[Dịch] Thánh Đường

Chương 37 : Treo giải thưởng

Người đăng: 

Những người khác cũng đều nghị luận, trong thánh đường có người như vậy sao? “Lý Thiên Nhất này chỉ sợ cũng nói quá sự thật đi, một chút thành thật cũng không có.” “Thực ra cũng có khối người nổi danh, người ta là đích truyền của Lý gia.” Nói cái gì cũng có, đám người Minh Nhân không cần đoán cũng biết rằng đám người này muốn nói cái gì. “Sư đệ, tội gì chứ?” Lý Thiên Nhất thật ra cười cười: “Sư huynh, không cần lo lắng cho ta, hiện giờ trạng thái của ta tốt lắm, chưa từng tốt như vậy.” Minh Nhân lắc đầu, sư phụ nói rất đúng, sư đệ hắn không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán được. Nếu ai gặp phải chuyện này, còn không phải liều mạng che dấu đi, hắn không sợ chê cười, không sợ người ta nghị luận. Tuổi còn trẻ mà có thể nhìn thấu hư vinh thế này, cho dù là Minh Nhân cũng phải giơ ngón tay cái lên, tán thưởng một tiếng rất cao. Đây thật sự là nhìn thấu, hơn nữa có thể cảm giác được, Lý Thiên Nhất hiện tại cảnh giới tốt lắm. “Sư huynh, nếu ngươi và hắn chiến một lần ngươi sẽ hiểu ngay. Lúc ấy tâm thái rối loạn, bằng không sẽ có lĩnh ngộ lớn hơn nữa.” “Thật là muốn tìm được kỳ nhân này, ta cũng sẽ không bỏ qua, ha ha, đi con đường của mình, để cho người khác muốn nói gì thì nói!” Minh Nhân vỗ vỗ vai Lý Thiên Nhất. Người khác không dám nói, nhưng Linh Ẩn Đường tuyệt đối là đoàn kết nhất Thánh Đường. Linh Ẩn Đường tuyên bố nhiệm vụ này lập tức bùng nổ tới các phân đường. Không chỉ bên trong nhiệm vụ ẩn chứa tin tức kinh người, chỉ phần thưởng của nhiệm vụ cũng quá kinh người rồi. Mà nhiệm vụ tìm người lại không cần mạo hiểm phiêu lưu. Người mập mạp của các phân đường lập tức trở thành hồng nhân. Cho dù là tin tức không linh thông như Lôi Quang Đường sau ba ngày cũng nhận được tin tức này. Các tỷ muội Lôi Quang Các ngồi nghị luận một chỗ. “Nghe nói Lý Thiên Nhất kia rất đẹp trai!” “Tu vi mệnh ngân mười lăm tầng liền tu thành Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm, ta không tin có người có thể thắng được hắn.” “Ta cũng không tin.” “Các ngươi có nghĩ hay là Linh Ẩn Đường cố làm ra vẻ huyền bí, mơ hồ đối thủ à. Nghe nói Linh Ẩn Đường lần này muốn an cả hai bảng phân đường xếp hạng và cá nhân xếp hạng đó.” “Rất có khả năng như vậy.” “Tin tưởng mới là thằng ngốc!” “Cường giả một thế hệ trẻ tuổi của Thánh Đường chúng ta vừa nhìn là biết ngay. Không thể nào có người có thực lực thắng hắn mà không có ai biết, trừ phi tới từ tổng đường.” “Nếu tới từ tổng đường, Lý Thiên Nhất không có khả năng không biết!” “Đúng vậy, đúng vậy.” “Điềm Nhi!” “A, sư tỷ sao vậy, Vương sư huynh tới sao?” Chúng nữ cười to: “Tiểu hoa si, Vương sư huynh của ngươi ở đâu chứ. Ngươi cũng thật là, giống như chưa từng thấy được nam nhân vậy.” Mã Điềm Nhi xấu hổ trực tiếp trốn xuống dưới quầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Chính nàng cũng không rõ vì sao mình như vậy, nhưng nàng cảm thấy Vương Mãnh toàn thân đều có một sức hấp dẫn khó có thể nói thành lời. Nhưng nàng thấy đối phương cũng không tới tìm mình mà, chẳng lẽ đúng thật như lời các sư tỷ nói … muốn nam nhân rồi sao? Hồ Tĩnh đang khắc phù lục, Triệu Nhã nhận được tin tức, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra cười: “Những đứa nhỏ hiện nay thật đúng là lắm trò nha.” “Sư phụ, có chuyện gì vui vẻ như vậy?” “Linh Ẩn Đường vừa tuyên bố một nhiệm vụ, tìm một người có thể phá giải Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm. Lý Thiên Nhất tuy rằng mệnh ngân mười lăm tầng,nhưng hắn đã tu thành Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm có chút thành tựu. Mặc dù không thể nói một thế hệ trẻ tuổi không có người theo kịp, nhưng cũng không có khả năng bị phá giải!” Triệu Nhã lắc đầu cười cười, trong bốn đại gia tộc, kiếm pháp Lý gia vẫn là sống lưng của Thánh Đường. Triệu gia pháp khí, Chu gia đan dược, Mã gia linh thú, Lý gia kiếm pháp. Các gia tộc bên trong Thánh Đường là một khái niệm hời hợt, nhưng có ảnh hưởng tới phân đường. Nghe vậy Hồ Tĩnh thật sự rung mạnh… chẳng lẽ, Trương mập mạp nói thật? Trong nháy mắt Hồ Tĩnh hiểu rõ, vì sao Trương mập mạp lúc biết Hoành Sơn Đường chạy tới đập bãi thì đầu tiên là phải chạy đi tìm Vương Mãnh. “Tiểu Tĩnh, ngươi làm sao vậy?” “Không có việc gì, ta chỉ là tò mò Cửu Thiên Ngự Hỏa Kiếm của Lý Thiên Nhất lợi hại thế nào?” “Ha ha, nỗ lực lên đi, có một ngày ngươi cũng nổi danh thiên hạ.” Triệu Nhã ôn hòa cười nói, đệ tử mình có trí tuệ lại cố gắng, được một đồ đệ tốt như vậy, xem ra Lôi Quang Đường cũng không phải không có thu hoạch gì. Hồ Tĩnh còn lại cân nhắc trở về chỉnh mập mạp như thế nào. Người này lá gan ngày càng lớn, loại chuyện này cũng dám lừa gạt mình. Nếu là chuyện của người khác, các trưởng lão cũng khẳng định mặc kệ. Nhưng đề cập tới Lý Thiên Nhất, việc nhỏ cũng thành lớn. Huống chi lại có chuyện thú vị như vậy. Trương mập mạp luyện một ngày, ánh mắt đều muốn run lên, ưng mục thuật chó má, tới cuối cùng luyện thành kê nhãn(mắt gà) cũng không chừng. Tiểu mập mạp vốn lười biếng bị buộc phải cuồng luyện, tâm tình có chút áp lực. Nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện ra trước cửa cung tông có bóng dáng xinh đẹp, lập tức vui vẻ. “Đây không phải là Tĩnh Tĩnh sao, mặt trời mọc phía Tây à?” “Trương mập mạp, lại đây, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi!” “Được được, tâm sự chuyện nhân sinh cũng được, ta có thời gian mà.” Và khi Hồ Tĩnh trở lại thì trên trán tiểu mập mạp đã sưng lên một khối: “Không phải như vậy chứ, Mãnh ca thích gõ đầu ta, hiện tại ngươi cũng như vậy. Ta mà bị ngu, tương lai ai phụ trách tìm lão bà cho ta chứ.” “Tìm Vương Mãnh mà phụ trách, hai người các ngươi chẳng phải quan hệ tốt lắm sao!” Trương mập mạp rùng mình một cái, cảm giác được giọng điệu Hồ Tĩnh không tốt. “Tĩnh Tĩnh, đừng giận, có chuyện gì thì nói, ta biết thì nói, đã nói là nói hết mà.” Bên trong ba người, kỳ thực Trương Tiểu Giang tính cách tốt nhất, cũng là người hiền hòa nhất. “Vương Mãnh thực sự đánh bại Lý Thiên Nhất?” “Đúng vậy, làm sao cơ, ta nói rồi mà, Mãnh ca là thiên tài, chân chính thiên tài.” Trương mập mạp gãi đầu. Hồ Tĩnh ngẩn người, không ngờ là thật sự… Trong lòng nàng nổi lên tư vị khó nói, cho tới nay nàng đều cảm thấy cần phải trợ giúp Vương Mãnh. Trong Lôi Quang thành là như vậy, tới thế giới Tiểu Thiên cũng vậy. Nhưng bỗng một ngày nàng phát hiện ra, người cần nàng chiếu cố, đã trở nên hùng mạnh như vậy rồi. “Tĩnh Tĩnh, ngươi làm sao vậy?” Hồ Tĩnh tỉnh táo một chút: “Không có việc gì, ta chỉ là trong thời gian ngắn còn không thích ứng được thôi. Linh Ẩn Đường thiết hạ nhiệm vụ có thưởng lớn tới tìm hai người các ngươi, xem ra là muốn báo thù nha.” “Bao nhiêu?”” Nhìn bộ dạng chảy nước miếng của Trương mập mạp, Hồ Tĩnh cũng không biết nói gì, cái này có phải là trọng điểm đâu? Nghe nói có 1000 điểm cống hiến Thánh Đường, 10 trung phẩm linh thạch, 90 hạ phẩm linh thạch, mập mạp lúc này nước miếng đã chảy thành thác nước rồi. “Trương mập mạp, tỉnh táo một chút, ngươi có cảm thấy Vương Mãnh từ sau khi tới thế giới Tiểu Thiên liền khang khác không?” Trương mập mạp lay lay ngón tay nói: “A, cái gì mà không giống, không a, Mãnh ca vẫn là phong cách như vậy. Ta sớm nói qua rồi, loại người như hắn tới chỗ nào cũng rất trâu bò.” Hồ Tĩnh cũng không nói gì, mập mạp đôi khi rất thông minh, đôi khi lại rất ngu như vậy. Đây căn bản là bất hợp lý, hoặc giả.. Vương Mãnh thiên phú thực sự rất tốt, trước kia nàng cũng nhìn nhầm? Còn có ván cờ kia, Hồ Tĩnh mơ hồ cảm giác Vương Mãnh cố ý lưu lại. Nhưng nói đi nói lại ván cờ cũng không có gì, chẳng lẽ là mình đa tâm rồi sao. “Tĩnh Tĩnh đường lo lắng, Mãnh ca thường nói, nhân sinh không cầu trường sinh bất lão, chỉ cầu oanh oanh liệt liệt. Mục tiêu của chúng ta là chiến đấu vì chính mình là tốt rồi.” Trương mập mạp bình tĩnh nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang