[Dịch] Thánh Đường

Chương 57 : Chùy nam

Người đăng: 

Hồ Tĩnh khẽ mỉm cười nói: “Minh sư huynh quá khen rồi, đây chỉ là chút tài mọn mà thôi, bắt chước người khác thôi.” Hồ Tĩnh trong lòng không có bình tĩnh như bề ngoài của nàng, lần này đập nồi dìm thuyền thành công, hoàn toàn nghiệm chứng được tính khả thi của lời nói Vương Mãnh. Quả thực đã vì nàng vạch ra một đại đạo đầy hào quang rồi. Trong lòng nàng tràn đầy sung sướng cùng cảm kích mà không biết biểu đạt làm sao. “Ồ? Làm theo lời người khác sao?” Nhìn ánh mắt của Hồ Tĩnh, Minh Nhân thấy được Vương Mãnh. “Tiểu Tĩnh!” Vương Mãnh giơ ngón tay cái lên, Hồ Tĩnh lúc nào cũng cho hắn một chút niềm vui bất ngờ. Hắn tuy rằng vạch ra một phương hướng nhưng không phải ai cũng có thể làm được, trong lúc mấu chốt nhất mà còn làm được, thuyết minh Hồ Tĩnh cũng có một mặt quả cảm cùng anh khí. Bên trong tu hành, người sợ đầu sợ đuôi chỉ có thể sống tạm, rất khó thành châu báu. Toàn bộ Hoành Sơn Đường như đang trong mộng, đây là tình huống gì vậy? Bọn họ bị buộc tới tuyệt lộ rồi! “Củ chuối thật, bọn người kia không phải là Lôi Quang Đường mới tới giúp đỡ chứ?” “Đúng vậy, có phải là ở Đạo Quang Đường không? Thật không biết xấu hổ!” “Coi chúng ta là thằng ngốc sao?” Thân Đồ sắc mặt cũng rất khó nhìn, tại sao lại có thể như vậy. Nhưng hắn tinh tường biết mấy người này đều là đệ tử Lôi Quang Đường hàng thật giá thật. Nguyên lực mặc dù đề cao hơn nửa năm trước khá nhiều, nhưng vẫn ở trong tình lý, chỉ có điều thực lực…quá rồi! “Đều câm miệng cho ta!” Đường Uy rống to một tiếng như tiếng sấm nói: “Tác Minh, ngươi lên, không cần lưu thực lực lại rồi.” “Vâng, lão đại!” Tác Minh trầm giọng nói, trong lòng tràn ngập vui sương, hơn nữa đối phương vừa vặn là người đã xóa sạch răng cửa của hắn. Cây búa trong tay đột nhiên chỉ thẳng vào Vương Mãnh nói: “Ngươi đi lên!” Vương Mãnh cười cười nói: “Chỉ còn lại ta, ta không lên thì ai lên!” “Mãnh ca, lấy thêm một răng cửa của hắn xuống, như vậy cho đối xứng!” Trương mập mạp bắt đầu ném đá xuống giếng. “Cẩn thận.” Hồ Tĩnh nói. “Sư huynh, nhất định phải thắng, cố lên, cố lên!” So sánh với Hồ Tĩnh, Mã Điềm Nhi trực tiếp hơn nhiều lắm. Nhìn thấy Vương Mãnh hông kẹp một thanh đoạn kiếm đang lên sàn đấu đám đệ tử Hoành Sơn Đường nhẹ nhàng thở phào một cái. Lôi Quang Đường hai phù tu đều rất biến thái, trước sau không kém nhau là mấy, lại thêm một phù tu nữa lao ra bọn họ chắc lo lắng nhiều lắm. “Không phải đâu, nghèo tới mức kiếm còn không mua nổi, làm kiếm tu làm gì chứ.” “Ngươi không hiểu, đây là tư tưởng của người ta!” “Nghèo quá đi!” Hoành Sơn Đường dường như khôi phục lại sức sống. Bọn họ giống như những con gián đánh không chết vậy, nhưng phân đường khác không thể có tính lạc quan như vậy được. Trương Lương lại không rảnh, hắn đang cẩn thận quan sát biến hóa của những đại nhân vật, tâm lý quyết định chi tiết. Bất kể phát sinh lúc trước phấn khích như thế nào, Lý Thiên Nhất kỳ thực đều rất là thờ ơ, thậm chí không cho là đúng. Nhưng khi Vương Mãnh vừa lên trên sàn đấu, toàn bộ khí trường đều thay đổi, tuy rằng không có động tác gì rõ ràng, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn không giống như lúc trước rồi. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, điểm này Trương Lương xem như là một pháp bảo nhìn người. …Dương Dĩnh sư tỷ cửa sổ quá đẹp, nhất định là đẹp nhất thế giới này (Trương Lương nghĩ), thật muốn đi qua một chút. Tác Minh chấn động cây búa, rung động ầm ầm. “Tiểu tử, lần trước ta nhường ngươi, lần này cho ngươi kiến thức uy lực chân chính của đại gia ta.” Đường Uy hơi ngây người, tên ngu xuẩn này, đầu óc cũng thiếu quá đi. Nếu không phải hắn thực sự có tài đã sớm tát một cái cho chết rồi. Đây không phải là nói cho người khác biết là mình đã từng thua rồi sao? Thân Đồ cũng bất đắc dĩ, diễn trò còn có thể rơi một cái răng, còn có biện pháp nào chứ. Vấn đề là Tác Minh lại không cảm thấy như vậy, đại sư huynh nhị sư huynh mặc dù rất tin tưởng hắn, để cho hắn áp trục. Con bà nó, nhất định phải đập chết thằng nhóc Lôi Quang Đường này. Ngay vừa chiến đấu, Tác Minh đã cười như điên cuồng mà vọt tới, một đôi song chùy thật uy phong bát diện, lần này là đùa thật rồi. Rầm.. Vương Mãnh chợt lóe lên, cây búa đập xuống mặt đất, mặt đất đột nhiên bạo mở, một vết rạn nổ tung. Ngay cả đệ tử Hoành Sơn Đường cũng cả kinh, đây tuyệt đối là man lực của mười lăm tầng trở lên nha, Tác Minh này… Tác Minh là vũ khí bí mật của Hoành Sơn Đường, thoạt nhìn hơi ngốc nhưng trên phương diện tu hành cũng không phải là chó ngáp phải ruồi. Có lẽ bởi vì chuyên tâm, tiến bộ rất nhanh, gần đây một năm, hơn nữa khá nghe lời. Đường Uy và Thân Đồ đều thích hắn, áp trục cũng đề phòng không may, căn bản không nghĩ tới sẽ dùng tới. Tác Minh có một đôi búa thật sự là bá vương khí, song chùy công kích lớn, thủ cũng tốt, phối hợp với hình thể của hắn, quả thực là một siêu cấp yêu thú. Vương Mãnh chỉ có nguyên lực mười tầng hoàn toàn giống như một thằng nhóc con vậy, hoàn toàn bị áp chế. Kiếm tu đúng là ưu thế hơn thể tu ở chỗ linh hoạt, kiếm pháp của kiếm tu danh chấn thiên hạ. Trước không nói Vương Mãnh có nguyên lực mười tầng có kiếm pháp gì hay không, chỉ sợ Tác Minh cũng không cho hắn có cơ hội này. Tác Minh có mối hận đoạt răng cho nên cũng không tính cấp cho Vương Mãnh cơ hội. Lần trước hắn mất mặt trước đại nhân, tuy nhiên hắn nhất quyết không tin đối phương lại biết mệnh môn của mình. Đối mặt với Tác Minh điên cuồng tấn công, Vương Mãnh giống như con thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thuyền hủy nhân vong. Bên phía Lôi Quang Đường lặng ngắt như tờ, Trương mập mạp khuôn mặt đã khẩn trương nói: “Người này không ngờ có nguyên lực mười lăm tầng, thật không biết xấu hổ.” “Mười sáu tầng!” Mã Điềm Nhi càng sốt ruột, coi nàng phán đoán hiển nhiên là mười lăm tầng không thể làm ra được động tác như vậy. Vương Mãnh chỉ có mười tầng à, Mã Điềm Nhi thật sự lòng như lửa đốt, hận không thể kêu Xích Hống lên cứu. Trương mập mạp như bị đả kích một cái thật mạnh: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Lần trước chiến một trận với Lý Thiên Nhất tuy rằng đã nghiền, nhưng Lý thiên Nhất cũng đè thấp nguyên lực xuống. Mà Tác Minh không biết xấu hổ này lần trước rõ ràng diễn trò, người này sao không đi làm diễn viên, tu cái quái gì?? “Không được, ta….” Trương mập mạp xuất ra Kim Ti Thiết Tuyến Cung. Rầm…trán hắn lập tức bị gõ một cái lật mặt. “Thành thật một chút đi, đừng có ngốc nữa!” Hồ Tĩnh nói. Nàng không phải là không nóng ruột, nhưng mà nơi này không thể xằng bậy được. Đây là Hoành Sơn Đường, còn có Đường Uy đứng bên cạnh như hổ rình mồi, không thể hắn nắm được nhược điểm của mình. Thời điểm này tốt nhất nên chọn tín nhiệm. Vương Mãnh tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng không bị sóng triều công kích của Tác Minh nuốt trọn. Hắn khẳng định đang chờ cơ hội, chỉ cần kiên trì tới cùng nhất định có cơ hội chiến thắng. Hồ Tĩnh cũng ướt đẫm mồ hôi, Tác Minh này còn dũng mãnh hơn Ngô Đông Tiến vừa rồi nhiều, thực lực của Hoành Sơn Đường đúng là không thể đùa được. Tác Minh đập tới mỏi cả tay, tại sao lại đánh mãi không trúng đây, chết tiệt, thằng này chạy nhanh thật! Đệ tử Hoành Sơn Đường chung quanh điên cuồng hét lên, quản chi hắn đánh trúng hay không, chỉ cần đánh đã nghiền là được. Người khác đã nghiền, Tác Minh lại không đã nghiền chút nào, mỗi lần đánh vào khoảng không, lại có một loại lực lượng cắn trả. Lúc mới bắt đầu còn không biết, về sau công kích càng rõ ràng. Mỗi một lần công kích thất bại, cái búa của mình hình như lại nặng hơn một chút. Hắn nếu không thu lực khẳng định sẽ ngã gục ngay lập tức. Mà nếu thu lực chẳng khác nào cứng rắn chịu lại một phần lực lượng của mình oanh ra bên ngoài. Nhưng đây là Hoành Sơn Đường, ngay trước mặt đại sư huynh, nhị sư huynh, khó có được một lần rạng rỡ mặt mày. Hắn không thể không nắm chắc, Tác Minh cắn răng một cái, hai cây búa dũng mãnh vung lên. Bề ngoài hắn hoàn toàn áp chế, Vương Mãnh ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có. “Bạo đi --- Song Long Hội!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang