[Dịch] Thánh Đường

Chương 62 : Không ngờ lại là đầu bếp hoành tráng.

Người đăng: 

Nhìn Tác Minh như vậy Vương Mãnh hơi đau đầu, hắn sợ nhất là người khác khóc, nữ nhân thì cũng nhịn, còn một người nam nhân? “Hoành Sơn Đường không cần ngươi, ngươi tới Lôi Quang Đường là được, có chuyện gì sao.” Vương Mãnh nói. “A?” Tác Minh sửng sốt. “Ngươi …nói, Lôi Quang Đường muốn ta?” Tác Minh vẫn không dám tin tưởng, hắn vốn lại không tốt cho lắm, hơn nữa lại vừa bị đuổi ra khỏi cửa, làm sao có người muốn đây? Vương Mãnh cũng không kìm nổi lắc đầu, hắn đã gặp qua người tự tin mù quáng, hiếm thấy loại người không tự tin thế này. Nguyên lực mười sáu tầng, cơ bản rất vững chắc. Loại thể tu này tới chỗ nào cũng có người muốn, đương nhiên bài trừ nhân tố Hoành Sơn Đường. Tuy nhiên nghĩ tới Hoành Sơn Đường không cần quan tâm thì cũng có khối người quan tâm. “Phải, phải, đứng lên đi, ta có việc, ngươi trực tiếp đi tìm Hồ Tĩnh là được, nói là ta bảo.” “Không được, không được, ngươi không thể đi!” Tác Minh từ dưới mặt đất nhảy lên, nhặt cây búa chạy theo. “Ngươi về sau là lão đại của ta rồi, ngươi đi đâu ta theo chỗ đó!” Tác Minh căn bản không tin, ngay tại mấy ngày trước hắn còn đứng trước Lôi Quang Đường kiêu ngạo ương ngạnh. Cứ như vậy mà đi còn không bị người ta ăn tươi nuốt sống sao. “Ta muốn tới địa phương rất xa, ngươi tự lên Lôi Quang Đường cũng được mà.” “Không được, dù sao ta cũng muốn đi theo ngươi, hoặc là ngươi giết ta đi.” Tác Minh liều mạng lắc đầu, không chút tin tưởng. Vương Mãnh không nói gì, người này bị lừa nhiều quá sao, tại sao lại thiếu tin tưởng tới như vậy chứ. Sau này Vương Mãnh mới biết được, Tác Minh quả thực từ nhỏ đã bị vứt bỏ, sau được người hảo tâm nuôi dưỡng, đưa vào trong Thánh Đường mới có ngày hôm nay. Tiến vào thánh đường rồi cũng không có cảm giác ăn toàn, cũng là muốn không cho ngươi khác phải thất vọng vì mình. Để dung nhập vào Hoành Sơn Đường, cho nên người khác độc, hắn cũng liều mạng hung dữ, như vậy mới không bị xa lánh, mới có thể lưu lại được. Cứ như vậy trên đường của Vương Mãnh có hơn một người bạn, tuy nhiên vài ngày sau hắn phát hiện ra người bạn này cũng không tệ lắm. Tác Minh đã lưu lạc một thời gian rồi, thoạt nhìn cao lớn thô kệch, nhưng vẫn là khá chiếu cố tới người khác, hơn nữa bình thường đều rời khỏi Thánh Đường ra ngoài lịch lãm. Mười lăm tầng trở nên ra ngoài khá tốt một chút, nhưng mười tầng như Vương Mãnh cũng dám chạy tới nơi này là rất hiếm thấy. Hai người dần dần quen thuộc, nói cũng nhiều hơn. Vương Mãnh cũng không nghĩ tới người này hay nói như vậy, cũng có thể liều mạng được với Trương mập mạp rồi. Chẳng qua lúc nói chuyện không có sinh động như Trương mập mạp. Hắn cũng là một người khá tháo vát, lúc ra ngoài dã ngoại, làm một cái lều đơn giản, không ngờ chỉ cần nửa nén hương là xong, đương nhiên cái nay còn chưa tới mức làm Vương Mãnh phải giật mình. Tác Minh không ngờ còn là một đầu bếp. Hơn nữa là một đầu bếp rất hoành tráng, ít nhất Vương Mãnh sau khi ăn đồ ăn hắn làm quyết định thu nhận và giúp đỡ hắn ngay lập tức. Thất tình lục dục là tối kỵ ở tà tu, nhưng Vương Mãnh xem ra tất cả là nói xạo mà thôi. Trong túi càn khôn của Tác Minh ngợi trừ cây búa ra, tất cả đều là đồ gia vị và thức ăn. Ăn uống no đủ, Vương Mãnh cũng không kìm nổi mà cảm thán: “Trương mập mạp có thiên phú thương nhân, còn ngươi lại là đầu bếp trời sinh, lãng phí nha.” Tác Minh mở cái miệng rộng, cái hàm răng thiếu một cái của hắn trông rất buồn cười, gãi đầu nói: “Trước đây sợ đói bụng nên mới thế.” Nghĩ tới hắn và tiểu mập mạp tham ăn sẽ có tiếng nói chung, cuộc sống rất thú vị. Không ai ngờ được hung thần ác sát Tác Minh lại là một người như thế này? Tác Minh kinh nghiệm vẫn là không ít, hắn vừa mới tiến nhập vào thế giới tiểu thiên thì vẫn không phải là đệ tử Thánh Đường, phải làm tất cả để sống. Mãi tới khi tiến vào Hoành Sơn Đường, cũng khó trách hắn lại quý trọng như vậy, loại cảm giác này Vương Mãnh rất hiểu. Rời khỏi Thánh đường có hơn ngàn dặm, đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực Thánh Đường rồi, từ lúc này phải xốc lại tinh thần rồi. Thông Minh thành, đây là thành thị điển hình của người tu hành. Trong thế giới Tiểu Thiên có không ít thành thị như vậy, có phụ thuộc vào thế lực lớn, cũng có tồn tại trung lập. Người tu hành lịch lãm bên ngoài, bất kể là tà tu, ma tu hay thánh tu đều hội tụ như vậy. Thông Minh thành thuộc loại thành thị trung lập, thánh tu, ma tu tà tu hỗn tạp, thế lực cũng rắc rối phức tạp. “Ha ha, lão đại, tuy rằng ngươi lần đâu tiên đi ra ngoài, nhưng có ta ở đây không thể chịu thiệt được. Hoành tráng quá, vài năm không trở lại, chậc chậc, càng ngày càng to lớn rồi.” Tác Minh cười nói, tới nơi này hắn thành địa chủ, Tác Minh có thói quen chứng minh giá trị lời nói của mình. Vương Mãnh cười cười: “Ngươi có thể đổi cách gọi khác hay không?” “Lão đại, ra ngoài lăn lộn, cách gọi này khá có khí thế.” Tác Minh phi thường tự tin nói, hiện nay mọi người đều thích kêu là lão đại. Thông Minh thành quả thực không nhỏ, hơn nữa người tu hành cũng rất nhiều. Trong đó có một bộ phận phàm nhân chiếm tương đối nhiều. Thấy Vương Mãnh chú ý tới phàm nhân, Tác Minh lập tức nói: “Phàm là thành thị của người tu hành đều có số lượng phàm nhân nhất định. Trong này làm việc, thù lao so với bên ngoài nhiều hơn nhiều lắm, năm đó ta cũng từng lăn lộn qua trong này.” Vương Mãnh cười cười, trước kia thế giới tu hành quả thực không có phàm nhân, chẳng qua mấy trăm năm rồi thật nhiều việc đã biến hóa khác trước. Chỉ có điều bản chất vẫn như cũ mà thôi. “Trước tìm một chỗ dừng chân, sau đó di dạo sau.” Trên đường, người tu hành và phàm nhân chỉ cần liếc mắt một cái là phân biệt được. Mà một khi ra bên ngoài rồi, trình tự ngươi tu hành hoàn toàn không thể tính toán được, có khả năng đi sát qua người ngươi chính là nhân vật cấp tổ sư, hoặc cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Người trẻ tuổi như Vương Mãnh và Tác Minh giống như hai người bình thường trong vạn người, muốn tìm cũng không tìm ra. “Bình Phúc Binh Khí Phô, đây là nơi trước kia ta đã làm qua. Lâm thúc siêu lợi hại, cả thành này đều một tay hắn che phủ. Đúng rồi, Lâm thúc trước là đệ tử Thánh Đường, lúc trước chính hắn đã đưa ta tới Thánh Đường.” Tác Minh vừa đi vừa nói chuyện, tới trước cửa Bình Phúc Binh Khí Phô, đây là một cửa hàng rèn vũ khí cho thể tu. Ông chủ tuy rằng lớn tuổi nhưng tinh thần sáng quắc, cả người đầy cơ bắp, xem ra cũng có nguyên lực trên dưới ba mươi tầng. Trong Thông Minh thành này cũng được coi là một hảo thủ, trên cơ bản hắn buôn bán khắp thành này. “Lâm thúc, Lâm thúc, ta đã trở về!” Tác Minh lộ ra nụ cười rạng rỡ. Lâm Ưng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tác Minh một cái: “Tiểu tử thối, răng cũng bị người nhổ đi mà còn cười vui tới như vậy. Không tồi nha, mới vài năm không thấy, đã giống một người tu hành rồi!” Lâm Ưng buông công cụ trong tay ra, nhiệt tình ôm lấy Tác Minh. “Tiểu Tú, xem ai tới nè!” Lâm Ưng cao giọng rống lên, trên lầu bên cạnh cửa hàng binh khí một cô nương đáng yêu chạy xuống. “Tác đại ca.” Cô nương này bộ dạng phi thường thanh tú, nhưng vừa nhìn đã biết đây là một phàm nhân. “Tiểu Tú.” Tác Minh gãi đầu, hơi ngượng ngùng. Thấy có người ngoài, hai người đều hơi thận trọng, Vương Mãnh cười nói: “Coi như không có ta tồn tại đi, các ngươi cứ tùy ý.” Nói là nói như vậy, người ta làm sao có thể coi hắn không tồn tại được đây: “Vị huynh đệ này là?” “Lâm thúc, đây là lão đại của ta, Lôi Quang Đường Vương Mãnh sư huynh.” Tác Minh nói. Lâm Ưng cười cười, tuy rằng ánh mắt hơi nghi hoặc, nhưng là người từng trải hắn cũng không nói gì thêm: “Hoan nghênh, nếu là đệ tử Thánh Đường lại là sư huynh của Tác Minh, nơi này là nhà của ngươi.” “Mấy ngày nay phải quấy rầy Lâm thúc rồi.” “Còn khách khí, lão bà nương đâu rồi, còn không xuống dưới tiếp khách nè!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang