[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 64 : Bất Tử Huyết Lệ

Người đăng: 

.
Âm phong vẫn gào rú, khắp nơi hôn ám, những luồng khí lưu đen ngòm từ bốn phía chầm chậm phiêu động tựa như vô số vong hồn cất tiếng khóc than, ngập tràn vẻ âm u quỷ dị. Từ dưới Quỷ Vực nhìn lên trên chỉ thấy một màn tối đen âm u lạnh lẽo, không phân rõ ngày đêm. Lúc Vân Phong mở mắt ra liền thấy ánh mắt của năm người đang chăm chú nhìn vào mình khiến hắn cảm thấy ngượng. Vươn mình đứng dậy, sắc mặt Vân Phong phơn phớt hồng, hắn cười hắc hắc: "Sư thúc và các người nhìn ta như vậy không sợ làm người ta khó chịu sao?". Lục Vân cười mắng: "Không phải lúc cho đệ nói đùa đâu, nhanh nói xem kết quả thế nào, liệu có thể ở đây mà khôi phục lại nguyên khí không?". Vân Phong nhận thấy mọi người đều quan tâm đến việc này, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Dĩ nhiên là được, có điều không nhanh được đâu. Với người trong giới tu chân chúng ta mà nói, tốc độ khôi phục nguyên khí nếu càng chậm thì càng thêm phần phiền phức". Nói xong lại nhìn mọi người, thấy ai cũng sắc mặt ngưng trọng, không vui không chút nào. Tử Dương Chân Nhân nhìn Lục Vân rồi nói: "Tình hình hiện tại đối với chúng ta khá bất lợi. Càng về sau e rằng càng thập phần gian khổ, không biết chúng ta có đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ hay không?". Lục Vân nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nếu có thể khôi phục đủ chân nguyên thì xảy ra chuyện gì cũng không đáng ngại. Tuy nhiên thời gian còn dài, chí ít chúng ta vẫn còn hy vọng. Nơi đây là Quỷ Vực, không giống như nhân gian, địa vực dĩ nhiên là có lợi cho quỷ vật, nếu không sao xứng với danh xưng? Hiện giờ chúng ta cứ lên đường, mọi chuyện khác hãy để sau này mới nói. Hướng chính nam, xuất phát!". Dứt lời dịu dàng liếc nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Như Ý Tâm Hồn kiếm ngân lên một tiếng, đỡ lấy thân thể Lục Vân nhanh chóng bay về hướng chính nam. Giữa không trung u ám vang lên những âm thanh kỳ lạ, sáu thanh bảo kiếm màu sắc khác nhau tạo thành những đạo quang hoa đẹp mắt, cấp tốc bay về hướng chính nam. Phi hành giữa không trung, Lục Vân quan sát kỹ lưỡng tình hình bốn bề. Phía dưới toàn là lớp đất đen trơ trọi không một cọng cỏ, thi thoảng mới thấy vài ba mỏm đá màu lam ánh lên quang mang yêu dị. Nếu như ở nhân gian thì tựa hồ nơi này có dáng dấp một hoang mạc trong đêm đen, tịnh không một tia nhỏ nhoi của sự sống, cũng không có chút hơi ấm nào mà ngập ngụa hơi lạnh thấu xương, đầy dẫy tử khí. Giữa không trung, Vân Phong không đùa giỡn với Hứa Khiết nữa, thần sắc hắn nghiêm trọng, cổ quái. Cũng không thấy ai tấn công bọn họ. Tử Dương Chân Nhân đưa mắt nhìn Lục Vân, mục quang dừng lại nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, tâm lý cũng lờ mờ hiểu rằng giữa ba người này có một mối quan hệ chưa hoàn toàn minh bạch. Nhìn khắp xung quanh, trong mắt Tử Dương Chân Nhân đột nhiên lướt qua một tia quang mang nhỏ xíu, yếu ớt nhưng lại khiến lòng ông thoáng chấn động, bèn quan sát cẩn thận. Ánh mắt Tử Dương Chân Nhân chốt vào một khối quái thạch màu đen, ông mở lời: "Lục Vân, con nhìn xem, khối đá này sao lại không có tia quang hoa nào phản chiếu? Ta vừa thoáng thấy có gì lướt qua nhưng giờ lại không thấy nữa". Lục Vân nhìn theo cánh tay Tử Dương Chân Nhân chỉ xuống, yên lặng xem xét khối quái thạch. Quái thạch không lớn lắm, chừng một trượng bề ngang, hình dạng không theo một quy tắc nào, giống như một thân thể không đầu, toàn thân đen đúa ẩn ước tà dị. Lục Vân nhìn vào khối quái thạch tựa hồ cảm giác được điều gì đó chực bộc phát nhưng lại ẩn đi chưa xuất lộ khiến người ta không hiểu đó là cảm giác gì. Nhìn năm người bên cạnh, Lục Vân nói: "Vân Phong, đối với chuyện trảm yêu tróc quỷ đệ rất rành. Đệ thử xem xét phía trên khối quái thạch này có phải ẩn tàng chuyện gì mà chúng ta không phát hiện ra không? Huynh chỉ cảm giác như có gì bất ổn". Vân Phong liền nhìn vào khối quái thạch, gật đầu nói: "Hảo, để đệ thử xem". Dứt lời y đã xuất hiện ngay bên cạnh quái thạch, song nhãn xuất hiện hai đạo quang mang xanh đỏ. Sau khi yên lặng đi vòng quanh tảng đá, chỉ thấy y hô lên nho nhỏ: "Âm Dương pháp nhãn, vạn vật hiện hình". Liền đó toàn thân Vân Phong quang hoa đại thịnh, hai đạo ánh sáng xanh đỏ đang bay lượn trong mắt nhanh chóng hóa thành hai đạo quang mang xạ vào khối quái thạch. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, từ khối quái thạch bốc lên một lớp thạch phấn đen ngòm rồi xuất lộ một tầng huyết sắc quang mang. Ở bên ngoài, năm người Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Tử Dương Chân Nhân chăm chú nhìn Vân Phong pháp xem khối quái thạch này có ẩn tàng bí mật gì không? Đột nhiên thân thể Lục Vân dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, nhanh chóng lay động tâm linh Lục Vân. Mục quang xoay chuyển, Lục Vân tính toán mau lẹ và liền hiểu rằng có dị biến. Nhìn sang Vân Phong, Lục Vân minh bạch ra được mọi chuyện, lớn tiếng hét: "Vân Phong, mau dừng tay, dừng tay nhanh lên, không thi triển nữa". Tiếng hô đôt nhiên vang lên khiến bọn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt bốn người kinh ngạc đều nhìn vào Lục Vân. Cũng vào lúc đó, một màn huyết vụ nhanh chóng tỏa ra bốn bề, từ trung tâm quái thạch phát xuất ra huyết sát chi khí, thập phần kinh nhân. Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Vân Phong căn bảnhoàn toàn không ngờ được tình huống đó nên bị chấn động bay ra ngoài ba trượng, liên tiếp thoái lui mới ổn định được thân hình. Vân Phong sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hô lên: "Mọi người cẩn thận, lui ra, là Huyết Lệ!". Chân nguyên toàn thân Lục Vân mau chóng đề thăng lên tầng thứ tám, song thủ vội chỉ huy mũi Như Ý Tâm Hồn kiếm phát xuất nhất kích mãnh liệt. Chỉ thấy hồng quang xạ ra ào ạt, hai cỗ huyết hồng đồng dạng nhưng lực lượng lại khác nhau từ phía Lục Vân và Huyết Lệ va chạm nhau với lực đạo cường đại. Lực phản chấn quét đám người Thương Nguyệt, Ngạo Tuyết bay xa mấy trượng. Lục Vân bị bực phản chấn kinh hãi thoái lui một trượng. Thấy dị biến đột nhiên phát xuất trước mắt, Lục Vân và mọi người đều kinh ngạc. Lúc đó, khối quái thạch đen ngòm đã hoàn toàn biến dạng, toàn bộ lớp khí đen trên bề mặt đã hóa thành bụi làm lộ ra một bản thể nhuộm đầy máu hồng. Tuy nghe từ miệng Vân Phong gọi đó là Huyết lên nhưng thân thể đó tương tự như thường nhân, dù rằng hơi thô nhưng có đủ song cước tứ chi, duy chỉ thiếu đầu lâu. Thân thể đó do một tầng huyết sắc quang mang tạo thành, nhưng là thứ tinh huyết dị thường, không giống như máu thịt thường tục. Song thủ Huyết Lệ giơ lên tựa hồ muốn kêu trời gọi đất, hình dạng thập phần kỳ dị. Một trận âm thanh ầm ầm từ bốn phía vọng đến, chỉ nghe Huyết Lệ cười ha hả nói: "Đã một nghìn năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng đến ngày có người phá giải cấm chế bên ngoài cho ta, ha ha, để xem từ giờ có kẻ nào đủ khả năng chế trụ ta? Quỷ Vương, Quỷ Soái, các người hãy chờ xem ta sẽ thu thập hết các ngươi. Quỷ Vực rồi sẽ nằm dưới chân ta, do ta thống trị. Giờ thì ta phải cảm tạ những người đã bang trợ, hắc hắc lâu lắm rồi không được thấm tinh huyết, thực khó chịu quá". Nói xong, hai tay buông xuống, thân thể đối thẳng vào bọn Lục Vân. Vân Phong sắc mặt đại biến, nói: "Mọi người đề phòng, con quỷ này chính là tà vật tàn ác nhất trong truyền thuyết của Quỷ Vực. Theo truyền ngôn, không có ai giết được nó, cùng lắm chỉ có thể phong ấn nó mà thôi. Nó vốn có bất diệt chi thể, bất kể là thân thể hay hồn phách đều vô cùng cổ quái, ngay cả Quỷ vương muốn đối phó với nó cũng không dễ. Không ngờ vận khí chúng ta lại đen đủi đến thế, khơi khơi gặp phải nó ở chỗ này. Nếu hồi nãy không tò mò thì đã không gặp phải giống quỷ quái này". Ngạo Tuyết hỏi: "Vân Phong, tỷ và Thương Nguyệt đều có thần kiếm trong tay, không biết có tiêu diệt được nó không?" Vân Phong nhè nhẹ lắc đầu: "Đệ e là không thể. Những gì đệ vừa nói chỉ là truyền nôn, nhưng khi nghe xong lời nó thì đệ đã minh bạch. Nó bảo là đã bị giam cầm một ngàn năm, hiển nhiên Quỷ vương của Quỷ Vực cũng không có biện pháp gì ngoài phong ấn nó, bằng không đã sớm tiêu diệt nó rồi". Thương Nguyệt lạnh lùng nói: "Mọi người cẩn thận, chắc nó sắp phát động tấn công. Không cần biết truyền thuyết nói gì, chúng ta không thể vì thế mà rút lui, mọi người cứ toàn lực chiến đấu thử xem nó có phải là bất diệt chi thể thật không". Nói xong, Khiếu Nguyệt thần kiếm xuất ra đầy trời kiếm ảnh, vô số lưu quang kỳ dị hóa thành một lớp tinh vân màu vàng nhanh chóng nhắm thẳng chỗ Huyết Lệ ẩn thân hạ xuống. Một tràng quỷ tiếu âm lãnh vang lên, đối với thần kiếm của Thương Nguyệt, Huyết Lệ hoàn toàn không có phản ứng. Đương đầu với đạo kiếm mang sắc vàng, song thủ của Huyết Lệ chỉ hời hợt giơ lên, tức thì một đạo thập tự quang mang tà dị vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nó. Quang mang huyết sắc vô cùng đẹp mắt và kiếm mang sắc vàng va chạm mạnh trên không khiến cho mặt đất rung lên, khí lưu mãnh liệt bắn ra tứ tán buộc nhóm Lục Vân phải thoái lui mới đình trụ được thân hình. Ngạo Tuyết thấy Thương Nguyệt xuất thủ, khẽ hừ lên một tiếng, Tử Ảnh thanà kiếm tỏa ra những đạo tử sắc tím cường thịnh như tử long đằng không, chớp mắt đã xuất hiện phía trên Huyết Lệ, chém xuống một nhát với sức mạnh khủng khiếp. Tử Dương Chân Nhân, Vân Phong, Hứa Khiết ba người đồng loạt phát động tấn công từ ba hướng khác nhau, toàn lực công kích Huyết Lệ. Lục Vân vẫn yên lặng, trong mắt mơ hồ lóe lên ngũ sắc quang hoa nhưng được ẩn đi một cách khéo léo. Thấy nhóm Ngạo Tuyết phát động tấn công Huyết Lệ, Lục Vân sớm đã triển khi Ý Niệm Thần Ba phân tích kỹ càng khí tức bên ngoài của Huyết Lệ. Trong trận, năm người và Huyết Lệ đang chiến đấu mãnh liệt. Lục Vân nhân đó liên tục tăng tần suất của Ý Niệm Thần Ba, đã chuyển đổi đến lần thứ mười ba nhưng lần nào cũng chỉ có một kết cục. Dường như trên thân Huyết Lệ tồn tại một lực lượng thần bí và cổ quái, ẩn tàng trong nội thể, bảo trì khí tức cường thịnh của nó, sử dụng mãi không cạn. Dù cho Lục Vân dùng cách nào cũng không tra ra được vì mỗi lần Ý Niệm Thần Ba tiếp cận với lực lượng thần bí nọ liền bị dội lại hoặc bị thôn tính, hoàn toàn không có cách gì để tra thám tình hình một cách rõ ràng được. Trong trận chiến này, uy lực do năm người liên thủ quả thực cường đại, khống chế phản kích của Huyết Lệ trong một phạm vi nhất định. Năm người vốn tưởng có thể tiêu diệt được nó, nhưng dù tấn công cách nào, kích trúng thân thể nó mạnh tới đâu cũng hoàn toàn không gây cho nó thương tích. Nhìn thấy thân thể không đầu của Huyết Lệ, năm người tâm lý trầm trọng, dường như chính vì không có đầu nó mới bất tử. Ánh mắt ai nhìn nó cũng hiện lên nét kỳ dị. Vân Phong ánh mắt biến ảo bất định, nhìn Lục Vân đứng bên ngoài nói lớn: "Ôi, Lục Vân sư huynh ơi, huynh có biện pháp gì giết được giống bất tử này thì nói đi, không thì với tình hình bây giờ chỉ sợ là chúng ta chết ráo cả thôi". Lục Vân trầm giọng đáp: "Hiện giờ chỉ có một cách, đệ thi triển Âm Dương pháp kiếm, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người dùng thần kiếm tương trợ, xem ra có thể gây thương tổn cho nó hay không, hoặc ít ra thì cũng có thể cản trở nó. Trong một thời gian ngắn mà muốn thoát khỏi nó, e là không thể, chỉ có nước liều mạng thôi". Nói dứt lời, đưa mắt liếc Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, thần sắc lộ ra một nét ưu tư. Vân Phong nghe thấy thế liền nói: "Đệ cũng nghĩ là phải toàn lực liều mạng, đệ không tin nó không sợ gì. Nếu thế thì sao nó lại bị quỷ vương giam khốn những một ngàn năm? Giờ chúng ta cứ chế ngự nó trước, để đệ sẽ tri triển pháp quyết". Thương Nguyệt kề bên đáp: "Đệ cứ phóng tâm thi triển, tuy không giết được nó ngay thì cũng tạm thời vây khốn nó, rồi sẽ tìm cách". Thân thể Vân Phong vút lên mấy trượng, đứng vững giữa không trung. Chỉ thấy song thủ y đưa ra, toàn thân toát ra một cỗ khí thế cường đại. Bốn phía thanh sắc quang hoa tỏa mạnh, vô cùng đẹp mắt bao phủ lấy thân hình Vân Phong vào giữa. Tay chắp trước ngực theo pháp quyết kỳ lạ, Vân Phong trông như một vị thiên thần. Y niệm lớn: "Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, chỉ có ta hiệu lệnh. Âm Dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên. Tàn, Liệt, Phá, Diệt!". Tức thì khí lưu xung quang dũng động, trong phạm vi chừng ba mươi trượng trên không xuất hiện một lực lượng cường đại vô bì. Thân thể Lâm Vân Phong vững vàng lăng không, rất mau lẹ từ phía trên đầu y xẹt ra một đạo quang mang, mang theo hư không chi kiếm hai màu xanh đỏ. Đạo quang mang chớp mắt đã tiêu thất nhưng Âm Dương pháp kiếm tỏa ra hào quang rất đẹp mắt, đón lấy gió sương rồi biến thành một thanh pháp kiếm cự đại dài mười trượng, trên thân kiếm có vô số phù chú thiểm động cùng với đạo quang mang hai màu xanh, đỏ từ trên cao xạ xuống. Vân Phong toàn lực chỉ huy Âm Dương pháp kiếm lướt đến phía trên Huyết Lệ, Âm Dương nhị kiếm hình thành lên một đạo phong bế không gian, nhốt Huyết Lệ vào trong. Cùng lúc đó, nhóm bốn người Ngạo Tuyết lao tới cực nhanh, mục quang chăm chú theo dõi đợt công kích mãnh liệt của Vân Phong. Vừa lúc Âm Dương pháp kiếm trùm lấy Huyết Lệ, liền vang lên một âm thanh cuồng nộ, huyết sắc quang hoa quanh thân Huyết Lệ lưu động hình thành một lớp giáp hộ vệ kỳ dị. Lớp giáp hộ thể này va chạm với quang mang xanh, đỏ của Âm Dương pháp kiếm vang lên vô số âm thanh ồn ào, khí lưu trong phạm vi không gian mật bế va đập ào ạt. Lưng chừng không, vô số phù chú bay lượn bên ngoài thân thể màu máu của Huyết Lệ, mau chóng sản sinh ra lực phá hoại cường đại vô bì làm chấn động lớp khí lưu bao quanh, huyết sắc quang hoa ảm đạm đi trông thấy. Dù Huyết Lệ là quỷ vật tối thượng nơi Quỷ Vực nhưng hiển nhiên Âm Dương pháp kiếm thần diệu vô cùng, đối với nó cũng có tác dụng khắc chế nhất định. Nhưng Huyết Lệ quả nhiên lợi hại, quang hoa bao quanh vừa ảm đạm đi một chút đã lập tức cường thịnh trở lại, đối kháng Âm Dương pháp kiếm của Vân Phong. Lục Vân vừa bình tĩnh quan sát trận đấy rồi cất tiếng: "Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt song kiếm hợp bích thi triển lôi đình nhất kích. Mọi chuyên sau đó cứ giao cho đệ xử lý. Hôm nay chúng ta sẽ kiến thức bản lãnh chân thực của bất diệt Huyết Lệ lợi hại đến đâu. Đã đến Quỷ Vực này, chúng ta cứ thấy quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần". Cùng lúc, thân hình Lục Vân đột nhiên lại hiện lên khí tức cường hoành của bậc bá giả, khiến Tử Dương Chân Nhân đứng bên cũng không thể nào hiểu nổi. Vì trong ký ức ông, Lục Vân lúc nào cũng một mực hôn hòa văn nhã, duy chỉ có một lần là khi đối địch với Kiếm Vô Trần, y mới hiển lộ ra. Không ngờ tại chốn này y lại triển lộ ra khí tức bá đạo ở mức độ cao như vậy. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn Lục Vân không nói gì, tựa hồ cảm nhận biến đổi trên người chàng. Hai nàng đồng thời cất mình, giữa thinh không, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, một tả một hữu, nắm chắc thần kiếm nhằm thẳng Huyết Lệ đang đứng trên mặt đất lao xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh. Họ cùng thét lên, hai đạo thân ảnh hóa thành nhất long nhất phụng, từ hai bên tạo ra hai cỗ uy lực cường đại công thẳng xuống. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy chớp mắt hai đạo quang mang đã ngưng tụ thành một quang trụ mang theo khí tức hủy diệt, đánh mạnh vào lớp huyết vụ hộ thể của Huyết Lệ. Khí tức cường đại, quang trụ rực rỡ lại thêm thần khí Âm Dương pháp kiếm đột phá, công kích mãnh liệt vào Huyết Lệ. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên cùng một trận quang ảnh ràn rạt nhanh chóng tỏa đi tứ phía, hòa lẫn với tiếng gầm vô cùng phẫn nộ. Dưới sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ như vậy, mặt đất hiện ra một miệng hố lớn, sâu không thấy đáy, khói bụi dày đặc bay lên, bụi xám giống như một màn thủy vụ lơ lửng giữa lưng chừng không. Dù ba người Lục Vân toàn lực vận công hộ thể nhưng vẫn bị sự tình trước mắt làm cho ngấm ngầm kinh hãi. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt toàn lực công kích, cùng với uy lực của thần kiếm cuối cùng đã khai phá được lớp huyết vụ cường mãnh hộ thể của Huyết Lệ, làm lộ ra bản thể của y. Trước đó Lục Vân đã sớm nhìn ra, Huyết Lệ toàn thân hồng quang không đều, lúc lớp huyết vụ bị phá vỡ, tâm tạng nó lộ ra một phiến ánh sáng vàng rực nhưng rất nhanh chóng được hồng mang yểm trụ lại. Trên vai Huyết Lệ lúc đó xuất hiện hai con mắt màu đỏ, nó vốn không có đầu nên trông hết sức kỳ dị. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt sắc mặt thoáng nhợt nhạt, nhẹ nhàng thoái lui đến bên Lục Vân. Vân Phong ở trên không cũng đã hao tận chân khí, hạ xuống đất, chăm chăm nhìn vào hình dạng đáng sợ của Huyết Lệ. Lục Vân tức giận, toàn thân quang hoa lóe lên rồi xuất hiện ngay trước mắt Huyết Lệ, hai tay chàng đưa ra rồi hợp lại thành vòng cung, hai luồng quang mang phân ra hai hướng công kích Huyết Lệ. Một luồng hồng mang thần bí, lấp lóe lôi điện chi quang che chở chắc chắn trước mặt Lục Vân như bảo đảm an toàn cho chàng. Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Đáng ghét, bọn người tu chân các ngươi sao lại dám gây tổn thương cho bản thể của ta. Hôm nay ta phải nuốt hết các ngươi". Dứt lời, hai tay vung lên nghênh tiếp song thủ của Lục Vân. Chỉ thấy bàn tay Huyết Lệ cuồn cuộn huyết vụ đỏ lòm, khí tức âm sâm khiến cho nhóm Thương Nguyệt đứng cách vài trượng cũng có cảm giác lạnh lẽo. Lục Vân hừ nhẹ một tiếng, đáp: "Vậy sao, chúng ta thả được ngươi ra tất nhiên cũng có khả năng thu thập ngươi. Giờ thì xem cho kỹ nhé!". Nói xong toàn thân quang hoa đại thịnh, hai quang cầu thoát ra từ lòng tay kích thẳng vào song thủ Huyết Lệ. Quang mang lóe lên, hai lực lượng cường đại đáng sợ của hai đối thủ chớp mắt đã va chạm nhau vang lên âm hưởng chấn nhiếp hồn phách. Cực kỳ mau lẹ, tiếng nổ cuồng bạo vang vọng, khí lưu tàn phá mọi thứ trong phạm vi ba trượng. Vô số bụi đất vừa lắng xuống lại bị cuồng phong thổi bay lên không. Huyết Lệ rống lên kinh hoàng, thân thể bị quả cầu lôi điện của Lục Vân phá nát, tứ chi toàn bộ gãy vụn hầu như không thành hình một thân thể. Thoái lui cực nhanh, từ song nhãn Huyết Lệ đột nhiên xạ ra mười hai đạo huyết mang đỏ rực, hình thành một tấm mật võng bao phủ toàn thân Lục Vân, ngăn trở chàng truy kích. Liền đó, toàn thân nó hồng quang lóe sáng, tứ chi gãy nát đã trở lại nguyên bản, gắn vào thân thể nó, chính thực thần bí quỷ dị, quả là quái vật bất tử. Trong mắt Lục Vân xuất lộ một tia lãnh tiếu, thân thể thi triển thuật vượt không gian, hạ xuống trước mắt Huyết Lệ. Hữu thủ Lục Vân lại thi triển Ngũ Lôi Thần Quyết, tả thủ phách ra một chưởng kèm theo. Huyết Lệ điên cuồng rống lên: "Ngươi tưởng giết được ta sao? Đồ ngu xuẩn. Đợi đến lúc ngươi chân nguyên hao tận xem ta thu thập ngươi thế nào". Dứt lời lại nghênh tiếp đợt công kích của Lục Vân mà không hề e ngại. Huyết Lệ vốn là quỷ vật tự phụ bậc nhất của Quỷ Vực, trước tình huống này quyết không bao giờ sợ hãi mà nó cương quyết ngạnh tiếp. Song chưởng chạm nhau, thân thể Huyết Lệ lại bị chấn nát, đồng thời thoái lui về mé tả. Cùng trong một lúc, tả chưởng Lục Vân chậm rãi phất ra. Do lúc đó chàng đứng xoay lưng về phía nhóm Ngạo Tuyết, tả thủ phất vào Huyết Lệ được thân thể chàng che khuất nên những người đằng sau không thể thấy được. Lục Vân lạnh lùng, thoáng nhế ch miệng hiện lên nét cười tàn khốc, từ chưởng tâm tả thủ lóe lên một tia ngân quang đánh thẳng vào thân thể Huyết Lệ. Một âm thanh hoảng sợ cùng cực vang lên, chỉ nghe Huyết Lệ điên cuồng rống: "Không, không thể nào, ngươi không thể nào, không...". Chỉ thốt được mấy lời ngắn ngủi đó, thân thể Huyết Lệ đã hoàn toàn bị phá nát, huyết sắc quang mang liền ảm đạm đi, còn lại một đạo kim sắc quang hoa nhỏ xíu rồi cũng nhanh chóng tiêu tán. Nhìn đạo kim sắc quang hoa biến mất dần, Lục Vân âm thầm thở dài, vẫn không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, quỷ vật này quả thật không phải giản đơn. Vân Phong ở sau lưng kinh ngạc hỏi: "Lục Vân, huynh tiêu diệt được nó bằng cách nào? Sao đệ lại không biết huynh có bản lãnh này nhỉ? Trên người huynh còn ẩn tàng bí mật gì mà bọn đệ không biết vậy?". Lục Vân điềm đạm đáp: "Lôi Thần Quyết tất nhiên vô cùng thần cơ, không thể chỉ bằng vài lời mà nói rõ được, nếu không làm sao thắng được Thiên Kiếm Quyết. Nhưng mà đệ có một chỗ lầm lẫn, huynh tịnh không thể tiêu diệt được Huyết Lệ, chỉ là hắn đã đào tẩu mất mà thôi. Thôi nào, tiếp tục lên đường đi không thì không đến kịp Quỷ Vương Thành đâu. Trời đang ngả đen rất mau, mọi người đi thôi". Dứt lời thân mình khẽ động, Như Ý kiếm tự động bay đến dưới chân Lục Vân chở chàng lướt về phía trước. Vân Phong nghe xong ngơ ngác, nhìn sang mọi người hỏi: "Các vị có hiểu huynhất đang nói về chuyện trời ngả đen là ý tứ gì không? Trời thì có lúc đen chứ, không biết huynh ấy đang ám chỉ điều gì?". Tử Dương Chân Nhân nghe hỏi chỉ lắc đầu, Hứa Khiết cũng vậy, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều im lặng, chỉ nhìn theo hướng Lục Vân lướt đi rồi ngự kiếm lướt theo. Lâm Vân Phong cười khổ một tiếng, đoạn cùng Tử Dương Chân Nhân, Hứa Khiết đuổi theo. Đuổi kịp Lục Vân, Vân Phong hỏi: "Lục Vân, đệ không hiểu huynh nói về chuyện trời màu đen là sao? Trời thì cũng có lúc sáng, lúc đen mà, chả lẽ huynh không thấy hay sao?". Lục Vân chầm chậm ngước nhìn trời, nhẹ nhàng đáp: "Đệ không phát hiện vầng thái dương màu đen trên thiên không đang lặn về hướng nào ư? So với cảnh mặt trời lặn nơi nhân gian chẳng có gì khác sao?". Mọi người nghe nói vậy đều nhìn lên thiên không, quả nhiên ngay trên đầu là vầng hắc sắc thái dương không còn cách mặt đất bao xa. Vầng hắc sắc thái dương này hoàn toàn không có quang mang, vì vậy mới khiến mọi người không chú ý, lại nghe Lục Vân đề cập mọi người mới minh bạch rằng thì ra ở Quỷ Vực cũng có phân ra ngày và đêm. Chỉ không biết rằng sau khi vầng hắc sắc thái dương kia lặn đi thì cảnh tượng Quỷ Vực sẽ thế nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang