[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 1 : Tần thôn trưởng, ngài đừng đi tới đây. (1)
.
Đau đầu muốn nứt ra. Tần Mục còn chưa mở mắt ra đã đưa tay lên day day huyệt thái dương, say rượu làm tư duy của hắn trở nên trì độn.
Trên tay truyền ra cảm giác như bị hồ dính vào, hắn cảm thấy có chút chán ngấy, cố gắng mở mắt ra, tiêu cự chậm rãi hiển hiện, hắn nhìn thấy - máu!
- Ô ô ô, anh, anh không được qua đây!
Một giọng nữ mềm mại từ cách đó không xa truyền tới, Tần Mục cố mở to mắt ra nhìn lại, hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, hai cái bím tóc đuôi ngựa, diện mạo thanh tú đang cầm một cây côn gỗ, dốc sức liều mạng vung vẩy về phía hắn.
- Cô làm gì thế?
Tần Mục giọng khàn khàn, cảm giác đây không phải là giọng của mình.
- Anh cút đi, cút đi!
Cô gái khóc như mưa, nhưng mà động tác của nàng cũng chẳng dừng lại chút nào.
Tần Mục lắc đầu, hắn cảm thấy thân thể nặng nề, hắn cố chống tay chậm rãi đứng dậy.
- Không được qua đây!
Cô gái lui ra sau và thân thể co rúm lại.
Tần Mục nhìn qua máu tươi trên tay của mình, tinh thần của hắn rốt cuộc quay về hiện thực, lúc này hắn phát hiện làn da của mình trắng hơn rất nhiều, hắn lại cảm thấy hơi buồn cười, chẳng lẽ làm tình với ngự tỷ Lý Phương Binh có tác dụng bổ âm tráng dương hay sao? (Ngự tỷ: ý nói lái máy bay bà già)
Không đúng! Đột nhiên Tần Mục ngẩng đầu lên, ý thức của hắn tỉnh táo lại, đây là nơi nào?
Gió lùa qua vách tường, cửa sổ có vải plastic che chắn, gian phòng ở là do gạch nung xây thành.
- Tần thôn trưởng, van cầu ngài, tôi có chết cũng không có đáp ứng!
Bả vai cô gái run run lên.
- Đáp ứng cái gì?"
Lúc này giọng nói chưa quen thuộc của Tần Mục vang lên, làm cho Tần Mục phải ho khan vài tiếng.
- Cầm gương tới đây, tôi bị vỡ đầu rồi!
Tần Mục ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hoà nhìn qua cô gái..
Cô gái chỉ lắc đầu, dùng cây côn gỗ nhìn qua có chút yếu ớt bảo vệ mình khỏi bàn tay ma quỷ của Tần Mục.
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đi tới một góc phòng nhỏ có đặt chậu nước, thanh lý vết máu trên tay của mình.
Nhưng mà bóng hình trong chậu nước phản chiếu làm hắn giật mình, toàn thân rung mạnh.
Một thiếu niên đẹp trai có mái tóc bảy ba hiện ra, cái mũi đầy cao ngạo, đôi môi hơi nhếch lên, lông mi hướng lên, đây chính là tiêu chí của thiếu niên quá độ sắp biến thành thanh niên. Đôi mắt đen thâm thúy đang mở to đầy hoảng sợ nhìn qua bóng của mình.
Tần Mục không dám tin vươn tay lên, chậm rãi chạm vào mặt nước, mà thủ thế của cái bóng bên trong lại giống Tần Mục như đúc.
Đột nhiên Tần Mục nghiêng đầu, nhìn qua cô gái kêu lên:
- Cô là ai?
Cô gái bối rối trả lời:
- Tôi, tôi là Hà Tinh.
- Tôi là ai?
Tần Mục khàn giọng rống to lên.
- Anh là Tần thôn trưởng.
Tiểu cô nương lại khóc thút thít.
- Tôi tên gì?
Tần Mục từng bước một đi tới gần cô gái.
- Tần... Tần Mục. Anh không được qua đây.
Cô gái vung côn gỗ lên.
- Hôm nay là ngày tháng năm nào?
- Ngày 20 tháng 1 năm 1990. Ô ô ô...
Nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Tần Mục thì cô gái khóc rống lên.
Khí lực toàn thân của Tần Mục như rút sạch, hắn vô lực té trên đất.
Năm 1990? Năm 1990! Đúng là đùa quá trớn rồi.
Tần Mục mờ mịt ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích. Hà Tinh thấy Tần Mục giống như lâm vào mê muội, dường như quên mất Tần Mục vừa rồi tới nơi này muốn làm gì nàng, nhỏ giọng kêu lên:
- Tần thôn trưởng, Tần thôn trưởng?
Tần Mục mờ mịt ngẩng đầu, hỏi:
- Thôn trưởng?
- Tần thôn trưởng, anh không sao chớ?
Hà Tinh lại hỏi.
Tần Mục lắc đầu, lại gật đầu, đột nhiên cười quái dị nói:
- Tần Mục, Tần Mục, đúng vậy, mình chính là Tần Mục, Tần Mục chính là mình! Mình hiểu rồi.
Hà Tinh nhìn thấy bộ dáng như điên của Tần Mục, ngây ngốc dừng khóc.
- Tiểu Hà, tôi hỏi cô, đây là thôn gì? Bị cô đánh một gậy đầu óc đã hồ đồ rồi.
Tần Mục sờ cái đầu, nhìn thấy máu chảy cũng chẳng lớn, đã có thể cảm giác được máu đang đông lại.
Hà Tinh cẩn thận trả lời:
- Đây là thôn Tây Sơn, trấn Hà Tử, là thôn nghèo nhất.
Tần Mục gật gật đầu, lại hỏi:
- Tại sao cô đánh tôi, nơi này là nơi nào?
Hắn vừa hỏi thì Hà Tinh vốn tới gần Tần Mục lại dừng lại, nàng lui ra phía sau, nói ra:
- Anh lúc trước xông vào phòng của tôi, nhưng mà sau đó còn muốn... Còn muốn...
Tần Mục cười khổ một tiếng, loại chuyện này hắn xem phim quá nhiều rồi, xem ra chủ nhân thân thể này quá đáng chết.
- Tiểu Hà ah, ngươi muốn như vậy đề phòng, ta là uống nhiều, mới phạm chút ít sai lầm.
Nói xong, Tần Mục dò xét gian phòng này, đơn sơ đến mức làm cho Tần Mục chua xót. Trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, cũng không biết tiểu cô gái này sống qua mùa đông như thế nào.
- Tôi, tôi...
Trong đôi mắt của Hà Tinh tràn ngập nước mắt. Tần Mục vừa rồi không có chú ý tới Hà Tinh chính là một mỹ nữ. Tuy con mắt mắt do khóc nhiều nên sưng đỏ, nhưng mà vẫn không lấn át được khí tức thanh xuân sức sống của cô gái, trên mi ngọc vẫn còn vươn vài giọt nước mắt, nàng lúc này thê mỹ lại mang theo dụ hoặc. Bờ môi nhỏ hồng nhuận khép mở phảng giống như mang theo ủy khuất vô tận. Tuy trên người của nàng hiện tại còn mặc một cái áo bông mỏng, nhưng mà từ bộ dáng của Hà Tinh có thể khẳng dịnh được đường cong ma quỷ của nàng rất mê người.
Không trách được khiến cho người ta ta nhớ thương. Tần Mục thầm nghĩ, xem bộ dáng của cô gái này không giống như con gái nông thôn, dường như tới từ thành phố lớn.
- Tiểu Hà, nói cho tôi nghe một chút tình huống của thôn Tây Sơn đi, tôi hiện tại rất hồ đồ, không nhớ nổi những chuyện lúc trước.
Tần Mục lại sờ đầu và tìm lý do.
Hà Tinh thấy Tần Mục hoàn toàn không có bộ dáng ác thanh ác khí như lúc trước, nói chuyện tao nhã cũng dần buông lo lắng, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên giường, kéo cặp da ra, từ trong đó lấy ra một cái bông băng.
- Nhìn không ra cô còn chuẩn bị rất đầy đủ nha.
Tần Mục cười nhạt một tiếng.
Hà Tinh cắn cắn bờ môi, nhỏ giọng nói ra:
- Tôi băng bó giúp anh một chút, anh không nên lại... Động tay động chân.
Tần Mục cười ha hả, nói ra:
- Đừng nói những chuyện kia nữa, quên đi, xem như giấc mơ. Cô bây giờ nói một chút tình huống của thôn Tây Sơn đi.
Vì vậy Hà Tinh đi tới giúp Tần Mục băng bó miệng vết thương, sau đó nói rõ thân phận của Tần Mục và tình huống của thôn Tây Sơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện