[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 26 : Chương 026

Người đăng: 

.
Thiên Lân cãi lại: - Con ban đầu cũng không tin tưởng lắm, nhưng Lâm Phàm cũng tìm được nhân sâm, vì thế con mới … Điệp Mộng gõ đầu nó một cái, hỏi lại: - Sau đó thế nào? Thiên Lân thấy nàng hỏi tiếp, lập tức hưng phấn trở lại, mặt mày hớn hở nói: - Con đến Thiên Đao phong … Sau đó huyết sâm đó lừa con … cuối cùng con chạy thoát ra được, ai ngờ đột nhiên đầu óc mê đi, rồi … Nghe con kể chuyện xong, Điệp Mộng vẻ mặt đầy kinh ngạc, trầm giọng nói: - Chuyện này ngoại trừ mẹ ra không được kể cho bất cứ người nào khác. Hiện nay, trạng thái thân thể con mẹ cũng không rõ lắm, vì thế mẹ muốn quan sát cẩn thận. Ngoài ra, bắt đầu tư hôm nay, con phải chuyên tâm luyện công trong động cho mẹ, không được mẹ cho phép thì không được chạy loạn. Thiên Lân không dám chống lại, gật đầu đáp: - Dạ, Lân nhi biết rồi. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Đông qua hạ đến, thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua đi ba năm. Trong ba năm này, Thiên Lân rất ít lần đến Đằng Long cốc chơi, mà Đinh Vân Nham cũng quản lý chặt chẽ năm đồ đệ của mình. Vì thế, cả nhóm sáu đứa ngoại trừ mỗi năm vào lễ tuyết tan mới có thể gặp nhau vài lần ra, những lúc khác cơ hồ không hề gặp gỡ. Hiện nay, Thiên Lân đã được chín tuổi, đứng cao hơn vai của Điệp Mộng, trông cứ như một đứa bé đã mười hai mười ba tuổi rồi. Ba năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã thay đổi. Mà Thiên Lân là thay đổi lớn nhất, không phải tu vi của nó đã từ cảnh giới “Tụ Linh” tăng lên cảnh giới “Hoàn Hư”, mà nó từ thông minh tinh nghịch đã trở nên lý trí, trầm tĩnh, khiến người ta không thể nhìn thấu được. Đây là chuyện Điệp Mộng lấy làm tự hào nhất. Thân làm mẹ, nàng không yêu cầu đứa con chín tuổi của mình thành tựu cao vời, nhưng nàng muốn con mình phải trở thành một người trí tuệ và tỉnh táo, phải có được nhãn quang cơ trí và năng lực xử lý quyết đoán. Đây là chuyện nàng từ nhỏ đã hết sức bồi dưỡng cho Thiên Lân, cũng chính là kỳ vọng cao nhất. Thời gian ba năm nói dài không dài. Trong thời gian này, cha Thiên Lân từ xa trở về ba lần, mỗi lần chỉ lưu lại một tháng rồi vội vã rời đi. Mà mỗi lần Thiên Lân hỏi cha vì sao vội vã, Điệp Mộng đều luôn né tránh trả lời, nói là tuổi nó còn nhỏ, điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng. Điệp Mộng biết con trai nghĩ gì, nhưng không muốn đề cập quá sớm, để tránh nó bị phân tâm, vì vậy đồng ý truyền thụ kiếm quyết cho nó. Như vậy, Thiên Lân tuổi mới lên chín mà đã tu luyện được kiếm quyết gần hai năm, thành tựu của nó quả thật khiến người ta kinh ngạc. Hai năm trôi qua, Điệp Mộng truyền cho Thiên Lân ba loại kiếm quyết, thứ nhất chính là Phượng Vũ Thương Khung, tổng cộng có chín chiêu, biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn. Thứ hai chính là Liệt Thiên kiếm quyết, tuy chỉ ba chiêu nhưng uy lực kinh người. Thứ ba là loại có tên Hư Vô Phiêu Miễu kiếm quyết, gần như chỉ một chiêu nhưng huyền ảo mà tinh diệu. Ba loại kiếm quyết này đều thâm ảo phức tạp, người tu luyện tầm thường dưới mười năm khó mà bắt đầu có cơ sở, nhưng Thiên Lân chưa tới hai năm đã lĩnh ngộ được hơn phân nửa. Điều này ngay cả Điệp Mộng cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Sáng sớm, ở Thiên Nữ phong, Điệp Mộng kêu Thiên Lân đến bên cạnh, dặn dò: - Thời gian ba năm qua con đã không hề khiến mẹ thất vọng. Hôm nay chính là Băng Tuyết đại hội mười năm một lần ở Đằng Long cốc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ môn phái khác tham gia, mẹ dự tính để con đi xem một chuyến, nhưng trước hết có vài điểm con phải hứa với mẹ. Thứ nhất, không được để lộ thực lực bản thân, trừ phi vào lúc sinh tử, không được thi triển kiếm pháp mẹ truyền cho con trước mặt người ngoài. Thứ hai, không được khoa trương, không được đùa giỡn ra vẻ thông minh, khôong để cho người ta thấy được quá nhiều biểu hiện của con, phải tận lực che giấu. Thứ ba, chú ý đến an toàn, ngoại trừ những người quen, không được dễ dàng đi theo người khác, càng không được theo người rời đi. Thiên Lân hơi hơi gật đầu, bình tĩnh nói: - Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi. Điệp Mộng nói: - Như vậy, con đi đi, nhớ về sớm một chút. Vâng nhẹ một tiếng, Thiên Lân xoay người thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, người như một đóa mây trắng, không nhanh không chậm rời đi. Điệp Mộng nhìn theo bóng hình đi xa, khẽ thở dài: - Đừng trách mẹ, mười năm sau mẹ sẽ khiến con dương danh thiên hạ! -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Băng Tuyết thịnh hội là một ngày hội đặc thù của Đằng Long cốc, có nguồn gốc cách đây năm trăm năm. Khi đó, ba đại môn phái của Băng Nguyên tới lui rất ít, lại có chuyện môn hạ của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông gây mâu thuẫn. Vì vậy Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh ra mặt khuyên giải, nhưng cuối cùng không được, mâu thuẫn trở thành chuyện lớn đánh nhau rất to, Triệu Ngọc Thanh một mình địch hai, dùng thực lực kinh người uy hiếp cả hai phái. Sau đó, Đằng Long cốc đặc biệt cử hành một lễ hội yến tiệc, mời cao thủ hai phái đến gặp mặt hóa giải ân oán với nhau. Từ đó, ngày này trở thành ngày ba phái tụ hội, cứ mười năm cử hành một lần, cùng ôn chuyện cũ với nhau, chuyện vãn cả ngày. Sau đó, theo thúc đẩy của thời gian, tính chất của hội dần dần chuyển biến thành cuộc tỷ thí phân cao thấp của môn hạ đệ tử ba phái, cứ kéo dài mãi đến nay. Ngày mai chính là ngày cử hành thịnh hội, hai ngày trước, toàn thể môn hạ của Đằng Long cốc liền bắt đầu chuẩn bị. Tuy nói đây chỉ là một cuộc hội lễ thông thường, nhưng trên vùng Băng Nguyên, đây được xem là thịnh hội lớn nhất, cho nên Đằng Long cốc vẫn tương đối coi trọng. Ngoài ra, trải qua vài trăm năm kéo dài, Băng Tuyết thịnh hội không còn giới hạn trong nội bộ người ba phái, ngoài ra những người thường xuyên đến vùng lân cận Băng Nguyên, nếu như có ý muốn cũng có thể tham gia. Đến bên ngoài Đằng Long cốc, Thiên Lân từ xa đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, vẻ mặt không khỏi mỉm cười. Sau đó, ở bên cửa vào Đằng Long cốc, nó thấy vài chục bá tánh đang làm một cái tòa cao, cơ bản đã gần xong, trong lòng biết được đây là chuẩn bị cho đại hội ngày mai. Nhìn một hồi, Thiên Lân phi thân xuống, chỉ thấy bóng người di động trong Đằng Long cốc, vài chục người đi tới đi lui, cảnh tượng như vậy trước đây nó chưa từng gặp qua. Nghỉ chân, Thiên Lân nhìn một lượt những đệ tử Đằng Long cốc bay tới bay lui, nó không hề biết một người nào. Trước đây, nó còn cho là đệ tử môn phái Đằng Long cốc tương đối ít, nhưng hiện tại nó đột nhiên phát hiện ra, suy nghĩ của mình trước đây có sai lạc. Tuy nói cốc chủ Triệu Ngọc Thanh chỉ thu sáu đồ đệ, nhưng cốc chủ lẽ nào không có sư huynh đệ sao? Những người đó lẽ nào không thu môn đệ? Nghĩ đến đây, Thiên Lân hiểu rõ ngọn ngành, xoay người đi về phía bọn Lâm Phàm. Đối với Thiên Lân, Đằng Long cốc nó quen thuộc vô cùng, ba mặt Đông Nam Tây nó đều đi qua, chỉ duy nhất mặt Bắc của Đằng Long động thiên chính là yếu địa, bọn năm đứa Lâm Phàm từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn nó đến đó chơi. Bây giờ, Thiên Lân đi thẳng về phía Tây, không bao lâu đã đến nơi năm đứa Lâm Phàm luyện công, phát hiện bọn chúng lúc này còn đang luyện công. Cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân cố ý để lộ hành tung, sau khi năm người tỉnh lại, nó cười ha hả lên tiếng: - Quả thật chăm chỉ, hôm nay mà còn tăng cường luyện công. Lâm Phàm cười cười với nó, còn chưa kịp mở miệng, Linh Hoa liền cướp lời trước: - Thiên Lân ca không biết đâu, gần đây sư phụ quản giáo bọn ta rất nghiêm khắc. Những sư huynh kia đều bận rộn chuẩn bị đại hội, duy bọn ta còn ở đây chịu khổ. Thiên Lân cười đáp: - Đây không phải là chịu khổ, đây chính là sự trân trọng của sư phụ với bọn muội. Bàn Tử Tiết Quân nói: - Thiên Lân, hôm nay ngươi đến đây có được mẹ ngươi đồng ý cho tham gia Băng Tuyết thịnh hội không? Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân nói: - Đúng thế, mười năm mới có một lần, ta tự nhiên muốn đến xem. Bây giờ, chúng ta ra ngoài xem đi. Lâm Phàm lắc đầu trả lời: - Ngươi đi đi, sư phụ sai ta ngày mai xuất chiến biểu diễn, ta còn muốn luyện thêm nữa. Hắc Tiểu Hầu nói: - Đúng vậy, sư huynh thật lợi hại, trong bọn ta chỉ một mình huynh ấy được chọn, có thể cùng môn hạ năm vị sư bá hò hét biểu diễn trong đại hội ngày mai. Đào Nhâm Hiền hét lên: - Được, chúng ta ra ngoài hãy nói, ở đây buồn bực mấy tháng rồi, sớm đổi chỗ thôi. Nói rồi kéo Tiết Quân bỏ đi trước. Thiên Lân đi sau cùng, trước khi rời đi, nó nhìn Lâm Phàm một lúc rồi điềm nhiên nói: - Ngày mai biểu diễn ngươi nhớ kỹ không được đoạt đệ nhất. Lâm Phàm không hiểu hỏi: - Vì sao vậy? Thiên Lân cười đáp: - Nếu như ngươi lấy đệ nhất, hãy để mười năm sau, lúc ngươi hai mươi tuổi đoạt lấy mới là tốt nhất. Lâm Phàm sửng sốt, ngửng đầu lên thì Thiên Lân đã biến mất. Đứng ở một hố sâu trước cửa động, Thiên Lân nhìn những cao thủ bay tới bay lui, điềm nhiên hỏi: - Vì sao những người này trước đây ta chưa từng gặp qua? Hắc Tiểu Hầu giải thích: - Nghe sư phụ nói, những sư huynh này bình thường ẩn mình không lộ, chỉ khi có chuyện lớn, bọn họ mới hiển hiện ra thôi. Tiết Quân bổ sung: - Còn nữa, ta có hỏi qua sư phụ, người nói môn phái Đằng Long cốc hiện nay nhân số khoảng chừng tám mươi, chỉ với nhóm nhỏ chúng ta cũng có chừng hơn hai mươi. Nhướng mày kiếm lên, Thiên Lân hỏi: - Nhiều môn hạ đệ tử như vậy, đệ tử kiệt xuất trong đó hẳn không ít? Linh Hoa cướp lời: - Điều này ta biết. Nghe sư phụ nói, trang lứa tối kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc chính là đời của sư tổ, đến đời của sư phụ hiện nay, sáu người thiên bẩm đều có hạn, tuy thu được vài chục đồ đệ, nhưng có tiềm lực thực sự lại ít nhất. Hiện nay, chúng ta nhìn thấy những sư huynh kia, chỉ là hạng bình thường, còn không bằng cả Lâm sư huynh. Đào Nhâm Hiền nói: - Đúng thế, nghe sư phụ nói, trong nhóm đệ tử nhỏ tuổi nhất, Từ Tĩnh môn hạ Đại sư bá, Tuyết Xuân môn hạ Nhị sư bá, Huyền Vũ môn hạ Tam sư bá, Phi Hiệp môn hạ Tứ sư bá, Tân Nguyệt môn hạ Ngũ sư bá và Lâm sư huynh là có tiền đồ nhất. Mà trong sáu người này, chỉ có Từ Tĩnh sư huynh, Tân Nguyệt sư tỷ và Lâm sư huynh là kiệt xuất nhất. Thiên Lân cười cười, lạnh nhạt nói: - Từ Tĩnh? Ha hả, hắn chắc còn nhó chuyện hận năm trước. Tân Nguyệt à? Khi trước vừa gặp cô ta, vẻ mặt lạnh lùng hệt như băng, không biết khuôn mặt cô ta bây giờ đã tan bớt băng hay chưa. Hắc Tiểu Hầu nói: - Chuyện này phải hỏi Linh Hoa, nó từng gặp cô ta. Thiên Lân hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Linh Hoa. Linh Hoa suy nghĩ, dịu dàng lên tiếng: - Mấy người trước ta cũng có gặp Tân Nguyệt sư tỷ, cảm giác tỷ ấy biến thành một người khác, xinh đẹp, rất đẹp mà lại có khí chất, hệt như một đóa hoa sen tuyết trên vùng Băng Nguyên, khiến người ta vừa nhìn đã không thể nào quên đi được. Tiết Quân kêu la: - Không khoa trương quá đó chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang