[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 70 : Lý Chiếu Hùng răn dạy. (2)
.
- Tin rồi, Tần thôn trưởng bảo chúng tôi làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó.
Trong đám người có người reo lên.
Tần Mục vui cười một chút, nói ra:
- Khó mà làm được, chẳng phải mù quáng làm theo sao?
Tần Mục nghiêng người chỉ vào đám rễ cây già trong sân.
- Những thứ này có thể mang tới tài phú cho mọi người, nhưng mà chúng ta tạm thời không thể bởi vì đám tài phú này mà đi phá hư thôn Tây Sơn của chúng ta, phá cây giống của trấn Hà Tử, cây còn non! Nếu như tất cả mọi người làm như vậy, một năm? Ba năm? Năm năm? Trên núi thôn Tây Sơn chúng ta chỉ còn lại đất đá trui lủi, chúng ta còn thể diện gì gặp con trai, cháu trai? Chẳng lẽ nói cho bọn chúng biết gia gia và cha của bọn bây năm đó vì tìm mấy đồng, mấy trăm, mấy ngàn đồng cho nên chặt sạch cả rồi?
Từ khi Tần Mục nói lời này thì sắc mặt mọi người đỏ lên, cúi đầu dùng chân chà chà đất.
- Thôn trưởng, đám rễ cây này chúng tôi không tìm thì người khác cũng tìm thôi.
Cũng có người không phục nói suy nghĩ ra.
- Người khác tôi mặc kệ, thôn Tây Sơn này do Tứ thúc cùng tôi nói tính toán, nếu ai dám đi động tới những cây mới, cây giống, đừng trách Tần Mục tôi trở mặt.
Tần Mục khí thế phát ra cũng có vài phần uy nghiêm.
Đám người bên kia im lặng, Tần Mục lúc này nháy mắt với Lý Đại Đồng, Lý Đại Đồng cũng đi ra ngoài. Tần Mục đi lên vài bước nắm tay của Lý Đại Đồng sau đó chỉ vào Lý Đại Đồng nói ra:
- Đây chính là Lý phó trưởng trấn trưởng phòng nông nghiệp của chúng ta, khả năng mọi người cũng có nhận ra. Hôm nay ngài ấy mang tới cho chúng ta hạng mục nông nghiệp mới, có thể giúp chúng ta trồng trọt kiếm tiền, ít nhất cũng kiếm nhiều gấp hai ba lần hiện tại! Hiện tại thỉnh Lý trưởng trấn nói cho mọi người nghe một chút.
Tần Mục vừa dứt lời thì đám người lập tức vỗ tay lên, ngay cả đoàn khảo sát đang xem điêu khắc cũng bị kinh động, nhao nhao đi ra khỏi phòng, nhìn xem trong sân đang có chuyện gì.
Lý Đại Đồng đối mặt qua không ít cán bộ của thôn, cũng được nhìn thấy khí thế ở hội trường, nhưng mà lần đầu tiên có nhiêu dân chúng bỏng mắt vây quanh như vậy, nội tâm già nua cũng có nhiệt huyết trở lại. Hắn đứng ở cánh cửa nhìn ra quần chúng chung quanh, lớn tiếng nói:
- Các đồng hương, tôi đã đi lên thành phố xin hai hạt giống cao sản trở về, nếu như thu hoạch hai loại này thì chẳng những có thể đề cao sản lượng lương thực, thậm chí còn có năng lực kháng sâu bệnh rất mạnh, năng lực chống hạn cũng chẳng kém, còn thu hoạch nhanh chóng, giúp chúng ta tiết kiệm nhiều thời gian và sức lực.
Lý Đại Đồng lúc này giảng giải tỉ mỉ về hai chúng cao sản hắn giới thiệu, cũng mang khái niệm thực phẩm sạch của Tần Mục nói cho quần chúng nghe. Chẳng những người dân chung quanh nghe được mùi ngon, ngay cả đoàn khảo sát cũng có suy nghĩ.
Tần Mục mỉm cười nhìn qua Lý Đại Đồng đang giải thích, tiến đến bên người Chu Tiểu Mai nhỏ giọng nói ra:
- Tiểu Mai tỷ, những ngày này vất vả cho cô rồi!
Chu Tiểu Mai thấy Tần Mục tới thì tim đập loạn lên, nghe được Tần Mục cảm tạ chính mình thì trợn mắt:
- Được rồi, tôi còn không biết rõ anh sao, cái gọi là vô sự hiến ân cần chính là anh đấy, sao lúc tôi mới quay về anh không nói, hết lần này tới lần khác đợi đến lúc này mới nói.
Tần Mục cười lên, nói:
- Tôi là người chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích sao? Tôi đang muốn nói...
Thời điểm này Lý Đại Đồng nói chuyện về một loại cao sản, đạt được tiếng vỗ tay kịch liệt và trầm trồ.
Tần Mục đang muốn nói thì bị tiếng vỗ tay át đi, chờ hắn nói xong thì Chu Tiểu Mai kỳ quái nói ra:
- Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ...
Tần Mục há mồm nói lại, ai nghĩ đến Lý Đại Đồng đúng lúc này được dân tâm như vậy, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Tần Mục vẻ mặt đau khổ, nhìn qua Chu Tiểu Mai bày ánh mắt bất đắc dĩ, biểu lộ cười khổ này làm Chu Tiểu Mai bụm miệng cười rộ lên, trang điểm xinh đẹp làm Tần Mục nhìn không rời mắt.
- Tránh ra, một đám người vây quanh chỗ này trầm trồ khen ngợi thì thành bộ dáng gì nữa.
Đúng vào lúc này đám người đang ở bên ngoài không vào được quát lên. Tần Mục đi lên vài bước thì nhìn thấy Lý Chiếu Hùng đang chắp tay sau lưng, do một trẻ tuổi mở đường, đang lách vào cửa.
Tần Mục cùng Lý Đại Đồng trao đổi ánh mắt với nhau, nên đến vẫn phải đến.
Gương mặt Lý Chiếu Hùng đầy tái nhợt đi tới cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn qua Tần Mục cùng Lý Đại Đồng, cả giận nói:
- Đồng chí Tần Mục, nghe nói anh cướp đoàn khảo sát đi tới nơi này?
Tần Mục nghiêm mặt, giao phong lần này không thể tránh né, giọng của hắn hùng hồn vang lên.
- Đoàn khảo sát đến thôn Tây Sơn khảo sát, đây là chuyện trong kế hoạch. Huống chi tôi mời bọn họ tới, cũng không phải đi cướp cái gì!
Lý Chiếu Hùng không thể ngờ Tần Mục chức vị thấp nhất lại nói chuyện với lãnh đạo như vậy, vậy mà không có một chút bộ dáng nịnh nọt, cộng thêm chức danh cục trưởng cục chiêu thương của hắn, Lý Chiếu Hùng từ khi ngồi trên vị trí này thì Tần Mục chẳng khác gì cái gai trong cổ, làm cho hắn vẫn không thoải mái, lúc này hắn bắt lấy sơ hở trong lời nói của Tần Mục, liền bày ra uy thế lãnh đạo, dạy dỗ không chút kiêng kỵ:
- Kế hoạch? Ai bày kế hoạch cho anh? Anh nghe kế hoạch của ai? Tần Mục, tôi cho anh biết, anh tùy ý làm bậy như vậy, không tổ chức không kỷ luật, là muốn phạm sai lầm rất lớn, chọc tới quá nhiều phiền toái! Tôi sẽ đề nghị chính phủ của huyện cách chức trưởng thôn của anh, tôi không muốn một con sâu làm rầu nồi canh, làm ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể của huyện Tây Bình này!
Lời này của Lý Chiếu Hùng rất hiên ngang lẫm liệt, giống như toàn bộ lẽ phải trên thế gian này đều đứng về phía lão, toàn thân toát ra khí thế thượng vị giả
- Vương bát đản,
Cũng không biết là ai trong đám người nói như thế, trong hoàn cảnh yên tĩnh này nó lại quá đột ngột, mặt Lý Chiếu Hùng xanh mét, xoay người nhìn quanh, hai mắt tóe lửa nhìn dân chúng xung quanh.
- Ai? Là ai nói?
Lý Chiếu Hùng mặt âm trầm, lớn tiếng hỏi.
Không ai đứng ra, bọn họ mang ánh mắt khinh thường cùng trào phúng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Chiếu Hùng.
- Trưởng thôn Tần, đây chính là việc chăm chút cho dân phong của anh đó sao? Nhục mạ lãnh đạo, tôi thấy chức trưởng thôn này của anh thật sự không cần làm nữa rồi!
Lý Chiếu Hùng không tìm ra được người nói chuyện, chỉ đầu mâu vào phía Tần Mục.
Tần Mục hai mắt thâm thúy nhìn Lý Chiếu Hùng, lãnh đạo từng giúp mình trong chuyện Lý Kim Bưu vu cáo mình, giờ phút này trong mặt Tần Mục lại trở nên xa lạ như thế. Trên khuôn mặt chừng năm mươi tuổi lại mang theo vẻ phẫn nộ, còn có chút vặn vẹo.
Trong lòng Tần Mục thở dài, Lý Chiếu Hùng này càng lúc càng xa với mình, đứng trên lập trường hoàn toàn đối lập rồi. Nếu đã nhận định là kẻ thù, Tần Mục liền không lưu tình nữa, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện