[Dịch]Thập Nhất Kinh
Chương 7 : Một ngàn ba trăm vạn lượng bạc (1)
Người đăng: cuuvy
.
Lục Man Diên bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở dài. “Thật mong có thể gặp lại Du nhi.”
“Thái sư thúc tổ là cửu cấp pháp sư, chẳng lẽ có người còn dám cản người đi gặp mẫu thân sao?”
Bà lắc đầu. “Ta không còn mặt mũi nào để gặp nó. Thân làm sư phụ nhưng lại chẳng cứu nổi đệ tử, để nó rơi vào con đường tà đạo như ngày nay là lỗi của ta.”
Hạo Thần nhíu mày. “Chính vì vậy nên người mới giúp Giang hội chủ? Ép buộc mẫu thân thu tay?”
“Ta thân là sư phụ, sao có thể trơ mắt nhìn hai đứa đệ tử yêu quí đối đầu?”
“Vậy tại sao người lại đứng về phía Giang hội chủ?”
“Giữa ta và Du nhi có nhiều khúc mắc cháu không hiểu, ta cũng không tiện nói ra.”
Hắn nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của bà, đột nhiên triệu hồi sách pháp.
Thất Tinh hội tụ, Tứ Tinh, định.
Câu chú vừa vang lên, một vòng tròn sáng màu lam liền hiện lên dưới chân hắn và bà.
Lục Man Diên lúc này mới quay người nhìn sách pháp của hắn, ngạc nhiên. “Diệt Băng Hồn!?”
Hạo Thần không để cho bà có cơ hội nhận ra sự tình, lập tức niệm.
Thất tinh hội tụ, vận đổi sao dời. Thất Tinh Đại Trận, Tứ Tinh, Nhất Tinh, Chuyển!
Vòng sáng dâng lên, hai người lập tức biến mất giữa khoảng sân nhỏ.
Tới khi định thần lại, khung cảnh trước mặt đã thay đổi. Đó là một hầm động bằng băng cực kì âm u, lạnh lẽo. Xung quanh không có một thứ gì khác ngoài băng tảng.
Ở chính giữa hầm băng rộng lớn đó có một người đang ngồi xếp bằng. Nữ nhân đó thoạt nhìn chỉ mới ngoài bốn mươi, da dẻ mịn màng, đường nét gương mặt hài hòa, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành.
Hạo Thần vừa đến liền đi đến trước mặt người đó, chống một bên gối xuống đất, hạ giọng gọi. “Mẫu thân.”
Crac…Crac…Crac…
Dưới chân hắn, băng chợt vỡ ra.
Hắn vội lùi về phía sau, né tránh ngọn băng gai vừa mọc lên từ khe nứt.
Nhưng gần như ngay lập tức, một khe nứt khác lại xuất hiện sau lưng hắn.
Vừa định né đi, hắn lại nhớ ra điều gì đó, vội khựng lại.
Băng gai chuẩn bị đâm vào lưng hắn cũng tức tốc khựng lại.
Lã Du mặc hồng y mở mắt, nhướng mày. “Không phải ta bảo con đừng làm phiền lúc ta tu luyện rồi sao?”
Hạo Thần cười, tay cầm lấy ngọn băng gai đang chắn trước mặt. Băng gai lập tức hóa thành nước, lách tách nhỏ xuống nền băng. “Biết làm sao được, con nhớ người mà?”
Lã Du “hừ” một tiếng, liếc mắt về phía hơi thở kì lạ.
Lục Man Diên từ đầu tới cuối ánh mắt không hề rời khỏi Lã Du, đến tận lúc bắt gặp ánh mắt của nữ đồ đệ mới lên tiếng. “Du nhi.”
Ngược lại với vẻ căng thẳng của Lục Man Diên, Lã Du lại cực kì thoải mái lên tiếng. “Thất sư phụ sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm đồ nhi vậy?”
Lã Du đứng dậy, tay đặt lên vai Hạo Thần vẫn đang ngồi trước mặt, cười. “Không có việc gì thì trở về phủ đệ trước đi, ta có chút chuyện cần nói với Thất sư phụ.”
Hắn gật đầu, đồng dạng đứng dậy. “Mẫu thân, Ân nhi đâu?”
Chưa đợi hắn hỏi hết câu, Lã Du đã xen vào. “Còn có thể ở đâu được nữa?”
Hắn gật đầu.
Thất tinh hội tụ, vận đổi sao dời. Thất Tinh Đại Trận, Nhất Tinh, Nhị Tinh, Chuyển!
Hạo Thần dịch chuyển tới trước một căn nhà tranh trên đỉnh núi. Từ phía trong căn nhà, âm thanh uyển chuyển, nhẹ nhàng của đàn cầm ngọt ngào vang lên.
Tấm màn che mờ nơi cửa, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi gảy đàn, quay lưng về phía hắn, mắt hướng về phía cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bạt ngàn của rừng núi.
Hắn thật nhẹ nhàng bước tới, vén màn bước vào, thuần thục ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn sót lại sau lưng nàng, lặng im không nói gì.
Người đánh đàn nghe thấy tiếng động liền ngừng tay. “Thiếu gia đã trở về?”
Hắn “ừ” một tiếng, tiếp lời. “Nàng yên tâm, ta sẽ không làm phiền nàng. Một canh giờ nữa ta sẽ lên đường.”
Tiếng đàn cầm lại tiếp tục vang lên.
Hạo Thần vẫn ngồi lặng im nghe tiếng đàn, không nói câu nào.
Nguyệt Ân, có phải đến tận bây giờ nàng vẫn hận ta? Rốt cuộc ta phải làm thế nào nàng mới tha thứ cho ta? Chúng ta chẳng lẽ không thể quay lại như lúc trước?
Những điều này hắn rất muốn nói nhưng lại chẳng đủ can đảm để cất lời.
Một canh giờ trôi qua, Lã Du gửi thư tới bảo hắn yên tâm, Thất sư phụ tạm thời sẽ ở lại phủ đệ, thân phận của hắn sẽ được đảm bảo.
Hạo Thần nhìn bóng lưng Nguyệt Ân, không nói tiếng nào đã rời đi, quay trở lại căn nhà nơi chân núi.
Lam Ôn đã chờ sẵn hắn ở đó, hỏi một vài câu rồi không chút nghi ngờ đưa hắn trở lại gặp Khổng đường chủ.
……
Nhờ có lời bảo đảm của Lam trưởng lão, thân phận của hắn tạm thời được bảo toàn.
Tuy nhiên hai nữ tử trong Thất Tự Phụng là Lục Liên Mai và Dương Ly vẫn khá úy kị với hắn.
Khổng Diệp từ sau khi đưa hắn trở về liền không thấy có mặt trong phủ đệ nữa.
Bạch Hạo Thần cực kì an phận. Hàng ngày không phải lượn lờ quanh phủ thì cũng chỉ ngồi xếp bằng tu luyện, rất hạn chế đi ra ngoài.
Dù vậy, hắn vẫn gặp khá nhiều người, từ những đệ tử có địa vị trong Vô Tự Tam Đường đến đệ tử chân truyền của Khổng Diệp. Phần lớn bọn họ đều có phòng riêng trong phủ. Tính sơ sơ, số ma pháp sư ở lại trong phủ Khổng Diệp đã là hai mươi tám. Cộng thêm hắn, Dương Ly, Lục Liên Mai thì là ba mươi mốt.
Chưa được nửa tháng, tên tiểu tử Khổng Đắc đã lại chạy tới, đòi quản gia căn phòng ngay bên cạnh hắn.
……..
Hạo Thần theo thói quen ra ngoài tản bộ lúc sáng sớm.
Cửa vừa mở, một bóng người đã lao tới, hi hi ha ha cười nói. “Bạch đại ca, đi đâu thế?”
Hắn chẳng thèm nhìn người kia lấy một cái, tiếp tục bước đi. “Đi dạo.”
“Ây, trong cái phủ đệ bé tí thế này có gì mà đi dạo? Thế này đi, ta dẫn huynh tới một nơi thú vị gấp trăm lần!”
“Đi đâu?”
Hắn còn chưa đồng ý, Khổng Đắc đã hào hứng chạy tới khoác vai hắn, vừa kéo vừa đẩy hắn đi. “Đi nào!”
Khổng Đắc dẫn hắn tới một căn miếu xập xệ, hớn hở chạy tới trước mặt lão khất cái (ăn mày) ngồi ở trong góc, xì xì xào xào mấy tiếng. Lão khất cái nghe được thì ngẩng đầu, Khổng Đắc móc từ thắt lưng ra hai thỏi bạc đưa lão, lão liền đưa lại hai tấm thẻ tre.
Khổng Đắc lại chạy kéo hắn tới góc đối diện căn miếu, sờ sờ mó mó một lúc liền dùng lực ấn vào tường. Một viên gạch vừa bị ấn lõm vào, nền đất dưới chân liền rầm rầm rung chuyển.
Hạo Thần bị y kéo tới sau bức tượng cũ kĩ, đi xuống lối vào dưới lòng đất vừa được mở ra.
Được chừng mấy trượng đã nghe tiếng hò reo cổ vũ.
Khổng Đắc nhìn vẻ mặt của hắn, híp mắt cười. “Ngạc nhiên không? Đây là nơi cá cược lớn nhất Tử Nhi thành đấy!”
Sau khi thông qua hai người bảo vệ nhờ thẻ tre, hai người tiến vào một trường đấu rộng lớn với một võ đài được quây kín bằng một tầng rào sắt và một tầng pháp lực ở giữa, xung quanh là từng đám, từng đám người đang ngồi chụm lại với nhau.
Khổng Đắc chỉ vào nhóm người ngồi tụ lại. “Đó được gọi là một bàn cá cược, tối đa có chín người. Một người là nhà cái. Bàn cá cược được chia ba mức: hạ cấp, trung cấp, cao cấp.”
Vừa nói xong, Khổng Đắc liền kéo hắn tới một bàn gần đó.
Hạo Thần nhìn cách bài trí của bàn so với những bàn gần đó, bật cười. “Khổng nhị thiếu gia chí ít cũng phải chơi bàn trung cấp chứ?”
Vừa nghe hắn nói, Khổng Đắc không nhịn được mà đỏ bừng mặt. “À…tháng này ta vừa bị cấm túc, tiền tiêu….không được nhiều lắm.”
Trên bàn có hai chiếc bát, một màu vàng, một màu bạc, chứa vài tờ chi phiếu. Hắn lại đưa mắt nhìn lên võ đài. Hai chiến sĩ thân hình cường tráng một mặc giáp vàng, một mặc giáp bạc đang chuẩn bị hai góc võ đài.
Một gã trọc đầu ngồi cùng bàn hắn đột nhiên vỗ vỗ mặt bàn. “Nhanh đặt cược đi! Sắp bắt đầu rồi.”
Khổng Đắc vội vàng lấy từ trong ngực áo ra một tấm chi phiếu năm trăm lượng bạc bỏ vào bát vàng.
Hạo Thần nhìn qua hai người rồi cũng lấy từ ngực áo ra một tấm chi phiếu ba trăm lượng bạc, bỏ vào bát vàng.
Số chi phiếu trong bát vàng bắt đầu nhiều lên.
Thời gian đặt cược kết thúc, trận chiến bắt đầu.
Khổng Đắc ngồi bên cạnh huých huých vai hắn. “Nhìn cơ thể huynh không tồi, có muốn lên thử không?”
Hạo Thần liếc mắt nhìn hắn. “Thử cái gì?”
Khổng Đắc trợn mắt. “Còn cái gì nữa? Lên đấy tỷ thí! Võ sĩ được chia một phần mười chỗ đặt cược đấy! Nhưng mà không được sử dụng ma pháp đâu”
Như sợ hắn không hiểu, y còn vội vàng bổ sung. “Thế này nhé, nếu chiến sĩ giáp vàng thắng mà tổng đặt cược cho cả hai bát được một trăm ngàn lượng thì sẽ được chia mười ngàn lượng. Mười ngàn lượng tiếp theo bị nhà cái thu. Số còn lại thì đem chia cho người đặt cược thắng. Trong trường hợp số tiền đặt cược chênh lệch quá nhiều, nhà cái sẽ chi thêm tiền, đảm bảo cho người cược được lãi ít nhất hai phần!”
Tiếng hò hét ngày một lớn.
Hạo Thần nhìn hai người tỷ thí trên võ đài, đột nhiên hỏi. “Đăng kí thế nào?”
Khổng Đắc đang hò reo nghe hắn hỏi thì “ớ” một tiếng, híp mắt. “Thế nào? Ham tiền phải không? Cái này đơn giản thôi, vào phòng kia đăng kí, kiểm tra một chút là được.”
Vừa nói, y vừa chỉ vào một cánh cửa nơi góc khuất trường đấu.
Hạo Thần đứng dậy, không chút do dự đi tới.
Khổng Đắc lại “ơ” một tiếng, gọi với theo. “Này! Huynh đi thật đấy à?”
Hạo Thần theo lời chỉ dẫn mở cửa bước vào.
Một tiểu đồng chạy tới, cúi người hỏi. “Phải chăng là chiến sĩ tới đây đăng kí?”
Hạo Thần gật đầu.
Tiểu đồng mỉm cười. “Mời huynh đi theo ta.”
Tiểu đồng dẫn hắn tới một căn phòng chật kín người, đưa hắn lách qua đoàn người vào một căn phòng khác gặp một nữ nhân chừng ngoài ba mươi tuổi.
Nữ nhân thấy người đi vào thì ngẩng đầu. “Đăng kí à?”
Hạo Thần gật đầu.
Nữ nhân chỉ vào hán tử cao lớn đang đứng bên phải. “Vật ngã được hắn thì được xếp vào thứ hạng ưu tiên, còn không thì ra ngoài kia đợi tới lượt.”
Hán tử được lệnh lập tức tới trước mặt hắn, hung dữ đưa hai tay lên chộp vào vai hắn.
Hạo Thần di chuyển bàn chân, thuận thế lùi về phía sau, né được hai trảo kia.
Hán tử lại tiến đến, như cũ vồ vào hắn.
Hạo Thần nghiêng người sang phải né tránh, theo cước bộ quen thuộc lướt ra phía sau hán tử, không chút do dự đạp mạnh vào khuỷu chân y. Hán tử một mặt mất đà, một mặt lại bị tấn công, vô lực khuỵu gối xuống đất.
Hắn quay đầu nhìn nữ tử. “Như vậy được chưa?”
Nữ tử ngạc nhiên nhìn hắn. “Có thể hạ gục nhanh như thế, ngươi là người thứ tám đấy. Thế nào, có muốn đấu ngay tiếp theo không?”
“Thù lao chia thế nào?”
Nữ tử bật cười. “Đương nhiên. Theo qui tắc cũ, thắng được một phần, thua, bọn ta không chịu trách nhiệm cho thương tật của ngươi. Trước trận đấu sẽ thông báo cho ngươi tổng tiền đặt cược, cuối trận lập tức đưa thù lao.”
“Được.”
“Theo tiểu đồng đi chuẩn bị đi.”
Tiểu đồng lại đưa hắn vào căn phòng để y phục. “Đây là trang phục và giáp cho trận đấu tiếp theo. Đối thủ của huynh đã mặc giáp vàng, huynh chỉ có thể mặc giáp bạc. Tất nhiên, nếu huynh không muốn mặc giáp cũng không sao. Nhiều người thậm chí còn chẳng buồn mặc áo, để thân trên trần đấu cũng được. Trận đấu hiện tại còn khoảng hơn chén trà thời gian nữa mới kết thúc. Huynh cứ từ từ lựa trang phục.”
Cái gọi là “lựa trang phục” kỳ thực cũng chỉ là chọn lấy bộ y phục tốt hơn giữa hàng chục bộ giống nhau.
Hạo Thần đi nhìn qua một lượt y phục ở đây, không nhịn được mà cau mày khó chịu. Chưa nói tới chất liệu không tốt, chỉ riêng việc có mùi hôi đã khiến hắn không muốn lại gần chứ đứng nói tới việc mặc.
Một lúc sau, tiểu đồng lại đi vào. “Huynh chưa chọn được sao? Đối thủ đã lựa chọn xong cả rồi. Trận đấu bên ngoài cũng đã kết thúc.”
Hắn cau mày rồi cởi y phục, chỉ để lại quần dài và giầy, thân trên không mặc gì. “Thế này đi.”
Tiểu đồng do dự rồi hảo ý nhắc nhở. “Huynh vẫn nên mặc giáp thì hơn. Đối thủ của huynh không dễ nhằn đâu. Không bị thương là tốt lắm rồi. Những đối thủ trước đây của y nhẹ thì nằm liệt giường vài tháng, nặng thì tàn phế….”
“Không sao.”
“Vậy huynh theo ta ra ngoài.”
Hắn lấy ra hai tấm chi phiếu từ áo ngoài rồi đi theo tiểu đồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện