn!" sắc mặt Lô Thừa Phong cùng trắng bệch, nhà dệt còn gặp mưa to, thành Tiểu Mộng đại nạn lâm đầu rồi! Vật Khất thì đột nhiên cười to: "Diệu quá, may mà có bọn La Khắc Địch cản ở bên ngoài!" Đe khởi trung khí, Vật Khất hét to: "Phụng lệnh thành thủ, mở cửa thành, để Võ Lâm quan cút khỏi thành Tiểu Mộng. Lô Thừa Phong, Trương Hổ, Hồ Uy ngây người, sau đó sắc mặt đột nhiên biến thành vô cùng hồng hào. Bên ngoài còn có tám mươi chiếc mặc cơ, sợ cái gì chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang