[Dịch]Thật Xin Lỗi, Cường Ngươi Rồi - Sưu tầm
Chương 14 : Gần Trung thu
.
Chuyện Thánh Tử tới chơi như gió lốc khiến cho tâm hồn của Cố Mạn Châu muội muội dao động mạnh như một con sóng to. Nàng cả ngày ngồi một chỗ, hai tay chống lấy khuôn mặt mình, mắt nhìn mê man, như cười như không, có lúc lại giống như đóa sen cúi đầu thẹn thùng, hoàn toàn mang bộ dáng của một người rơi vào lưới tình.
Cao Lê vốn không để ý lắm, cho đến khi nàng liên tiếp gọi “Tiểu Châu” mà người phía trước cũng không có chút phản ứng nào, liền cảm giác có điều không ổn. Chẳng lẽ bị trúng tà? Nàng liền tiến đến ôm Cố Mạn Châu liều mạng mà lắc, miệng lớn tiếng gọi tên nàng.
Cố Mạn Châu dường như hơi tỉnh lại, lại có chút mờ mịt nói: “Tiểu Lê! Ta nghĩ ta thích Thánh Tử!”
Cao Lê trợn mắt nhìn thẳng, nói: “Ngày hôm qua không phải còn nói vì Đường Quả để tang sao? Hiện tại lại định tái giá?”
Cố Mạn Châu hung hăng đánh nàng ta một cái, nói: “Ta nói là sự thật, ta phát hiện ta thật sự thích Thánh Tử! Lúc trước đối với Tiểu Đường, cũng bởi vì không có nam nhân bên cạnh, nhưng hôm nay ta gặp Thánh Tử, ta mới biết người trong lòng ta chính là Thánh Tử!”
“Ngươi tỉnh lại đi!” Cao Lê vỗ đầu nàng nói: “Người kia tuy dung mạo như tiên nhân nhưng tâm hồn lại như rắn rết, ai muốn hắn coi như người đó xui xẻo, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi thì hơn!”
Cố Mạn Châu một mực lắc đầu nói: “Là ngươi có thành kiến với chàng! Kỳ thực chàng là người đàn ông tốt nhất trên thiên hạ, ngươi không hiểu chàng chút nào hết, nên mới có thể ác độc mà nói ra những lời đó.”
Cao Lê bỏ qua, xem ra tình yêu làm cho con người ta mù quáng, bất quá, nàng muốn xem tình huống cuối cùng nó sẽ ra sao, thời gian mù quáng này sẽ không quá dài. Dù sao thì nàng ấy cũng đang có một giấc mộng đẹp, nàng cần gì phải đập tan nó! Vì vậy nàng cười nhẹ và nói: “Thánh Tử, hắn ta bộ dạng hại nước hại dân, ngươi liệu mà xử lý cho tốt!”
Cố Mạn Châu tức giận nói: “Không cho ngươi nói bậy về chàng! Còn nói nữa ta sẽ không để ý ngươi!”
Cao Lê nói: “Ta thấy hứng thú chính là đến từ hắn, cớ sao lại vội đến cầu phúc với ta. Trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì đây?” Nàng lâm vào trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không thông.
Ngày hôm sau, cũng giống như mỗi ngày, trước mặt Đường Quả đều xuất hiện hai nữ tù phạm.
Nhưng mà, hiện tại bọn họ lại phát hiện một chút bất đồng, nhất thời lại nói không rõ ràng. Tuy rằng vẫn là hai nữ tử nói cười, nhưng rõ ràng là lãnh đạm đi rất nhiều, nhất là Đường Quả, cảm nhận đặc biệt rõ ràng, bởi vì Châu muội muội lại không gọi hắn là “Đường Quả ca”! Chỉ mới không gặp một ngày, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, khiến mối tình đầu của hắn không lý do mà chết trên bờ cát (chỗ này Thiên Di nghĩ ý anh ý muốn nói mối tình giống như dã tràng se cát ý)? Là mối tình đầu, Đường Quả có một loại xúc động đến muốn khóc.
Còn Hoàng Thượng lại nhìn thấy Cao Lê đang trong một tình trạng khác: nàng hôm nay lại hoàn toàn lâm vào trạng thái trầm tư, khi cau mày, khi cắn môi, đối với mình xa cách. Đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Hoàng Thượng đúng lúc mang ra hai cánh bánh trung thu, ngồi xuống nói: “Ngày mai sẽ là Trung thu, ta làm hai cái bánh, các ngươi mau đến đây nếm thử đi.”
Cao Lê nhìn bánh trung thu, bỗn nhiên nghĩ đến một điểm, hỏi: “Ở quốc gia này, có dịch vụ cầu phúc khi lâm chung sao?”
Hoàng Thượng ngẩn ra: “Cái gì gọi là dịch vụ lâm chung cầu phúc?”
Cao Lê kiên nhẫn giải thích: “Chính là như thế này! Có tội phạm sắp phải xử tội, thỉnh Thánh Tử đến cầu phúc trước lúc chết. cầu mong trời cao thương bọn họ, cho họ chút gì đó tốt hơn. Có không?”
Hoàng Thượng lo nghĩ nói: “Người phạm tội bị xử huyết, đều là trừng phạt đúng tội. Tuy rằng hoàng thượng một lòng hướng thiện, nhưng cho phép Thánh Tử đến cầu phúc là chuyện không thể nào. Bởi vì Thánh Tử là sứ giá của thần hiện thế, bình thường hoàng tộc cũng rất khó được hắn chúc phúc, huống chi là tội phạm? Tuyệt đối không thể nào!”
Cao Lê nhíu mày, lầm bầm nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hoàng Thượng lập tức thấy tình thế bất thường, lập tức truy vấn.
Cao Lê ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, nói: “Cũng không có cái gì, hôm qua Thánh Tử đến đây, nói muốn cầu phúc cho ta, nhưng bị ta mắng chửi đuổi đi rồi”
Hoàng Thượng muốn cười, lại nhịn được, nói: “Hắn… Hắn thật sự tới sao?”
Cao Lê gật gật đầu nói: “Không những thế còn mang trái tim của Tiểu Châu đi, ta cảm thấy rất không bình thường. Hắn dựa vào đâu mà đòi cầu phúc cho ta? Ta bị kết tội cường gian hắn đó.”
Hoàng Thượng lo nghĩ nói: “Hắn nói gì với ngươi à?”
Cao Lê nói: “Hắn chỉ nói là đáp ứng thỉnh cầu của người ta, nên muốn thực hiện ước định. nhưng mà trên đời này, có ai có thể yêu cầu Thánh Tử giúp đỡ đây?”
Hoàng Thượng quay đầu đi vụng trộm nở nụ cười: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai mà biết được?”
Cao Lê nhìn Hoàng Thượng lấy ra bánh Trung thu, thở dài một hơi nói: “Đã Trung thu rồi. Đến thu sau, chúng ta sẽ bị xử tử, bây giờ thật chẳng còn tâm trạng nào ngồi ăn.”
Hoàng Thượng nghiêm túc nhìn nàng: “Nói không chừng…nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
“Kỳ tích? Kỳ tích gì?” Cao Lê không dám nghĩ đến, chẳng lẽ có thể làm cho mình xuyên việt trở về.
Hoàng Thượng nói: “Chuyện Thánh Tử đến cầu phúc vốn không có khả năng cũng xảy ra rồi, nói không chừng, các ngươi sẽ không phải chết.”
Cao Lê nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra: “Ta đã không tin vào kỳ tích ! Càng không tin tưởng cái tên Thánh Tử hại nước hại dân kia. Ta quyết định ngày mai đúng Trung thu, ta sẽ trốn ra khỏi đây.”
Hoàng Thượng cả kinh nói: “Tại sao lại là ngày mai?”
Cao Lê liếc xéo hắn một cái nói: “Ngày mai là tiết Trung thu, tất cả mọi người đều về nhà đoàn viên, phòng giữ nhất định sẽ lơi lỏng, sở dĩ là thời cơ tuyệt hảo để bỏ trốn.”
Hoàng Thượng lôi kéo nàng nói: “không thể chờ thêm chút nữa sao? Nói không chừng, Hoàng Thượng sẽ hạ đặc sắc lệnh, các ngươi sẽ được vô tội.”
Cao Lê nói: “Yên tâm đi! Ta không liên lụy ngươi, ta với Tiểu Châu hai người đi là được rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện