[Dịch] Thánh Đường

Chương 53 :  Tiểu khả ái

Người đăng: 

Lấy Bạo Liệt Hỏa Phù là phù lục trận, đương kim Thánh Đường mấy người có thể làm được? Thân là người nổi bật trong thuật tu, Minh Nhân không thể nghi ngờ là người rõ ràng nhất, sự tình dường như có chút thú vị rồi. Chu Khiêm hai tay kết thủ ấn, Thân Đồ hai mắt như chuông đồng, tám tấm phủ lục nếu nổ tung lấy trình độ trước mắt của hắn e rằng khó ngăn trở. Hai tay nắm chặt lưỡi búa, một hồi trận chiến rác rưởi không có gì cả. Không ngờ xuất hiện tiêu chuẩn chỉ có ở đại hội, bất cứ người nào cũng không thể nghĩ tới. “Sát!” Thân Đồ một bước bước ra, hoàn toàn không nhìn hỏa phù, rìu chiến giống như răng nanh rắn độc vậy, sát hướng Chu Khiêm. Mà Chu Khiêm lần đầu tiên trong đời không trốn tránh, tám tấm Bạo Liệt Hỏa Phù rít gào đánh tới. “Bạo!” Rầm rầm… Tiếng gầm rú một hồi lâu mới dừng lại, đồng thời thao túng tám tấm Bạo Liệt Hỏa Phù quả thực là kỳ lạ. Nhưng mọi người nhìn lại bóng dáng Thân Đồ vẫn đứng, tiếng hoan hô từ Hoành Sơn Đường vang lên, nhưng rất nhanh cứng lại rồi. “Đủ … mạnh!” Rầm vang, Thân Đồ hét lên một tiếng ngã gục, mà Chu Khiêm thì cũng ngã ở cách đó không xa, vai phải thủng một lỗ thật lớn, người đã ngất đi rồi. Loại chiến đấu cấp bậc này, ai thu tay thì sẽ chết. Thân hình chợt lóe lên, Vương Mãnh đã tới bên người Chu Khiêm, mở ra khóa hồn đan mà Từ Hoảng đưa cho hắn, cho Chu Khiêm ăn. Đồng thời chậm rãi đưa nguyên lực vào người bảo vệ yếu hại của Chu Khiêm. Khóa Hồn đan này không phải là đan dược bình thường, là trung phẩm đan dược hàng thật giá thật. Thể tu công kích tuy rằng hung mãnh nhưng chỉ tổn hại tới thân thể, xương cốt cũng bị chặt đứt mấy cái. Thân Đồ cũng được đệ tử Hoành Sơn Đường khác tới cho ăn đan dược. “Vương sư huynh, dùng cái này đi, nhất định không có việc gì.” Mã Điềm Nhi vội vàng đi lên, xuất ra cái bình ngọc nhỏ. Vương Mãnh cười cười: “Đã không có việc gì rồi.” “Vừa rồi là Khóa Hồn Đan đi? Lôi Quang Đường trênngười vẫn còn khó lường nha.” “Đúng vậy, bình ngọc trong tay cô bé kia cũng không tầm thường, chỉ sợ không phải là vật phàm.” “Lôi Quang Đường sao lại còn cao thủ như vậy, thực sự kỳ lạ.” Minh Nhân nhìn hai bên nói: “Trận đấu này tính ngang tay, song phương có dị nghị hay không?” Đường Uy hừ lạnh một tiếng, lưu manh cũng có quy củ của lưu manh, tuy nhiên vận khí của Lôi Quang Đường cũng chỉ tới đó mà thôi. “Trương Hoành, cho bọn hắn chút ký hiệu!” Trận đầu thành như vậy, Đường Uy hiển nhiên nổi giận, không thể trực tiếp ba trận toàn thắng đúng là một loại sỉ nhục với Hoành Sơn Đường. Trương Hoành rút đại đao của mình ra, mặt không chút thay đổi, vết sẹo trên mặt cũng có vẻ xơ xác tiêu điều vô cùng. Dưới ánh mặt trời lưỡi đao có vẻ lạnh thấu xương, Lôi Quang Đường bên kia ai lên đây? “Ta tới!” Mã Điềm Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào, Vương Mãnh đám người hoảng sợ, đều ngăn tiểu nha đầu này lại. Nha đầu này tới góp đủ số, nghĩ đây là Lôi Quang Đường sao? Nhìn vẻ mặt của đối phương chắc sẽ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Nhìn Trương Hoành hung ác, Mã Điềm Nhi tiểu cô nương này đi lên quả thực là tìm phiền phức nha. “Trương sư huynh, ngươi cần phải thương hoa tiếc ngọc nha, đừng làm hỏng mỹ nhân như hoa như ngọc đó.” “Đúng vậy, tiểu mỹ nhân, hiện tại gia nhập Hoành Sơn Đường chúng ta còn kịp.” “Đúng vậy, làm gì phải lăn lộn với đám người Lôi Quang Đường đớn hèn này. Đàn ông đích thực đều ở Hoành Sơn Đường.” Đám đàn ông chung quanh hô lớn, có người lộ ra cơ ngực. Mã Điềm Nhi vội vàng quay đầu, điều này làm cho đám đàn ông chung quanh càng không chút kiêng nể. Dương Dĩnh và đệ tử Phi Phượng Đường còn có chút quen mắt, Hoành Sơn Đường giống như lưu manh, thật đúng là không giả, nhìn mặt như thấy vinh quang của Đường Uy. Dương Dĩnh chỉ có thể thở dài, có chút người cứ tự cho là đúng. Chẳng qua trên mặt Trương Hoành không cười chút nào, đại đao trong tay quét xuống mặt đất, trên mặt đất hiện lên một vết rạn. “Hiện tại cho ngươi cơ hội nhận thua, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!” Trương Hoành lạnh lùng nói. Mã Điềm Nhi quật cường lắc đầu, Vương Mãnh vốn tính để Mã Điềm Nhi ở cuối cùng, nhưng đã đâm lao phải theo lao: “Tiểu Điềm, thực sự không được thì thôi.” Mã Điềm Nhi quay đầu lại cười cười, nắm chặt tay nói: “Ta nhất định sẽ thắng!” Nhất thời một trận cười to, đương nhiên trong đám người cũng có người không cười. Trương Lương cố sống cố chết xoa mắt, nữ nhân này, nhìn hơn quen mắt…Trương Lương có trí nhớ phi thường tốt, đây cũng là bản lĩnh của hắn. Hắn cảm thấy dường như đã gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng lục soát khắp chín phân đường, không ngờ vẫn không có người như vậy. “Chính mình muốn chết, không trách được ta!” Trương Hoành thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đại đao trong tay bay múa, ánh đao sáng rọi chém thẳng xuống Mã Điềm Nhi. Là một thuật tu, lúc này hỏa phù nên bắn ra bốn phía chung quanh, oanh tới thiên hôn địa ám. Mã Điềm Nhi quả thực oanh ra rồi… Hỏa phù trong tay nhất thời ném cả ra ngoài, Trương Hoành đại khái là mười bốn tầng, mười lăm tầng. Mã Điềm Nhi mười một tầng, chênh lệch là rất rõ ràng. Thuật tu công kích vốn yếu, lại không thể sử dụng được Bạo Liệt Hỏa Phù, hiện tại Mã Điềm Nhi cơ bản là không có cách thắng đối phương. Nhất là… Chung quanh cười vang, đây là chiến đấu sao? Mã Điềm Nhi nhắm mắt ném loạn, hỏa phù bắn ra bốn phía chung quanh. Ném loạn như vậy khiến cho Trương Hoành không thể không lùi về sau một chút. Trương Hoành hiển nhiên là loại người tàn nhẫn bình tĩnh, cũng không giống như Thân Đồ cứng chọi cứng với hỏa phù, mà chạy qua một bên, tùy ý để Mã Điềm Nhi ném phù. Chỉ thấy hỏa phù thả ra như pháo hóa, chung quanh tiếng cười lớn hơn nữa, Mã Điềm Nhi mặt càng ngày càng đỏ. Lúc mở to mắt, nàng mới phát hiện ra đối phương không ở hướng mình công kích. “Muốn chết!~” Trương Hoành lớn tiếng quát, đạp đạp đạp, hung mãnh nện bước, chém về phía Mã Điềm Nhi. Lúc này nguyên lực cả Mã Điềm Nhi đã tiêu hao khi kịch liệt ném phù vừa nãy, đang lúc kiệt lực rồi. Vương Mãnh trong tay lặng lẽ cầm một tảng đá. Có thể … Mã Điềm Nhi ngơ ngác nhìn đại đao đang tới chính diện, đột nhiên thét một tiếng chói tai: “Cứu mạng!” … Lúc này kêu cứu mạng? xem như là nhận thua sao? Trương Hoành cũng không thèm để ý, đại đao trong tay tiếp tục chém xuống. Rầm… Một đao kia tuyệt đối có thể chém nát Mã Điềm Nhi thành thịt vụn, nhưng đao lại bị chặt đứt, hổ khẩu của Trương Hoành rạn nứt. Trước người Mã Điềm Nhi xuất hiện một yêu vật…chuẩn xác mà nói là một linh thú. “Xích Hống” một loại vượn yêu cực lớn, tướng mạo xấu xí, lực lớn vô cùng, cả người giống như sắt thép vậy, có độ miễn dịch với pháp thuật cực cao, hơn nữa không sợ bất kỳ thứ gì, tính tình lại táo bạo. Đối với người tu hành mà nói, đây là loại yêu vật phải tránh đi đường vòng. Xích Hống này không ngờ trở thành linh thú? Trương Hoành ném đại đao trong tay, nhe răng, thân thể không ngừng rung động, cốt cách thành lớn, đây là một loại năng lực của thể tu. Không riêng gì thân thể biến lớn, lực lượng cũng tăng cường. “Tiểu Khả Ái, đánh hắn!” Mã Điềm Nhi nói. Mọi người chung quanh lập tức có một kích động… tên quái vật lắm lông này có quan hệ cái rắm tới khả ái à.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang