[Dịch] Thánh Đường
Chương 47 : Đan dược không thể ăn bậy
.
Đảo mắt cái ba tháng đã trôi qua, Vương Mãnh vẻ mặt mãn nguyện mở cửa nhà tranh vách đất của mình. Ngũ Chuyển Linh Tê ở bên ngoài thật ra rất là vui vẻ. Ba tháng này Tiểu Ngốc buồn muốn chết rồi, mỗi ngày chính là hoạt động trong linh điền, đuổi chim bắt sâu, ngẫu nhiên mập mạp Cầu Cầu tới tìm nó chơi một chút. Tuy nhiên Cầu Cầu chết tiệt này thời gian ngồi ăn còn nhiều hơn.
Cũng vì nó biết nơi này có thức ăn ngon, Cẩu Cầu tham ăn không thua gì Trương mập mạp.
Vương Mãnh xoa xoa đầu Kim Tê nói: “Sặc, mới có một chút thời gian mà đã béo như vậy rồi, xem ra thức ăn không tồi nha.”
Ngoài của mái nhà tranh bên cạnh, Chu Phong đang phơi nắng, miệng nói liên miên cái gì đó. Nhìn thấy Vương Mãnh hắn lập tức nhảy lên nói: “Ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, đây là Linh Hư Đan mà ta đã cải tiến. Ngươi mau tới xem xem thế nào, không biết tại sao cuối cùng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
Chu Phong biết Vương Mãnh tu luyện, cố nén kích động mà đi gọi hắn. Thời gian này đã làm hắn nghẹn muốn điên rồi.
Vương Mãnh lấy từ trong bình ngọc ra một viên, cảm giác thanh mát thấm tận ruột gan khuếch tán từ lòng bàn tay đi toàn thân. Chỉ tính luyện đan theo tiêu chuẩn của thế giới Tiểu Thiên này thì Chu Phong đã tương đối cao rồi.
Vương Mãnh ngửi ngửi, hắn cũng cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Linh Hư Đan là đan dược trị liệu tẩu hỏa nhập ma, nếu dùng không đúng lập tức biến thành độc dược trí mệnh.
Vương Mãnh cũng không để ý cắn một ngụm, dọa cho Chu Phong nhảy dựng lên, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa rồi. Vương Mãnh đã táp vài cái rồi.
Mạc Sơn trước kia đã thử qua rất nhiều đan dược, muốn phi thăng, chỉ dựa vào cố gắng và thiên phú là khẳng định không đủ, đan dược cũng là một bộ phận trọng yếu.
“ … Ngươi có phải đã thả vào trong đây đơn linh giác?”
“Thả một chút, nó có thể trung hòa.”
“Nhiều quá, ít hơn một chút thì tốt rồi.”
“Ồ như vậy sao, ta phải thử xem.” Chu Phong cũng cắn một miếng, hóa ra còn có phương thức như vậy. Thật là thiệt thòi cho một đan tu như mình, cũng không thưởng thức được đan dược của mình.
Vương Mãnh muốn ngăn cản, nhưng cũng không còn kịp rồi…
Chu trưởng lão cẩn thận thưởng thức, cảm thấy thân thể biến hóa, quả thực, ôi, bản thân mình sao không nghĩ ra trò này sớm.
Cô lỗ, cô lỗ…
Chu Phong sắc mặt lập tức đại biến: “Không được, ta muốn…”
Còn chưa kịp nói xong, Chu Phong đã vọt vào trong nhà vệ sinh, sau đó là một chuỗi…
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, không phải ai cũng có thể ăn đan dược bậy bạ được…
Tiểu Ngốc ở bên cạnh rống lên mấy tiếng cười trộm.
Lưu lại Tiểu Ngốc chiếu cố Chu Phong, Vương Mãnh đi vào Lôi Quang Đường, không biết Hồ Tĩnh và Trương Tiểu Giang thế nào.
Trương mập mạp thật ra không tìm được, đã bị Từ Hoảng kêu đi rồi.
Đối với trưởng lão Từ Hoảng trước mắt, thẳng thắn mà nói Vương Mãnh là phi thường cảm kích. Dù sao lúc trước hắn chỉ là một tiểu tử mệnh ngân hai tầng cũng được đưa tới Thánh Đường mới có được Vương Mãnh của ngày hôm nay. Cho dù sau này có hiểu lầm đi nữa, nhưng Vương Mãnh cũng biết đó không phải là lỗi của đối phương, đổi thành người khác thì đại khái cũng như vậy thôi.
“Tham kiến trưởng lão!”
Từ Hoảng đánh giá Vương Mãnh, trong mắt tuôn ra vẻ không thể tin tưởng được. Rất rõ ràng, khí chất của Vương Mãnh đã xảy ra biến hóa cực lớn.
“Vương Mãnh, ngươi tu luyện tới tầng bao nhiêu rồi.”
“Vừa mới tu hành tới mệnh ngân mười tầng.”
Từ Hoảng thân thể run rẩy … quả thực là kỳ lạ.
Vương Mãnh cũng thấy được nghi hoặc của Từ Hoảng cười cười nói: “Sư phụ, là Chu trưởng lão cho đệ tử rất nhiều linh thạch.”
Chu Phong tới ở Lôi Quang Đường cũng làm cho tổng đường một trần ầm ĩ. Tuy nhiên phía dưới cũng chưa tuyền truyền ra ngoài, đương nhiên không ai biết vì sao Chu Phong lại động kinh như vậy. Tính tình kỳ quái của hắn cũng rất nổi danh, cho nên cũng không ai để ý nhiều lắm.
Từ Hoảng cũng không nghĩ tới Vương Mãnh lại có cơ duyên như vậy, không ngờ được Chu phong nhìn trúng, chỉ sợ không chỉ có linh thạch mà còn có cả đan dược nữa, đây là số phận.
Tu hành phải nhìn vào vận khí, vận khí tốt, cái gì cũng không ngăn được.
“Ngươi có thể được Chu trưởng lão thưởng thức đúng là có phúc, cố gắng nắm chắc… Tuy rằng ta đem ngươi tới Lôi Quang Đường, nhưng nếu ngươi có cơ duyên tốt cũng không nên chấp nhất.”
Từ Hoảng nói, kỳ thực chính là muốn nói có thể đi đâu được thì nên đi.
“Trưởng lão, năm đó ngài đem một mệnh ngân hai tầng tới Lôi Quang Đường. Lôi Quang Đường là nhà của ta, ta tuyệt sẽ không rời khỏi lúc nó nguy nan.”
Từ Hoảng ngẩn người, trong lòng cũng có một trận cảm xúc, bây giờ liệu có mấy người có thể làm được như vậy?
“Ngươi có nắm chắc đường chiến với Hoành Sơn Đường không?”
“Trưởng lão, chuyện do người làm ra, bọn họ chọn gây chuyện trước, thân là đệ tử Lôi Quang Đường, đánh được phải đánh, đánh không được cũng phải đánh.”
Từ Hoảng thở dài nói: “Ngươi tính cách rất cương, cứng quá dễ gãy, tuy nhiên mỗi người đều có mệnh của mình, ai mà biết được. Ôi, ta sắp phải rời khỏi Lôi Quang Đường, chuyện này có ngươi biết thì được rồi. Nhiều năm như vậy ta chưa mang tới cái gì cho Lôi Quang Đường, cũng không có tư cách nói cái gì, nhớ kỹ, làm người chính là đối xử với bản thân mình như thế nào!”
Vương Mãnh có thể cảm nhận được thương cảm rất lớn trên người Từ Hoảng, hơn nữa dường như phải đi xa tới nơi.
Hắn không kìm được mà hỏi một câu: “Trưởng lão, ngài phải đi nơi nào?”
Từ Hoảng cười cười, chẳng qua bên trong có loại cảm giác vô cùng tang thương. Nhưng ẩn chứa một loại ý chí chiến đấu: “Tới địa phương rất xa, với ta mà nói đó không phải là một lần khiêu chiến.”
“Năm tháng vô thường, hy vọng trưởng lão có thể hoàn thành mục tiêu của mình. Lúc trước trưởng lão đem ta tới LôI Quang Đường. Ta là một thành viên của Lôi Quang Đường, ta có bao nhiêu lực sẽ dùng bấy nhiêu, phàm là người dám bắt nạt Lôi Quang Đường, phải đạp trên thi thể Vương Mãnh này mà đi qua.”
Vương Mãnh nói.
Từ Hoảng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: “Nói rất hay, cứng quá dễ gãy thì thế nào, thì thế nào. Từ Hoảng ta kiên trì nửa đời người, kết quả không ngờ khiếp đảm, được, ta liền chiến đấu với vận mệnh này.”
“Trưởng lão, mong tin vui khi ngài trở về.”
Từ Hoảng tâm tình tốt hơn, trong tay hơn một cái dương chi tịnh bình. “Kiếm Tu chỉ có kiếm, ta sẽ không đưa cho ngươi pháp khí gì. Ngoại vật chỉ là nhất thời mà thôi, đây là một viên Khóa Hồn Đan, thời điểm mấu chốt còn có thể giữ được một tính mạng. Nhớ kỹ, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt.”
Dương chi tịnh bình rơi vào trong tay Vương Mãnh, Khóa Hồn Đan này Vương Mãnh biết, trong thời điểm mấu chốt có thể giữ lại một hơi thở. Trong thế giới Tiểu Thiên này nó là một thứ tương đối quý giá.
“Trưởng lão, ta ở trong Thánh Đường không cần dùng, hay là…”
“Tiểu tử này đừng có dông dài với ta, lúc trước ta mang ngươi tới Thánh Đường như không quan tâm đã là sai rồi. Không nghĩ tới ngươi lại mở ra được một vùng trời của mình, tốt lắm, so với ta năm đó mạnh hơn rất nhiều. Ta hy vọng khi gặp lại ngươi, ngươi sẽ làm ta ngạc nhiên một phen!”
Thanh âm Từ Hoảng lộ ra vẻ một đi không quay lạy, yết hầu Vương Mãnh giật giật nói không nên lời.
Chào tạm biệt Từ Hoảng đi ra, Vương Mãnh tâm tình có chút khác thường, thăng trầm, đây là điều Vương Mãnh không thích nhất. Từ Hoảng người này thực sự tính tình không tồi chút nào, đáng tiếc ai có thể nhân định thắng thiên, tới hiện giờ, hắn tuy nhiên là tranh đấu với vận mệnh, ai thắng thua còn chưa biết được.
Vương Mãnh có thể đoán ra được, Từ Hoảng ở trong Lôi Quang Đường vẫn không đạt được cái gì. Lôi Quang Đường tình huống ngày càng kém, Triệu Quảng rời khỏi, cũng kiên định quyết tâm tới tổng đường, mười phần là muốn làm chiến sĩ vì Thánh Đường thăm dò bí cảnh. Bất luận một tông phái nào bồi dưỡng đệ tử cũng không phải vì một chút cống hiến, tất cả là vì thực lực lớn mạnh, bảo hộ tông phái đồng thời khai thác thế giới Tiểu Thiên.
Mà khai thác, không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất, trong thế giới Tiểu Thiên này tồn tại rất nhiều bí cảnh tồn tại từ xa xưa rồi. Địa phương này có kỳ ngộ nhưng khả năng gặp được nguy hiểm cũng không người nào có thể tưởng tượng được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện