[Dịch] Thánh Đường
Chương 45 : Hàng xóm mới
.
Trong Lôi Quang Đường đương nhiên có nơi giữ độc quyền về lương thực của tín sứ và linh thú. Giá cả cũng cao thấp khác nhau, ngon một chút là mọi người cũng không ăn được nha. Những năm gần đây linh thú còn tự phụ hơn cả người, năm đó linh thú hoành tráng mấy cũng đều là nuôi thả, chính mình kiếm ăn, thậm chí có linh thú còn kiếm ăn cho chủ nhân của mình. Hiện tại thì chê cười rồi, linh thú trở thành đại gai, chủ nhân còn là quản việc ăn uống tâm sự nữa.
Linh cốc còn chưa có chín, đôi khi khiến cho Linh Tê tự mình đi kiếm đồ ăn, tuy nhiên hiện giờ đang phát đạt, cho nên cũng đỡ bắt nó phải chạy đông chạy tây.
Lúc đi vào Lôi Quang Các, nơi này trừ phi có náo nhiệt, còn không bình thường thưa thớt nhưng hôm nay không ngờ lại có tiếng người ồn ào, hơn nữa còn là thanh âm rất quen tai.
Choáng, không ngờ lại là Triệu Quảng trở lại.
Triệu Quảng bị đám sư muội sư đệ đông đảo vây quanh ở trung tâm. Cho dù hắn không còn là đại sư huynh của Lôi Quang Đường nữa thì khi trở về vẫn có phong phạm đại sư huynh như cũ.
“Đại sư huynh, Đạo Quang Đường có bộ dạng gì, chúng ta có cơ hội hay không?”
“Đúng vậy, đại sư huynh, có cơ hội đem chúng ta qua một lần cho biết.”
Vương Mãnh cũng không kìm nổi mà lắc đầu, đổi thành tà tu, tên này mà dám trở về, nhẹ thì đánh vài cái, nặng thì lột da rút gân, đây đại khái là thánh tu đi.
Tuy nhiên đây cũng là do hiện trạng của Lôi Quang Đường hiện giờ, băng dày ba thước, cũng không phải chỉ một ngày lạnh thôi. Cũng khó trách các đệ tử này tìm kiếm đường ra, không ai muốn lăn lộn trong này cả đời cả.
Thế giới phàm nhân, không có bản lĩnh cũng có thể lăn lộn no ấm, nhưng trong cái thế giới này, sống như vậy thực không dễ chịu lắm. Hơn nữa phàm là người tiến vào thế giới Tiểu Thiên đều có mục tiêu cùng dã tâm của mình, ai tình nguyện ngã xuống chứ.
“Ha ha, chư vị, chư vị, ta đã không phải là đại sư huynh rồi. Nhưng nhận được mọi người tình cảm như vậy, có cơ hội ta sẽ không quên mọi người đâu.”
Trường hợp của Triệu Quảng từ trước tới nay cũng không không tồi rồi.
Ngoại trừ Vương Mãnh không coi việc hắn trở về là việc lớn, thì dường như cũng có một người trốn tránh Triệu Quảng. Chu Khiêm thầm nghĩ hôm nay không phải là ngày hoàng đạo rồi, không nên đi ra ngoài.
Kết quả vừa nhấc đầu lên nhìn thấy Vương Mãnh chính diện đi tới. Chu Khiêm hơi sửng sốt, quay đầu bước đi. Trong mắt hắn Vương Mãnh chẳng khác nào là một đại phiền toái, mà hắn càng không muốn đối mặt với phiền toái.
“Ha ha, đây không phải là Chu sư đệ sao? Sao lại gấp gáp như vậy.”
Kết quả vừa quay đầu đụng phải Triệu Quảng, mà Triệu Quảng dường như còn khá nhớ ân tình cũ.
“Triệu sư huynh, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước nha.”
“Ta làm sao có thể so sánh được với Chu sư đệ đây. Ta nghe nói ta vừa mới ra đi Chu sư đệ liền đại phát thần uy đuổi đi người của Hoành Sơn Đường, còn muốn mở đường chiến, thực hoành tráng!”
Triệu Quảng trong mắt lóe ra một tia miệt thị, đây không phải là chó săn chờ lão hổ không tại núi mà xưng vương sao? Lôi Quang Đường là hắn không cần, nhưng cũng không thể chấp nhận được loại người này thượng vị.
“Triệu sư huynh cứ nói đùa, ta cũng bị ép buộc thôi, người Hoành Sơn Đường khinh người quá đáng.”
Chu Khiêm cười khổ nói, hắn biết Triệu Quảng này hay thích ghen tị.
“Đúng vậy, ồ, ta trước kia còn không phát hiện ra ngươi có dũng khí này đấy. Ta cũng không nhận ra Chu Khiêm ngày trước vẫn đi theo sau mông ta cả ngày đấy. Ha ha, làm được rất không tồi, xem ra mấy năm nay đi theo ta cũng học được chút này nọ rồi nha.”
Triệu Quảng châm chọc như vậy làm cho Chu Khiêm sắc mặt cũng rất khó coi.
Nhưng hắn vẫn không muốn trêu chọc vào người như thế, đôi khi hắn cũng biết mình làm người khá uất ức.
“A, ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là đại sư huynh, ồ, từng là đại sư huynh.” Vương Mãnh đập tay lên bả vai Chu Khiêm nói: “Chu sư huynh, ngươi cũng thật là, từng là bằng hữu nhiều năm với Triệu sư huynh như vậy, khó lắm mới có cơ hội nói chuyện. Sư huynh phải đi theo Triệu sư huynh tới Đạo Quang Đường chứ. Nghe nói tới nơi đó rất tốt, ánh trang cũng tròn hơn nơi này, có phải không, Triệu sư huynh?”
“Khụ khụ, Vương Mãnh lâu rồi không thấy mồm mép vẫn lưu loát như xưa nha.” Triệu Quảng cũng có chút khó chịu nổi, nói như thế nào thì nói chính bản thân mình làm ra hành vi như vậy cũng không tốt nhìn.
“Đâu có, đâu có, Triệu sư huynh, ngươi xem ta có thể đi Đạo Quang Đường được hay không?” Vương Mãnh chỉ chỉ vào mặt mình lộ ra vẻ khát vọng.
“Ta còn có việc, các vị, về sau gặp lại.” Triệu Quảng trừng mắt nhìn Vương Mãnh, thoát thân rời đi.
Hắn tới nơi này tìm Triệu Nhã, đương nhiên cũng có tâm tư, chuẩn bị nói chuyện lại với Hồ Tĩnh. Sau khi đi Đạo Quang Đường, hắn càng phát hiện ra rất khó gặp được người tiêu chuẩn như Hồ Tĩnh. Hơn nữa Đạo Quang Đường lực cạnh tranh rất lớn, cho dù lấy thực lực và bối cảnh của hắn cũng khó mà tranh đoạt được. Nhiều người thì thịt ít, càng nhớ thương tới Hồ Tĩnh, cho nên về đây muốn tìm Hồ Tĩnh, không ngờ gặp phải việc này.
Mỗi lần nhìn thấy Vương Mãnh, đều khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái. Về sau có cơ hội, hắn tuyệt đối không ngại giáo dục đối phương làm người phải như thế nào?
“Chu sư huynh, cứ uất ức như vậy mà sống, sao không vật lộn một phen, sinh tử từ mệnh, phú quý do trời, có một số việc không phải cứ trốn là có thể tránh thoát đi được.”
Vương Mãnh nói.
Chu Khiêm thở dài, trong lòng thầm nói, nói thì nói như vậy, đừng nhìn ngươi hiện tại cười vui vẻ, nhưng mà căn bản cũng bạc nha. Hơn nữa hắn vô cùng quen thuộc Triệu Quảng, chỉ sợ Vương Mãnh này đã bị ghi vào sổ đen rồi, đôi khi kiêu ngạo quá cũng đưa tới tai họa.
Chu Khiêm không có thích nghe lên mặt dạy đời, cho nên cười khổ nói.
“Sự tình đều thành như vậy rồi, ta không đi cũng phải đi, đi cũng phải đi. Tuy nhiên vẫn là phải nói trước, ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình, các ngươi đừng mong chờ ở ta cao quá.”
Nói xong Chu Khiêm bước đi.
Vương Mãnh mua sắm vài thứ, lại cùng Trương mập mạp và Hồ Tĩnh tụ gặp một hồi, mãi tới chạng vạng hắn mới trở lại nhà mình…
Vương Mãnh day day mắt mình, ảo giác sao?
Không uống rượu mà, vì sao lại nhìn thấy hai mái nhà tranh chứ?
Một tiếng chi dát vang lên, cửa một mái nhà tranh mở ra, không ngờ lại là Chu Phong.
Chu trưởng lão thế nhưng rất khách sáo nói: “Tiểu hữu, đã lâu không thấy, ta đến làm bạn với ngươi.”
Vương Mãnh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trên mặt mang theo ba đường hắc tuyến. Bà nội nó chứ, vừa mới gặp được không bao lâu mà, nhưng thôi người ta dù sao cũng là trưởng lão tốt xấu gì cũng nên cấp cho vài phần mặt mũi.
“Khụ khụ, Chu trưởng lão, ngài đây là…”
“Ha ha, ta cảm thấy bầu không khí của tổng đường rất là buồn khổ, bất lợi cho tu hành. Gặp tiểu hữu nhưng lại thấy mới quen đã thân, cho nên ta chuyển nhà, về sau có chuyện gì cũng có thể giao lưu với tiểu hữu nhiều một chút!”
Chu Phong cười rất rạng rỡ.
Vương Mãnh có loại kích động muốn đánh hắn rồi: “Khụ khụ, Chu trưởng lão, nơi này điều kiện gian khổ, hơn nữa các phương diện khác đều không có tiện. Ta cảm thấy ngài vẫn nên trở về tổng đường thì tốt hơn, ngài là lương đống của Thánh Đường cơ mà.”
Chu Phong rất nghiêm túc khoát tay nói: “Tiểu hữu đừng khách sáo, bảo ta là lão Chu được rồi. Cái gì mà lương đống lương giả gì, lần trước giao lưu với tiểu hữu ta thấy rất có thu hoạch nha.”
Vương Mãnh đổ mồ hôi, người này đúng là không phải bình thường nha. Vấn đề hiện nay là người ta thân là trưởng lão tổng đường, hắn đúng là không có cách nào để đuổi đi, ngay cả cái nhà tranh của hắn đều là ở Lôi Quang Đường mà.
Vương Mãnh cười gượng vài tiếng nói: “Chu trưởng lão khách khí quá rồi, thôi ta đi bổ củi đã.”
“Thì ra tùy tiện cũng có cảnh giới như vậy, khâm phục khâm phục!” Chu Phong rung đùi đắc ý, không ngờ hắn còn nói yên được Vương Mãnh.
Trở lại mái nhà tranh của mình, Vương Mãnh suy nghĩ lại một chút, người này có phải là trong đầu có tật xấu gì không biết. Chính mình chỉ muốn mò mấy khối linh thạch, không ngờ tới tận nơi này nằm vùng.
Ban đêm, thần cách dần dần khuếch trương, những cảnh tượng khác đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện