[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 69 : Lý Chiếu Hùng răn dạy. (1)
                                            .
                                    
             Giám đốc Trương đưa tiền vào trong tay Chu Ái Quân, nói:
- Là 2000!
- Ù! 
Lần này mọi người đều rất rõ, nhất thời như có tiếng ong kêu vù vù bên tai.
Sắc mặt LãoLâm trắng bệch ra, trong tai như không có tiếng gì đó, chỉ có  tiếng 2000 như sấm bên tai, khiến y như nằm mộng, không dám tin.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Giám đốc Trương,, tôi cảm ơn anh. Đây là khoản tiền đầu tiên mà tôi  làm thành công. Trưa nay tôi nhất định phải uống với anh một ly.
Nét mặt đám phụ nữ xung quanh đều rất hoan hỉ. Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về  phía Hà Tinh, đây là khốc gỗ do Hà Tinh phát hiện ra. Dựa theo chế độ  ban thưởng của Tần Mục, bán hết chỗ điêu khắc này Hà Tinh ít nhất có thể  có được ba trăm tiền thưởng.
Hà Tinh hôm nay mặc áo màu hồng, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Tần Mục,  cảm thấy sự vất vả mấy ngày nay của mình không uổng phí, ngay đến ngón  tay út quấn băng cũng là niềm tự hào của cô.
Khi gốc cây này rơi vào tay giám đốc Trương, một người tầm tầm ba mươi tuổi, đeo kính, giơ cao tay, la lên:
- Đợi chút, Tần trưởng thôn, giám đốc Trương, tiểu đệ cũng rất có hứng  thú với bản điêu khắc này, không biết nói sao, đánh phải lấy đi vật yêu  thích của người khác, 3000 đồng!
- Ai nha, Triệu lão bản, anh làm người không phúc hậu rồi, đồ vật này là tôi vừa ý trước, anh chơi chiêu này không đẹp đâu.
Trương quản lý cười tủm tỉm nói ra.
Triệu lão bản thở dài nói ra: 
- Huynh đệ cũng không nên làm thế, thế nhưng mà anh cũng biết lão Đậu  sắp mừng thọ sáu mươi, tôi đang rầu vì không biết tìm lễ vật ở đâu đấy,  mà khối điêu khắc thọ tinh này vừa lúc xuất hiện, huynh đệ cũng nên...
Nói xong có chút xấu hổ chà xát tay.
Tần Mục lúc này chen vào, nói:
- Trăm thiện hiếu vi trước, Triệu lão bản, tôi làm chủ mang điêu khắc thọ tinh này bán cho ngài.
Ba ngàn đồng! Rễ cây già mang về nhà nhóm lửa còn ngại nhiều khói, vậy  mà tại Tần Mục chạm khắc một chút rồi mang bán, đã bị người ta mua ba  ngàn đồng.
Tin tức này giống như thuốc nổ truyền khắp thôn Tây Sơn, ngay cả những  lão nông không quan tâm chuyện gì khác, ngày ngày chỉ cúi đầu làm ruộng  kiếm ăn cũng chạy đến, trước cửa nhà Tần Mục chật như nem cối, không còn  chỗ trống.
Trương quản lý thấy Tần Mục nói thế cũng không nói gì nữa, nhưng mà  trên mặt hiện ra một tia không vui. Tần Mục nhìn tất cả vào trong mắt,  cười nói: 
- Nhưng mà tôi cũng không thể khiến Trương quản lý thất vọng mà về,  trùng hợp tôi còn mấy bản điêu khắc không tệ, không biết Trương quản  lý có hứng thú hay không?
Trương quản lý lần này muốn mua quà về tặng giám đốc của mình, cảm  giác, cảm thấy thọ tinh kia quá đúng ý của mình, nghe Tần Mục nói thế  cũng vui cười, thuận miệng qua loa vài câu.
Tần Mục nháy mắt, khoa tay múa chân một hồi, Chu Ái Quân lập tức lĩnh hội, quay người trở về phòng lấy điêu khắc thành phẩm ra.
Vừa rồi Chu Tiểu Mai đã thông qua lời của Tần Mục nói, Trương quản lý  này chính là nhân vật trọng yếu ở công ty Hồ Ngũ Đa làm rể, Tần Mục nhìn  mặt mà nói chuyện, liền phỏng theo dụng ý của Trương quản lý mua chạm  khắc gỗ này.
Một điêu khắc lấy ra, chẳng những con mắt Trương quản lý nhìn đăm đăm,  ngay cả Triệu lão bản mua được thọ tinh cũng phải nhìn qua, hắn đang  đấm ngực dậm chân, hối hận chính mình đúng là ngu mà, đi đoạt thọ tinh  của Trương quản lý làm gì.
Chạm khắc gỗ này nhìn qua còn có tâm cảnh già dặn hơn cả thọ tinh công.  Một lão nhân râu tóc bạc trắng lão đôi mắt hiền hòa nhìn qua ba nam hài  chung quanh, vươn tay chính vuốt ve đầu một đứa trẻ. Biểu lộ của lão  nhân sống đông, ba nam hài thì hoạt bát đáng yêu, lập tức hấp dẫn ánh  mắt mọi người. So với điêu khắc thọ tinh thì điêu khắc này có giá trị  lớn hơn nhiều.
- Trương quản lý, ngươi xem cái vị này chạm khắc gỗ...
Tần Mục cười rất là giảo hoạt.
- Một vạn! Một vạn đồng tôi mua. Triệu lão bản, anh cũng không nên tiếp tục hoành đao đoạt ái nha.
Hai tay Trương quản lý cầm chặc bức điêu khắc này, ánh mắt bức thiết nhìn qua Triệu lão bản.
Triệu lão bản cười khổ nhìn qua Tần Mục, nói ra: 
- Tần thôn trưởng ah, nếu ra ngoài buôn bán thì chúng tôi lăn lộn không  bằng anh rồi, giấu thật sâu mà. Ai, được được, tôi cũng không tiếp tục  đoạt yêu thích của người khác, nếu lại đoạt, vạn nhất anh trên yến thọ  của lão Đậu nói tôi đoạt điêu khắc của anh thì lão Đậu giết tôi mất.
Trên mặt Trương quản lý lập tức vui vẻ, cầm lấy điêu khắc này mà cảm thấy hưng phấn.
- Chờ một chút."
Một người trong đoàn khảo sát kêu lên.
- Anh muốn gì?
Trương quản lý như con nai nhỏ chấn kinh nhảy dựng lên.
Biểu hiện của hắn làm cho người chung quanh cười to lên, người nọ xấu hổ nói ra: 
- Trương quản lý, tôi cũng không có ý đoạt của anh đâu. Nếu như mọi  người vừa ý điêu khắc sao không đi vào nhà nhìn một chút, cũng tránh  được cảnh mọi người cùng tranh đoạt nha.
Mang toàn bộ điêu khắc bày ra trước mặt của mọi người, sách lược và mục  đích của Tần Mục đã đạt thành, liền hào phóng đi tới giới thiệu Chu Ái  Quân cho mọi người: 
- Đây chính là tổng thanh tra kỹ thuật của công ty tôi, Chu Ái Quân Chu  công, đằng sau đều là tinh phẩm, anh ta sẽ dẫn mọi người đi xem các tác  phẩm của mình, cũng giảng giải cho mọi người nghe.
Nếu đã làm buôn bán xong, Chu Ái Quân cười mời mọi người đi vào trong  gian phòng thấp bé, đi thưởng thức sản xuất chạm khắc của thôn Tây Sơn.
Tần Mục đi vào cuối cùng, nhìn qua Chu Tiểu Mai cười cười, mấy tháng nay lo lắng nhiều cũng buông lỏng.
Một vạn đồng cho một điêu khắc ma nữ cuồng khúc! Một vạn đồng đấy! Một  vạn đồng là bao nhiêu? Một chục cân gạo cũng chỉ mới hai đồng, đặt ở  nông thôn này đúng là quá lớn.
Các dân chúng thôn Tây Sơn này bị ba chữ một vạn đồng làm ngây ngốc,  thậm chí có những người bắt đầu thương lượng chuyện lên núi tìm rễ cây  già.
Lão Lâm đứng ở tại chỗ ngây ngốc, hắn vào lúc này đã hiểu rõ vì cái gì  Tần Mục lại không cho đám nhóc trong thôn đi làm, bởi vì Tần Mục căn bản  không có đặt hắn vào trong mắt.
Tần Mục nghiêng tai nghe được tiếng nghị luận bên ngoài, lông mày thoáng  nhăn lại đến. Hắn nghe được những lời kia có ít người thậm chí nghĩ đi  chặt cây đào mới, chỉ cần vừa vào mắt của Tần Mục thì chẳng khác gì củi  mục mang đốt cả.
Một ý niệm không tốt hiện ra trong đầu. Tần Mục suy nghĩ một chút và đi  ra ngoài cửa loắn. Mọi người thấy Tần Mục đi ra, biết rõ hắn có chuyện  nói, sau đó nhao nhao im lặng lắng nghe.
- Các vị đại bá đại thúc, đại nương đại thẩm, tôi có lời muốn nói với các vị.
- Thôn trưởng nói đi.
Mọi người trăm miệng một lời hô lên.
Tần Mục gật gật đầu, lợi nhuận cực lớn kích thích tâm lý của người dân,  uy tín của hắn cũng tăng lên. Hắn ho khan một tiếng, hắn hắng giọng và  cao giọng nói: 
- Nghệ thuật chạm khắc kiếm rất nhiều tiền, tất cả mọi người nhìn vào  trong mắt, điểm này tôi không có nhiều lời. Tôi nói rồi, Tần Mục tôi  mang theo mọi người làm giàu, không phải đi làm xa xôi, mọi người hiện  tại tin tôi chưa? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện