[Dịch]Thập Nhất Kinh
Chương 6 : Đích thân phận (2)
Người đăng: cuuvy
.
Truyền tống trận là một dạng trận pháp công cao có khả năng dịch chuyển pháp sư tới một địa điểm nhất định. Không như Dịch Chuyển bị giới hạn trong tầm nhìn của pháp sư, truyền tống trận hầu như không bị giới hạn bởi bất kì yếu tố nào ngoại trừ cấp bạc pháp trận. Cấp bậc càng lớn, địa điểm dịch chuyển càng xa.
Lam Ôn dùng truyền tống trận trong phủ đệ của lão dịch chuyển hai người tới một ngôi nhà nhỏ nằm ở chân núi.
Khung cảnh xung quanh làm Hạo Thần có chút tò mò. Hắn chưa từng tới nơi này trước đây.
Ngôi đền được xây theo kiểu cấu trúc cổ điển với bốn dãy nhà xếp thành hình vuông, bao bọc lấy một sân vườn nhỏ.
Lam Ôn dẫn hắn đến dãy nhà phía Tây, gõ cửa. “Trưởng lão có trong đó không?”
Từ bên trong, giọng nói nữ nhân đứng tuổi truyền ra. “Mời vào.”
Căn phòng không có gì đặc biệt, một cặp bàn ghế ở vị trí chủ tọa cùng với sáu đệm ngồi chia thành hai bên ở phía dưới.
Một lão bà khoảng ngoài bảy mươi ngồi ở vị trí chủ tọa thưởng trà, chăm chú nhìn bức họa được treo trên tường.
Lam Ôn ngồi xuống chiếc đệm đầu tiên phía bên trái, Hạo Thần ngồi đối diện lão.
Lục trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hạo Thần. “Vị thiếu hiệp này phải chăng chính là Lã đại công tử Lã Hạo Thần?”
Hạo Thần thực sự bất ngờ trước câu hỏi của bà. “Vãn bối không nhớ đã từng gặp tiền bối trước đây.”
“Chúng ta quả thật chưa từng gặp.”
“Vậy tiền bối làm sao biết vãn bối chính là Lã Hạo Thần?”
Lục Man Diên nhìn Lam Ôn. “Lam trưởng lão nếu không có chuyện gì có thể về trước, ta có chút việc muốn nói riêng với vị thiếu hiệp này.”
Lam Ôn gật đầu rồi quay trở ra.
Gương mặt Hạo Thần hơi hiện nét cười. “Lam trưởng lão kính trọng người như vậy, phải chăng tiền bối chính là trưởng lão đứng đầu trong Vô Tự hội Lục Man Diên Lục trưởng lão?”
Lục Man Diên gật đầu. “Lời đồn về ngươi quả nhiên không sai.”
“Làm sao tiền bối biết vãn bối chính là Lã Hạo Thần?”
“Ta là tiên thuật sư. Ta đương nhiên biết những điều này.”
Tiên thuật sư là tên gọi dùng để chỉ những nhân vật khác người dựa vào sự chuyển động của tinh tú, dị tượng của thiên nhiên để đưa ra tiên đoán. Vì sự kì bí và số lượng ít ỏi của tiên thuật sư, bọn họ không được coi là pháp sư chính thống.
Lục Man Diên tiếp lời. “Đương nhiên, ta không biết mọi thứ. Ta chỉ biết một vài điều đơn giản về cháu. Ví dụ như cháu hai mươi tư tuổi, có một thê tử tên Triệu Nguyệt Ân, tinh thần lực đạt cấp tám nhưng chỉ là nhất cấp pháp sư,…”
Nét mặt Hạo Thần hiện lên vẻ kinh ngạc. “Tiên thuật sư thì ra là thế này.”
“Ta nghe nói cháu tới đây là vì Chu Luân Kính?”
“Phải.”
“Cháu phá Long Vực Cổ Địa là vì Lục Nguyệt Cầm?”
“phải.”
“Là cho thê tử của cháu phải không? Lục Nguyệt Cầm ấy?”
“Phải.”
Thập đại thần khí được truyền lại từ thời thượng cổ, đệ tứ: Lục Nguyệt Cầm.
Lục Man Diên cười nhạt. “Từ bỏ đi. Vô ích thôi.”
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng trở lại đây hắn cảm thấy tức giận chỉ vì một câu nói của người khác. “Tại sao?”
“Đó là số mệnh của cháu. Kiếp này, hai cháu vốn không có duyên, có cưỡng cầu cũng vô ích. Buông tay sớm một chút thì hơn.”
Hai tay hắn nắm chặt, gân xanh hằn rõ lên lớp da. “Ngươi…nói…lại…xem?”
Lục Man Diên chợt cười. “Mẫu thân cháu không kể cho cháu sao? Rằng luận theo bối phận, cháu nên gọi ta một tiếng thái sư thúc tổ?”
Chưa để cho hắn kịp phản ứng, bà đã ngẩng đầu nhìn bức họa treo trên tường, nói tiếp. “Cháu biết bức họa đó có lai lịch thế nào không?”
Hạo Thần liếc mắt nhìn qua, không chút do dự trả lời. “Phu nhân của Thiên hạ Binh Mã Đại tướng quân đem lòng yêu tướng địch, mù quáng đem địa đồ dâng cho kẻ địch. Tướng địch đánh tới, Dương tướng quân bỏ mạng, Dương phu nhân bị chém đầu thị uy trước dân chúng.”
“Cháu nói xem, Dương phu nhân có sai không?”
“Trên đời không có đúng sai, chỉ có người thắng kẻ thua. Người thắng là chân lí.”
Lục Man Diên lại cười nhạt. “Du nhi dạy hài tử tốt quá nhỉ?”
Hạo Thần nhíu mày. Trên đời này những người đủ thân mật để gọi mẫu thân hắn một tiếng “Du nhi” không nhiều. “Rốt cuộc người là ai?”
Lục Man Diên lấy từ ống tay áo ra một miếng ngọc bội nhỏ đưa hắn. “Khi nào trở về phiền cháu đưa cái này cho Du nhi.”
Ngọc bội được truyền ma pháp lướt tới, bay tới trước mặt Hạo Thần.
Miếng ngọc bội màu vàng nhạt, bên trên chỉ khắc một chữ “Thất”.
Hắn thu miếng ngọc bội vào không gian nhẫn giới.
“Tiểu tử, ta biết cháu muốn hỏi ta rất nhiều thứ. Ta cũng vậy. Thế này đi, chúng ta mỗi người hỏi một câu, lần lượt, được chứ? Chỉ cần là vấn đề bản thân biết, nhất định phải trả lời.”
Hạo Thần trầm tư một lúc rồi gật đầu. “Mời.”
“Du nhi hiện tại là cửu cấp pháp sư?”
“Phải. Người là ai?”
“Thất Hùng đệ thất nhân, Lục Man Diên.”
Câu trả lời của bà khiến hắn kinh hãi.
Năm xưa Thất Hùng chính là bảy pháp sư đã chèo chống nhân loại trong cuộc thảm sát với yêu – ma thú. Có rất nhiều lời đồn về họ. Người đời gọi họ là Nhất Hùng, Nhị Hùng, Tam Hùng,…mà chẳng một ai biết tên thật của họ.
“Không thể nào! Mẫu thân từng nói trận chiến hai mươi lăm năm trước…”
Không đợi hắn nói hết câu, bà đã lên tiếng. “Phải, nếu không có Xuyên nhi, ta đã đoàn tụ cùng các sư huynh rồi.”
Thất Hùng chỉ có duy nhất một nữ tử là người đứng thứ bảy.
Mặc cho sự ngỡ ngàng của hắn, bà tiếp tục. “Được rồi, đến lượt ta. Cháu mang Cổ Băng Chi Huyết phải không?”
“Phải. Trận chiến năm đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”
“Tiểu tử, câu hỏi này của cháu quá rộng rồi? Trận chiến năm đó diễn ra tới hơn một năm.”
“Tiền bối nói chỉ cần là vấn đề bản thân biết thì nhất định phải trả lời.”
“Tài trí của cháu quả thực rất giống với Du nhi.” Lục Man Diên bật cười. “Có điều, trước khi kể ngươi nghe về sự việc năm đó, ta muốn xác nhận lại một việc.”
“Chẳng hay tiền bối muốn xác nhận việc gì?”
Lục Man Diên tay chỉ vào phần eo bên trái. “Chỗ này của ngươi phải hay không có một vết bớt màu đỏ?”
Hạo Thần lắc đầu. “Không có”
Lục Man Diên chợt thở dài, lắc đầu. “Thiên ý…thiên ý…”
“Tiền bối?”
Lục Man Diên đột nhiên đứng dậy, tay chỉ ra ngoài sân. “Theo ta đi dạo. Ta kể cháu nghe.”
“Ba mươi năm trước, ba tộc yêu thú thượng cổ là Cửu Vĩ Hồ, Long tộc và Phụng tộc nổi dậy, chỉ huy ma tộc tấn công con người. Ta cùng sáu vị sư huynh bất đắc dĩ theo di nguyện của sư phụ tham chiến. Bọn ta cả một đời chỉ nhận có hai đệ tử là Xuyên nhi cùng Du nhi. Một đứa có huyết mạch tôn quí, một đứa lại có thiên tư trời ban, quả thực rất đáng tự hào. Hai đứa nó thấy bảy người sư phụ là bọn ta tham chiến thì cũng tham chiến, lập ra biết bao đại công cho Nhân tộc…Hầy, đáng tiếc…Sau này, cả hai đứa nó lại trúng phải Mị thuật của tộc nhân Cửu Vĩ Hồ. Bảy người bọn ta phát hiện thì vô cùng tức giận. Trừ Ngũ sư huynh, bọn ta cùng nhau xông đến địa đạo trú ẩn của tộc nhân kia. Chỉ là không ngờ địa đạo đó cơ quan trùng trùng, pháp trận giăng kín khắp mọi nơi, lại được xây dựa theo cửu cung đồ, ngã rẽ vô số. Bọn ta dù đều là bát, cửu cấp pháp sư cũng khó lòng phá vỡ. Vào không được, ra cũng không xong, bọn ta bị giam hãm ở đó tới hơn một năm. Cũng may Ngũ sư huynh ở ngoài vẫn có thể chống đỡ với yêu thú, nếu không đó quả thực là một hành động vạn kiếp bất dung!”
Bà nói tới đây thì cười một cách cay đắng. “Khi bọn ta cuối cùng vào được trung tâm địa đạo thì đã quá muộn. Xuyên nhi…Du nhi…đều đã sinh hài tử với con Cửu Vĩ kia. Bọn ta cố hết sức mới phá giải được Mị thuật trên người hai đứa nó. Hai đứa nhỏ bị con Cửu Vĩ Hồ cướp mất. Đó cũng là lúc cuộc chiến giữa tám người chúng ta với con Cửu Vĩ kia. Dẫu biết Cửu Vĩ là dòng dõi yêu thú thượng cổ, uy lực không tầm thường nhưng ta vẫn không ngờ được con Cửu Vĩ đó lại lợi hại đến vậy, một mình hai tay ôm hai đứa nhỏ mà vẫn dư sức chống đỡ lại tám người bọn ta. Được tám ngày thì địa đạo bị Long, Phụng tộc tập kích. Khi đó lửa cháy khắp nơi, dù là cửu cấp thủy hệ pháp sư cũng chẳng thể dập tắt nổi loại kỳ hỏa của Phụng Hoàng. Tên Cửu Vĩ kia đột nhiên quay ra bảo vệ, đòi dẫn chúng ta ra ngoài. Trong lúc chạy trốn, chúng ta bị tộc trưởng Long tộc chặn đường, Cửu Vĩ Hồ ở lại cản, đưa hai đứa bé cho chúng ta. Lúc sau, một con cự long khác lại xuất hiện…Bọn ta…không kịp trở tay, để hai tiểu hài tử mới sinh của Xuyên nhi và Du nhi rơi vào tay cự long. Lửa Phụng Hoàng cháy tới, hai tiểu hài tử bị ném vào trong đống lửa đó. Cửu Vĩ Hồ quay lại cứu hai đứa nhỏ…Ngũ sư huynh xông tới cùng hợp sức. Hai con cự long, một con phụng hoàng rốt cục vẫn chiếm ưu thế. Tới cuối cùng, bọn ta không thể chống trả nổi, đành chạy được người nào hay người đó. Cửu Vĩ Hồ ôm lấy Du nhi và hai đứa bé tới truyền tống trận ra khỏi địa đạo. Xuyên nhi trong lúc cấp bách thi triển cấm chú giúp hai người là ta và nó rời đi. Sáu vị sư huynh….táng mạng nơi địa đạo.”
Hạo Thần nghe một lượt từ đầu tới cuối, thất thần lẩm bẩm. “Thì ra…đó là lí do mẫu thân bảo ta đổi sang họ Bạch.”
Lục Man Diên vừa lúc nghe được câu lẩm bẩm này của hắn. “Cho nên, cháu là bán yêu, dòng máu chảy trong người cháu một nửa là của thượng cổ yêu thú Cửu Vĩ Hồ, một nửa là của Nhân tộc.”
“Bán yêu?”
Lục Man Diên cười. “Phải. Cháu đã hỏi ta hai câu liên tiếp rồi. Giờ tới lượt ta.”
“Tiền…Thái sư thúc tổ, mời nói.”
“Du nhi có ý định gì? Tại sao lại giúp triều đình Từ Hi quốc?”
Hạo Thần lắc đầu. “Không vì sao cả. Mẫu thân chỉ muốn thử nghiệm pháp lực của bản thân, chiến tuyến là nơi phù hợp nhất. Triều đình Từ Hi quốc có hay không cũng chẳng quan trọng.”
Ánh mắt bà trầm xuống. “Từ bao giờ sát tính của Du nhi lại tăng cao đến vậy?”
“Mẫu thân từ trước tới nay vẫn vậy. Làm tướng quân chẳng qua là để hợp thức hóa cho việc chém giết, khỏi vướng vào đám liên minh pháp sư.”
Liên minh pháp sư là tập hợp những pháp sư tới từ các đại lục khác nhau, có trách nhiệm đưa ra lệnh trừng phạt với pháp sư khác trong trường hợp đặc biệt, tỷ như lạm sát người vô tội,…
“Quả nhiên Ngũ sư huynh nói đúng…Du nhi…đứa trẻ này sát nghiệp quá nặng…bọn ta….vốn không nên nhận nó làm đồ đệ.”
Hạo Thần lắc đầu. “Không. Thiên tài dù ở trong điều kiện nào cũng vẫn là thiên tài, đến cuối cùng mẫu thân vẫn sẽ trưởng thành và cường đại như thế mà thôi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện