[Dịch]Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Sưu tầm
Chương 63 : Vô Sỉ. (2)
.
-“Hừm....bệ hạ, ta dám quả quyết một điều, tất cả các quốc gia xung quanh, không ai là không nhìn chằm chằm vào Quốc Hoa đế quốc, còn Quốc Hoa thì một khắc cũng không buông bỏ nỗ lực tranh bá thiên hạ! Chỉ có điều các nước khác tạm thời đều tiến hành trong bóng tối mà thôi! Nguyên nhân các nước đó vẫn một mực không hành động chỉ có một: đó chính là một lý do! Nói cách khác thì là đang thiếu một thời cơ! Khi mà có thời cơ rồi, bất kể nước nào bị tấn công, nước còn lại tất nhiên sẽ ném đá xuống giếng, cho nên trước khi có thể tuyệt đối để tuyệt diệt đối phương thì sẽ không có nước nào dám vọng động... Nhưng tạm thời vẫn không thể không đề phòng.” Trần Nguyên nở một nụ cười vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương!
-“Hừm...” Lý Thiên chau mày suy nghĩ, mặt lộ ra vẻ trầm tư, thầm gật đầu. Quả thật những lời vừa rồi của Trần Nguyên đã đánh động hắn. Lý Thiên từ nhỏ đến bây giờ vẫn vô cùng thông minh, tâm tư nhạy bén không ai sánh được, đã thấu hiểu toàn bộ.
Trần Nguyên thấy Lý Thiên lâm vào trầm tư, liền nở một nụ cười lạnh giá:
-“Bệ hạ, ta có một suy đoán như thế này!”
-“Ngươi cứ nói đi.” Lý Thiên ung dung phát ra đế khí! Lẫm liệt không giận mà uy.
Trần Nguyên cúi đầu đi qua đi lại, sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình một hồi, rồi mới ngẩng mặt lên:
-“Theo thông tin từ những mật thám của bệ hạ ở các vương quốc khác, thì những năm gần đây Vương của mấy nước đó tích cực chế tạo vũ khí, tích trữ lương thảo, thao luyện quân mã, chờ thời cơ hành động! Tất cả các nước đó đều có một quân đoàn bí ẩn mà không nước nào có thể điều tra ra được. Và một khi thời cục trở nên loạn lạc, những quốc gia đó sẽ phát sinh chiến tranh, lúc đó đương nhiên sẽ theo thời theo thế mà vùng lên! Như tình thế giữa Quốc Hoa và Thái Dương bây giờ, kẻ địch sau lưng bọn chúng là các vương quốc tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng có cơ hội để khuyến trương Đế Quốc mình, cho dù là các nước có quan hệ tốt cũng tuyệt đối không bỏ qua một Đế Quốc sẽ tạm thời lâm vào suy yếu như Thái Dương.” Còn một câu cuối cùng mà Trần Nguyên chưa nói ra, đó chính là một khi thiên hạ đại loạn, nhưng Trần Nguyên ta đã xuyên tới nơi này, thì kẻ có khả năng giành được thắng lợi cuối cùng sẽ là Nam Việt đế quốc, mặc dù sẽ gây ra vô số cảnh tượng thảm thương, nhưng có là gì!?
Nam Việt hoàng đế Lý Thiên vốn là vương giả trời sinh, là trời sinh thống soái. Hắn đã bắt đầu tham gia tranh giành thiên hạ lúc mười tám tuổi, suất lĩnh quân đội Nam Việt nam chinh bắc chiến giành được nhiều công lao và chiến thắng lớn. Nên những gì Trần Nguyên nói, hắn đều rất nhanh chóng hiểu được, khi Trần Nguyên vừa dứt lời, Lý Thiên liền đứng bật dậy, mắt hổ trừng trừng nhìn Trần Nguyên, trong mắt lộ ra thần sắc không sao tưởng tượng nổi.
Chuyện hắn cài người ở các Vương Quốc khác, rồi những thông tin mà Trần Nguyên nói, ngoài hắn ra thì không một ai có thể biết, vậy mà Trần Nguyên lại có thể nói vanh vách ra. Hết thảy tình hình hoàn toàn giống như đúc lời nhận xét của Trần Nguyên.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Thiên, trong lòng Trần Nguyên biết được những gì Sói ca cung cấp cho mình là đúng.
Dù sao Lý Thiên cũng là nhân vật gặp qua đại cảnh đời, chỉ một lát đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Trần Nguyên:
-“Vậy hiện tại, ngươi đã biết những chuyện này, ngươi định sẽ làm gì?”
-“Thiết lập quan hệ, tọa sơn quan hổ đấu. Diệt cỏ tận gốc, đuổi cùng giết tận.” Trần Nguyên nhẹ nhàng nói ra vài câu nói nhưng lại tràn đầy máu tanh và sát lục nồng đậm, tất cả những câu này đã làm dậy sóng trong lòng Lý Thiên, ông vừa nghe thấy vậy, sống lưng đã phát lạnh, cả người nhễ nhại mồ hôi. Mặc dù ông cũng là một người từng lĩnh quân vào sinh ra tử nhiều lần, đã kinh qua vô số trận chiến hung tàn, nhưng lần này khi nghe Trần Nguyên nói ra, ông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trận chiến sắp tới sẽ vô cùng kinh khủng, không biết sẽ chết đi bao nhiêu người đây! Có điều đó chắc chắn sẽ không phải là con số nhỏ.
Lý Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán đang chảy xuống, có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sắp bước vào một trận chiến lớn như vậy. Nhưng câu đuổi cùng giết tận...có lẽ nào....
-“Trần Nguyên, có phải ngươi đang nói đến việc thống nhất phương đông Âu Long đại lục?” Lý Thiên nhíu mày, giọng nói có chút lành lạnh.
-“Thống nhất thiên hạ là chiều hướng phát triển tất nhiên!” Trần Nguyên tiếp tục nói tiếp, giọng nói có chút thản nhiên.
-“Ha ha... Sau cũng ai có thể chiến thắng, hiện tại vẫn chưa thể tính được cho nên thần không chắc được điều gì...chỉ có thể nói là chúng ta sẽ có thể có được toàn bộ Quốc Hoa....thậm chí.. chúng ta cũng có thể có được cả Thái Dương...ha ha...” Trần Nguyên ung dung nói ra những suy nghĩ chiến lược của mình, nở một nụ cười vô cùng gian. Đương nhiên nói thì nói như vậy, nhưng làm thì không hề dễ như vậy. Đến lúc đó, ngoài thời cơ thì vẫn còn phải có chiến thuật và chiến lược cụ thể phù hợp.
-“Hừm...” Những gì Trần Nguyên nói khiến Lý Thiên thật sự phải suy nghĩ..
Trần Nguyên đã phân tích vô cùng thấu triệt tình hình của các nước, những thông tin cơ mất mặc dù không hiểu vì sao hắn lại biết, nhưng những gì hắn nói, nếu mà đúng thì quả thật...nếu mấy vương quốc kia mà liên hợp lại thì...mặc dù Nam Việt có thể mượn nhờ nơi hiểm yếu để phát triển quốc lực và binh lực, thỉnh thoảng xuất binh chiếm chút ít tiện nghi, còn mấy vương quốc kia thì do lãnh thổ tiếp giáp, nối liền, lại không có nơi hiểm yếu, nếu mà biết kích động dẫn đến tranh đấu, lục đục với nhau thì sẽ dễ dàng trong việc thống nhất hơn...hừm....Lâm Tượng!?
-“Lâm Tượng sẽ chính là nơi chúng ta tiêu diệt sau cùng! Hừm... mấy năm nay thực lực của vương quốc này đã tiến triển cực nhanh, thế lực dần dần lớn mạnh, thực sự là đang súc lực đợi thế mà phát, nhưng hiện tại vương nước này bệnh tình đã nguy kịch, mọi quyền hành lúc này đang trong tay Thái tử Điền Bá, gã này năm nay ba mươi mốt tuổi, tính tình thì âm độc xảo trá, giỏi đảo trắng thay đen, rất có dã tâm, nhưng vẫn thiếu bá khí và lòng dạ của người làm đại sự! Có lẽ có thể nhất thời phong quang, nhưng tuyệt đối không thể có được khả năng gây ra uy hiếp cho chúng ta!” Trần Nguyên đứng trước tấm địa đồ, cắm lá cờ vào phần địa phận của vương quốc Lâm Tượng.
-“Trẫm động tâm rồi...” Lý Thiên vô cùng hào hứng, vẻ mặt cuồng nhiệt nói, khi nói vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn. Bất cứ hoàng đế nào cũng có ham muốn vượt qua tổ tiên, đem lãnh thổ quốc gia khuyến trương rộng lớn. Bởi vì chỉ có thế họ mới có thể nổi danh lịch sử, đi vào sử sách, kể cả Lý Thiên cũng không ngoại lệ.
-“Cho dù có phải dùng tới những thủ đoạn đê tiện nhất, ta cũng sẽ làm, trọng tình trọng nghĩa, một lời hứa nặng ngàn cân, lấy đại nghĩa làm trọng, lễ tín? Vớ vẩn, chỉ cần Nam Việt có thể đứng trên đỉnh Âu Long đại lục, bất cứ ai cản đường ta đều sẽ hủy diệt! Chỉ cần người dân Nam Việt có thể vinh hoa phú quý thì thế gian có đầy tiếng than khóc, thiên hạ phong vân dục khởi, chẳng liên quan gì cả. Chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể tiếp tục tồn tại!” Trần Nguyên lạnh nhạt nói ra, đôi mắt tràn đầy sát ý.
-“Cứ như ngươi nói, ba ngày sau sứ đoàn của Thái Dương đế quốc đến, mọi việc ta giao lại cho ngươi!” Lý Thiên nghe Trần Nguyên nói xong, đột nhiên biến sắc, ông đã hiểu ý Trần Nguyên muốn nói gì, không khỏi thở dài một tiếng.
.............................................
Chớp mắt thời gian ba ngày đã trôi qua. Thời gian ba ngày nói dài không dài ngắn không ngắn, đó là đối với Trần Nguyên, còn mà theo quan niệm của Sói ca thì ba ngày đối với con hàng biến thái này cực kỳ ngắn ngủi, giống như nước chảy mây trôi, nháy mắt đã qua rồi.
Sứ đoàn của Thái Dương đế quốc chia làm mười đoàn thuyền lớn chở đầy hàng hóa đã từ cảng biển Hải Phòng di chuyển đến cửa biển Thừa Thiên của đế đô, do Thái Tử của Thái Dương là Long Bổn dẫn đầu. Lý hèn mọn là quan viên tiếp đãi chủ yếu của Nam Việt Đế Quốc, phụ trách tất cả mọi chuyện trong thời gian sứ đoàn ở Hoàng Thành, dẫn theo các thủ hạ của mình tới cảng biển, lẳng lặng đợi đối phương đến.
Rất nhanh chóng, mười đoàn thuyền lớn cắm cờ xí của Thái Dương từ xa đi đến. Ở vị trí chính giữa của con thuyền là một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đứng ở đầu thuyền lớn, tướng mạo anh tuấn nhưng ánh mắt lại vô cùng gian xảo. Mặc cẩm bào màu lục, uy phong lẫm liệt, theo sau hắn có mấy trăm gã thanh niên cao to rất đen mà không biết có hôi hay không, mặc chiến giáp màu trắng làm tôn lên làn da bánh mật của bọn chúng.
Nghi thức hoan nghênh sứ đoàn Thái Dương tiến hành vô cùng hoa mĩ và rất là long trọng. Mấy vạn quân chào theo nghi thức quân đội, mấy vạn người hoan nghênh, mỹ nữ cũng không thiếu, cực kỳ long trọng. Long Bổn cũng không khách sáo, hắn rất là cao hứng. Hơn nữa sau khi chào hỏi đoàn người Thái DƯơng, xe ngựa Hoàng gia do hai mươi con chiến mã thuần chất, sáng loáng, do Lý Quân Sinh dẫn đầu tiến về Hoàng Cung Nam Việt đế quốc.
................................................................
Bên ngoài Đại Cồ môn, nguyên đội ngũ hơn ngàn người đến từ Thái Dương đế quốc đang cung kính đứng chờ Nam Việt Hoàng Đế Lý Thiên xuất hiện.
Cổ Loa điện là chánh điện của Hoàng Cung Nam Việt, là nơi hoàng đế nghe báo cáo cùng quyết định quốc gia đại sự, cho dù là ngày thường hay ngày lễ lớn quan trọng, hoàng đế qua các triều đều giá lâm nơi này gặp mặt quần thần, giải quyết quốc sự. Mặt khác mọi đại điển từ hoàng đế đăng cơ cho đến sắc phong hoàng hậu, thái tử, chư vương, công chúa, cùng mở tiệc chiêu đãi quan viên các nước triều cống hay thiết lập quan hệ cũng được cử hành bên trong đại điện này.
Hôm nay cũng giống như thế, Nam Việt hoàng đế Lý Thiên lúc này đang vô cùng hào hứng, ngồi trên Long Tọa nhìn sứ đoàn Thái Dương đế quốc, thần thái của hắn vô cùng tự hào lẫn đắc ý, cái chân giữa cũng sắp sửa vui lây mà dựng lên tận bầu trời.
Nguyễn Tuấn Long cùng Trần Nguyên lúc này đang đứng bên cạnh Lý Thiên, hai tên này đều mặc trên mình một thân áo giáp điêu khắc mãnh hổ uy vũ, lộ vẻ anh tuấn bất phàm, vẻ mặt đầy tràn ngập khí phách oai hùng.
Vốn dùng thân phận địa vị của Trần Nguyên vốn cũng đủ để tham gia lần tiếp đãi này, nhưng lí do quan trọng nhất là lão mẹ của hắn đang cầm thiết bảng ở nhà chờ hắn, cho nên hắn bắt buộc phải dùng lần tiếp đãi này để làm bình phong, tạm thời trốn nhà.
Đối với sự xuất hiện của Trần Nguyên, Trần Chiến không ngừng trừng mắt, trong mắt còn lộ ra chút cảnh cáo, ý muốn nói rằng lão mẹ của ngươi ở nhà đang hành chết lão tử kìa, ngươi mau chóng về nhà đi, không lão tử sẽ thịt chết ngươi.
Trần Nguyên làm như không hề nhìn thấy, có thể tạm thời né được ma trảo của mẹ, dù về nhà có bị lão cha dùng gia pháp trừng phạt hắn cũng cam tâm.
Ngày tốt giờ lành đã đến, lúc này Hoàng gia Cấm Vệ Quân cũng đã chuẩn bị xong, tất cả đều mặc khôi giáp màu xám kim, trên đầu cắm lông đen, vô cùng uy phong lẫm liệt, xếp thành hai hàng dài bên đường đi vào Hoàng Cung. Mười bước một tốp hai mươi người, một trạm canh gác, người lính nào cũng uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.
Phái đoàn Thái Dương đế quốc xếp đội ngũ chỉnh tề từ Đại Cồ môn đi vào hoàng cung, tiến tới trước Cổ Loa điện, khi họ bắt đầu bước vào thảm đỏ thì thanh âm lễ nhạc vang lên, mấy trăm nhạc thủ đã chuẩn bị từ lâu, khi Lý Quân Sinh và Long Bổn tiến vào thì đều cùng lúc thổi nhạc hoan nghênh. Có thể nói Nam Việt đế quốc đã dành cho Long Bổn đầy đủ lễ nghi, dành cho hắn những đãi ngộ đặc biệt cấp quốc gia. Đối với Long Bổn mà nói thì đây đúng là giữ thể diện cho hắn, cũng là giữ thể diện cho sứ đoàn Thái Dương đế quốc.
P/s: Sau mỗi chương đều có nút thanks, mọi người cố gắng ấn thanks sau mỗi chương. Số thanks càng nhiều thì tốc độ ra chương của mình càng nhanh. Cảm ơn mọi người
Tác phẩm cập nhật nhanh và chính xác nhất tại Truyencv.com
Trong khi các bạn chờ ra chương mới thì có thể đọc các truyện dưới đây nha:
truyencv.com/uy-chan-cuong-toc/ của tác giả Đoàn Tam Thiếu.
Hoặc
truyencv.com/di-gioi-lien-minh/ của Bestazir123 :D
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện