[Dịch]Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi - Sưu tầm

Chương 9 : Ghen? Tranh thủ tình cảm?

Người đăng: 

.
Chuyển ngữ ♥ Bách Nhật Beta ♥ Nhã Vy Phượng Uyên Dung và Diệp Thanh Dao một trước một sau cùng rời núi, chỉ có điều vừa mới xuống núi, còn chưa tới được phủ Vân gia, nửa đường đã gặp mấy người Vân Thanh Đồng đang bị một đám người bao vây, mà cản đường bọn họ chính là đám người Lỗ Bình lúc nãy. Thấy Diệp Thanh Dao dừng bước, nhìn về đám người phía trước, Phượng Uyên Dung mở miệng hỏi: “Sư muội, muội biết bọn họ sao? “Biết ạ!” Diệp Thanh Dao gật đầu, nhìn qua tình hình bên kia, ấy vậy mà chỉ có hai người Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên, mà bao vây hai tỷ muội bọn họ lại có tới mười người, dù chỉ là một đám trẻ con. Tuy là một đấu một, hay một đấu với ba bốn người cũng không phải là đối thủ của hai tỷ đệ họ, nhưng “Hai tay khó mà ra bốn quyền”, những lời này cũng không phải chỉ nói chơi. Phượng Uyên Dung nhận thấy sự chú ý của nàng không đặt lên người cậu thì trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, im lặng đánh giá đám người Vân Thanh Đồng bên kia, cũng không có ý định tiến lên phía trước giải vây. Chỉ có điều trong khi cậu vẫn đang quan sát thì đột nhiên thấy một vệt sáng hiện lên trước mắt, Diệp Thanh Dao một giây trước vẫn còn đứng bên cạnh cậu đã bay lên phía trước, không nói lời nào trực tiếp dùng một quyền đánh bay kẻ nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong đám trẻ con kia. Hai bên đều cảm thấy sửng sốt, đợi thấy rõ phía sau là Diệp Thanh Dao, Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiền không khỏi vui mừng, cũng không nhiều lời mà liền theo sau Diệp Thanh Dao, ra tay với đám người kia không lưu tình chút nào. Trên người bọn họ cũng không tránh được vài đòn phản kích, nhưng so sánh với vết thương của đám người kia thì cũng chỉ là chuyện cỏn con. Phượng Uyên Dung vẫn đứng tại chỗ quan sát bóng dáng Diệp Thanh Dao trong đám người phía trước, cậu cười khẽ một tiếng, đối với hành động không nói lời nào mà đã trực tiếp đánh nhau của nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, trong mắt cậu đều là sự dung túng. Đột nhiên cậu nhìn thấy có người thừa dịp Diệp Thanh Dao không chú ý, từ phía sau lưng nàng lén lút giơ dao găm tới, trong lòng Phượng Uyên Dung cả kinh, chưa kịp suy nghĩ gì thì đã tiến lên phía trước, dùng chân đá một cục đá dưới đất, vừa lúc đánh trúng tay của kẻ kia. “Keng!” Diệp Thanh Dao nghe thấy tiếng dao găm rơi phía sau lưng, cũng cảm giác có kẻ đánh lén nàng phía sau, sắc mặt không khỏi trầm xuống, một chưởng đánh xuống cổ người trước mặt khiến cậu hôn mê bất tỉnh, sau đó lập tức quay người lại, dùng chân đá dao găm vừa rơi xuống đất lên, chuẩn xác cắm lên tay của kẻ nọ, kèm theo một tiếng thét vang lên, máu tươi phun ra. Mặc dù nói là ra tay không lưu tình nhưng Diệp Thanh Dao cũng không có ý định làm tổn thương tới tính mạng bọn chúng, nhưng chúng lại không biết điều đánh lén sau lưng nàng. Sau đó Phượng Uyên Dung ra tay, nhanh chóng đánh cho đám người bọn chúng ngất xỉu trên mặt đất, mặt mày co quắp, số còn lại cũng nhanh chóng bỏ chạy. Vân Thanh Đồng cười hì hì bu lại nói: “Muội muội tốt, cũng may có muội xuất hiện kịp thời, nếu không hôm nay bọn ta thê thảm rồi!” Vừa nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn sang Phượng Uyên Dung nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Diệp Thanh Dao, con mắt lập tức lóe sáng, khóe miệng lại xuất hiện một vệt nước khả nghi. Ôi trời ơi, mỹ nam đó! Diệp Thanh Dao cũng không quan tâm suy nghĩ của cô nàng, nhìn cô nàng một cái rồi quay đầu về phía Vân Thanh Hiên nãy giờ vẫn bám dính vào người nàng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bọn người Lăng Ảnh không ở cùng một chỗ với hai người sao?” Vân Thanh Hiên lấy tay xoa mặt, nghe câu hỏi của Nhị tỷ thì vội vàng nói: “Lăng đại ca vào thành rồi. À phải rồi Nhị tỷ, chúng ta cũng nên nhanh chóng vào thành thôi, đệ có nghe một kẻ họ Tuyền nói hôm nay Lỗ Bình đã ở trong thành rồi, biết Lăng đại ca muốn vào thành, cậu ta liền gọi nhiều người tới tìm Lăng đại ca gây sự đó!” Tên họ Tuyền mà Vân Thanh Hiên nói chỉ là một đứa bé đi theo Lỗ Bình, lúc này Vân Thanh Hiên đã mất đi vẻ sát khí lúc nãy, dùng một đôi mắt to cùng với vẻ mặt “con ngoan”, ngoan ngoãn nói chuyện với Nhị tỷ. Vân Thanh Đồng vô cùng khinh bỉ cậu, Phượng Uyên Dung thấy cậu vẫn đang nắm lấy cánh tay Diệp Thanh Dao thì lông mày không khỏi nhíu lại, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cậu đã có phần không thích tên tiểu tử này, mặc kệ lý do gì đi nữa thì không thích chính là không thích! Nhưng mà cậu cũng không thể hiện ra bên ngoài, không nói gì thêm, chỉ liếc mắt một cái rồi liền nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. “Muội muội tốt, bây giờ muội muốn về nhà trước hay là đi vào thành vậy?” Tuy là nàng khinh bỉ đệ đệ mình trong ngoài không đồng nhất, nhưng Vân Thanh Đồng vẫn rất lo lắng cho đám người trong thành. Diệp Thanh Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ nếu về nhà rồi, cho dù nói chuyện này cho người lớn trong nhà thì bọn họ cũng không quan tâm, hay là cứ đi vào thành nhỉ? Trấn Bình Nguyên cách huyện Thanh Bình khoảng 50 dặm, nếu cưỡi ngựa thì chắc khoảng một canh giờ là tới nơi. Lén lút đi vào từ cửa sau, lại lén lút mang hai con ngựa ra ngoài, không làm kinh động bất cứ người nào trong nhà, bốn người hai ngựa cứ vậy chạy về phía huyện Thanh Bình. Vân Thanh Hiên bởi vì tuổi còn nhỏ nên không tự mình cưỡi ngựa được, cho nên cậu ngồi chung một ngựa với Vân Thanh Đồng, mặt khác Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung đi chung một ngựa, dù sao nàng cũng là sư muội, quan tâm chăm sóc thân thể không được khỏe của “Sư tỷ” cũng là chuyện nên làm. Nhưng mà sắp xếp như vậy lại khiến cho Vân Thanh Hiên cực kỳ không vui, trên đường đi thỉnh thoảng quay lại nhìn xem Diệp Thanh Dao ngồi sau lưng Phượng Uyên Dung, biểu cảm rất đa đạng, từ hâm mộ, ghen ghét cộng thêm cảnh cáo và uy hiếp, môi cậu chu lên, nhân lúc Diệp Thanh không chú ý, trên mặt biểu lộ sự âm hiểm. Phượng Uyên Dung vòng tay ôm chặt Diệp Thanh Dao, nụ cười vui vẻ luôn thường trực trên môi, ánh mắt thù địch của Vân Thanh Hiên bên cạnh lại càng khiến cậu thêm cảm giác hài lòng, ngẫu nhiên liếc nhìn cậu một cái, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu, quả thật có thể khiến người gặp người mê, thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể nhìn cậu lâu thêm một chút. Vân Thanh Hiên cắn chặt quai hàm, phồng má, hung dữ trừng mắt nhìn Phượng Uyên Dung vẻ mặt vô hại đang ôm Nhị tỷ không buông tay kia. Hừ hừ, cái gì mà sư tỷ? Cái tên kia rõ ràng là con trai mà, ngươi cho rằng bổn thiếu gia mắt mù chắc? À tất nhiên là ta tuyệt đối không có ý cho rằng Nhị tỷ mắt mù, Nhị tỷ chỉ là đang để ý chuyện khác mà thôi, nói cách khác, Nhị tỷ rõ ràng không thèm quan tâm tới hắn ta mới không phát hiện ra hắn chính là nam, ừm, nhất định là như vậy rồi! Đi khoảng hơn một canh giờ, bọn họ đã tới bên ngoài huyện Thanh Bình, bốn người đều nhảy xuống ngựa, chuẩn bị đi vào thành. Chỉ có điều Diệp Thanh Dao vừa nhảy xuống đất, Vân Thanh Hiên đã vui vẻ bu lại, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói: “Giờ cũng đã trưa lắm rồi, Nhị tỷ tỷ, chắc là tỷ đã đói bụng rồi phải không? Chúng ta đi ăn chút gì đi?” Cậu quả nhiên đã quên mất mục đích tới huyện này để làm gì. Phượng Uyên Dung lạnh nhạt nhìn Vân Thanh Hiên chen vào giữa cậu và Diệp Thanh Dao, mắt nhìn xuống đất, nhìn mình rớt lại phía sau, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thanh Dao, trên tay dắt dây cương, lấy bình nước từ trên lưng ngựa, đưa tới trước mặt nàng, vừa cười vừa nói: “Sư muội, uống ngụm nước đi, cũng không biết mấy người bạn của muội đang ở chỗ nào.” “Cảm ơn.” Diệp Thanh Dao nói cảm ơn rồi nhận lấy bình nước uống hai ngụm, sau đó trả bình nước lại, mà Phượng Uyên Dung cũng không hề do dự, rất tự nhiên cầm lấy uống hai ngụm, động tác trôi chảy tự nhiên như là đã rất quen thuộc rồi vậy. Vân Thanh Hiên mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào cách Phượng Uyên Dung uống nước, chậm rãi cắn chặt quai hàm, trong lòng đã sớm nguyền rủa cái tên âm hồn bất tán muốn đoạt Nhị tỷ cùng cậu 100 lần lại 100 lần. Phượng Uyên Dung không thèm để ý đến Vân Thanh Hiên, cậu không hiểu cũng không thích cái tên nhóc lúc nào cũng dính lấy sư muội của cậu, rõ ràng là một tên nhóc cực kỳ âm hiểm, trước mặt sư muội lại bày ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, biết nghe lời, quả thật là vô cùng khó chịu. “Khục khục!” Cậu đột nhiên che miệng ho khan vài tiếng, lại khiến cho Diệp Thanh Dao chú ý, vẻ mặt ân cần hỏi han: “Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Hay là chúng ta đi tìm một chỗ nghĩ ngơi trước nhé?” Phượng Uyên Dung lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Ta không sao, chỉ là lúc này ngồi trên lưng ngựa xóc nảy nên ho một chút, bây giờ đã không có việc gì rồi, đi tìm mấy người bạn của muội quan trọng hơn.” Diệp Thanh Dao nhíu mày, quan sát kỹ sắc mặt Phượng Uyên Dung, lúc này mới hơi an tâm, một tay nhận lấy dây cương trong tay cậu, tay còn lại nắm tay cậu đi về phía cửa thành. Nhìn thấy ánh mắt Vân Thanh Hiên như muốn phóng hỏa, Phượng Uyên Dung rất tự nhiên tiến gần Diệp Thanh Dao, sau đó dựa vào người nàng. Vân Thanh Đồng dắt ngựa đi tới bên cạnh đệ đệ, thò tay nắm lấy lỗ tai cậu, lông mày dựng lên, nói: “Tiểu tử thối, dám để cho tỷ tỷ ta dắt ngựa, đệ chán sống rồi chắc?” Vân Thanh Hiên hít lấy một hơi, che lỗ tai bị nhéo, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó đau khổ, hừ, quả thật hôm nay không suôn sẻ, không biết cái tên “Sư tỷ” chó má kia ở xó xỉnh nào chui ra nữa. Vậy mà lúc nào cũng ra vẻ thân thiết ở cùng một chỗ với Nhị tỷ, hừ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang