[Dịch] Thánh Đường

Chương 23 : Duyên ngộ Đoạn Nhận

Người đăng: 

.
Hồ Tĩnh và Trương mập mạp nhìn xem rất chăm chú, mà Vương Mãnh thì lại có cảm giác dở khóc dở cười, cấp một khóa học cơ sở cho bán thần cấp. Thánh Đường có tất cả chín đại phân đường, trong đó đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi tam đại đệ tử của các đường được xưng là Thánh Đường cửu kiệt. Ví dụ như Ngự Thú Đường Cổ Tự Đạo, Tiên Nguyên Đường Lương Nguyên, Linh Ẩn Đường Minh Nhân, Phi Phượng đường Dương Dĩnh…. Trong ý nghĩ của Chu Khiêm những nhân vật này đều là đại nhân vât, cường giả trong cường giả, tuyệt đối không phải là đối tượng có thể trêu chọc. Lôi Quang đường này, trong tam đại đệ tử tất nhiên Triệu Quảng cầm đầu. Hai mươi lăm tuổi, mệnh ngân mười bảy tầng, thân là kiếm tu, còn có thể có một ít pháp thuật phù tu, tuyệt đối là một trong cửu kiệt đại biểu cho Lôi Quang Đường. “Đúng rồi, các ngươi làm sao lại trêu chọc vào Triệu Quảng?” Hồ Tĩnh hỏi. Trương mập mạp lập tức kể lại một lần rất sinh động quá trình đã trải qua. Bao gồm cả việc nhìn thấy Lý Thiên Nhất giây sát Lương Nguyên, đương nhiên lược qua một đoạn Vương Mãnh với Lý Thiên Nhất. Đây là yêu cầu của Vương Mãnh, cũng không phải sợ có người tìm tới cửa, mà là hắn cảm thấy trận chiến đấu kia căn bản không tính là thắng. Trương mập mạp tài ăn nói không kém, xem như là không tu hành được thì cũng có thể làm một người kể chuyện cũng được. Hồ Tĩnh cũng lộ ra một tia hâm mộ, hóa giải nguy cơ? Nguy hiểm thêm kỳ ngộ, đây là thế giới tu hành. “Vương Mãnh, ta xem Từ trưởng lão đối với ngươi có chút hiểu lầm, có cần ta tìm cơ hội giải thích giúp ngươi một phen không?” Hồ Tĩnh tinh tế đương nhiên phát ra Từ Hoảng khác thường rồi. Vương Mãnh khẽ mỉm cười nói: “Trong thời gian này, cái gì cũng không cần.” Trương mập mạp vươn ngón tay cái ra nói: “Mãnh ca hiện tại ngày càng có hương vị huyền ảo nha, là hiện tượng tốt.” Ngay sáng sớm ngày hôm sau, Vương Mãnh đã tỉnh ngủ, đêm qua hắn ngủ rất say, thật sự lâu rồi chưa được ngủ như vậy. Đi lại chung quanh Lôi Quang Đường, Thánh Đường là môn phái Thánh Tu lớn nhất từ nam chí bắc, thế giới Đại Thiên, thế giới Trung Thiên, thế giới Tiểu Thiên. Nhưng vận mệnh ở mỗi nơi lại rất khác nhau, nguyên nhân chính là vì thế giới Đại Thiên là điểm chung kết, cho nên tranh đấu càng kịch liệt. Tiên nhân trong môn phái cũng tranh đoạt nhau rất lợi hại. Mà thế giới đại Thiên hiển nhiên có hạn, thế giới Trung Thiên và thế giới Tiểu Thiên tuy có dự trữ nhưng tiên nhân lại không thể hạ giới. Nhưng lại có rất nhiều phương thức cấp ưu đãi cho hạ giới, làm cho bọn họ nghe lệnh, sử dụng kẻ yếu là bản năng không cần học tập của cường giả từ trước tới nay. So sánh với ma tu, thánh tu quả thực ôn hòa hơn nhiều lắm. Mà thánh đường bên trong thánh tu cũng là đặc biệt nhất. Thế giới Đại Thiên là Thánh Đường, thế giới Trung Thiên cũng là Thánh Đường, thế giới Tiểu Thiên này trải qua biến hóa nhiều năm như vậy không ngờ vẫn là Thánh Đường. Kiếp trước hắn tiếp xúc qua không ít cao thủ Thánh Đường, có một vị ở thế giới Trung Thiên còn cứu hắn một mạng. Nếu không cũng không có Vương Mãnh hiện giờ. Hắn cũng không nghĩ tới có một ngày trở thành đệ tử Thánh Đường, đây đại khái là nhân quả đi. Phía trên Lôi Quang Phong nguyên khí khá nồng nặc, đây là nơi ở của các vị trưởng lão. Tuy nhiên Vương Mãnh lại phát hiện ra ở sườn núi có một nơi nguyên khí tụ tập rất kỳ lạ. Nhàn cư không có chuyện gì, Vương Mãnh cũng đi dạo qua thưởng thức một phen. Khó trách linh khí lại dư thừa như vậy, hóa ra một chỗ luyện kiếm của thể tu, từ luyện kiếm nhập đạo mà nói, coi như là một lối tắt rồi, có chút thú vị. Vương Mãnh nhìn tới một khối đá lớn bóng loáng, vừa lúc ở trên lưng chừng núi, ngồi lên trên đó nhìn xuống phong cảnh vô vạn, bỗng nhiên phát hiện ra nhiều thứ thật là đẹp. “Nhân sinh như giấc mộng, cũng thực ảo, thực đẹp à.” Nhìn trong chốc lát, Vương Mãnh đứng lên, trước mắt là một trận pháp chặn lại đường đi của Vương Mãnh. “Kiếm mộ?” Vương Mãnh nhớ tới cái kiếm mộ ở phố Lâm Lang, xem ra chủ nhân của Kiếm Mộ kia đã bước vào bình cảnh, muốn nhập thế giới phàm nhân thì được đáp án, đáng tiếc, hắn còn không có tư cách đó à. Vương Mãnh thân hình nhoáng lên một cái tiến nhập vào trong kiếm mộ. Có người xâm lấn trận pháp đột nhiên chấn động, mấy trăm phi kiếm hóa thành vạn đạo kiếm quang đánh chém tới Vương Mãnh. Vương Mãnh khẽ mỉm cười, ánh mắt lập tức xuyên thấu không gian, những kiếm này khiến cho hắn nhớ tới Bất Ngữ. … Kiếm quang tán đi, chỉ còn lại hơn mười bảo kiếm lơ lửng không trung. Vương Mãnh nhìn xem mà không kìm nổi lắc đầu, kỹ thuật không tồi, đáng tiếc sai lầm rồi. Một mực theo đuổi kiếm cường đại, đối với người tu hành nhập thế mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt. Nếu đã bị lạc ở trong uy lực của kiếm thì làm sao có thể nhận thức được bản ý của kiếm đây? Cũng khó trách chủ nhân nơi này lại gặp phải bình cảnh. Nhưng thật ra trong một góc chứa một ít thanh kiếm bị tàn phá, hiển nhiên chủ nhân nơi này cho rằng đây là thất bại phẩm, có một thanh đoạn kiếm hấp dẫn chú ý của Vương Mãnh. Vương Mãnh có một loại cảm giác không hiểu, nhặt lên, cảm giác này rất là kỳ diệu. “Chúng ta có duyên, ngươi đi theo ta đi, từ hôm nay trở đi tên của ngươi là Đoạn Nhận.” Vương Mãnh đúng là phi thường vừa lòng, hiển nhiên việc đặt tên vẫn chịu theo bản tính của người nào đó. Chuẩn bị rời đi, Vương Mãnh bỗng nhiên ngừng lại, lẩm bẩm: “Ta cũng không nên lấy không của người cái gì đó.” Vương Mãnh tùy tay lưu lại trên tường một chữ: “Xá!” Một thanh đoạn kiếm đổi một chữ, đối phương có lời rồi. Cầm Đoạn Nhận lảo đảo đi ra ngoài kiếm mộ, kiếm trận lại một trận gà bay chó sủa, kiếm quang bắn ra bốn phía, cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Loại trận pháp này hù dọa người chứ không phải là thực chất, ý niệm công kích với Vương Mãnh mà nói đúng là mây bay gió thổi mà thôi. Vương Mãnh đi về phòng của mình, đặt Đoạn Nhận ở trên bàn, đón ánh sáng mặt trời, một ngày mới bắt đầu rồi. Vương Mãnh ở trong này thảnh thơi hưởng thụ, Lôi Quang Đường thực ra lại oanh tạc rồi, có người xâm nhập kiếm mộ!~ Kiếm mộ là địa phương nào chứ? Đây chính là thánh địa của Lôi Quang đường, chính là lục đại tổ sư Thánh Đường, thể tu tổ sư Lôi Đình lưu lại. Bên trong cất giấu những bảo kiếm mà Lôi Đình đã rèn ra, chính là địa phương mà từng kiếm tu của Thánh Đường muốn hướng tới. Nếu có thể tới được bảo kiếm trong kiếm mộ, có thể giảm đi mười năm khổ tu. Bằng không Triệu gia Triệu Quảng làm gì tới cái Lôi Quang Đường ngày suy yếu này. Hắn chính là vì muốn có được một thanh bảo kiếm, chỉ có đệ tử Lôi Quang đường mới có thể xông kiếm trận vào kiếm mộ mà thôi. Ở Thánh Đường có một câu nói như sau: Lôi Quang Đường kiếm mộ lược mười năm, Linh Ẩn Đường phù lục nhiều hơn trượng, Tiên Nguyên Đường linh đan công hiệu mạnh, Hỏa Vân Đường pháp khí mới là thật, Ngự Thú Đường linh thú chạy đầy đường, Phi Phượng Đường mỹ nữ nghiêng thiên hạ, Bách Thảo Đường nguyên khí như nước suối, Hoành Sơn Đường đệ tử giống lưu manh, Đạo Quang Đường bậc cửa rất là cao. Bốn người Từ Hoàng tới bên ngoài kiếm mộ, lúc này kiếm mộ đã khôi phục bình tĩnh, nhưng hiển nhiên có người vừa xông vào kiếm trận, lông tóc vô thương. “Tu vi của người này cũng không phải do các đệ tử gây nên!” Triệu Nhã nói, trong lòng có chút lo lắng. “Tổ sư lưu lại kiếm trận, đạo chính bình thường lao vào chỉ có con đường chết, có phải là lão tổ sư đã tiến lại đây không?” “Nghe nói tổ sư bế quan, lại nói rất nhiều năm rồi người không có tới Lôi Quang, chúng ta có nên đi vào xem không?” Bảo kiếm trong kiếm mộ, chỉ có đệ tử Lôi Quang Đường, vả lại chỉ có dưới ba mươi tuổi mới được nếm thử. Đây cũng là do Lôi Đình vì tình cảm năm đó mà lưu lại, nếu không có kiếm mộ, Lôi Quang đường thực sự cái gì cũng không được rồi. Đám người Từ Hoảng quả thực rất lo lắng, bọn họ tới rất nhanh nhưng người xông trận cũng đã mất tăm mất tích. Kỳ quái nhất là ngay một dấu vết cũng không lưu lại. Đang lúc bốn người do dự thì một thân ảnh già nua lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang