[Dịch] Thánh Đường
Chương 2 : Vương Mãnh
.
Sáng sớm đối với Vương Mãnh mà nói luôn sung đầy ý chí chiến đấu. Một ngày mới đã bắt đầu, một tháng kế tiếp chính là một tháng quyết định sự thành bại.
Vương Mãnh từ trên giường nhảy xuống nhanh như đạn, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt mũi.
Lần đầu tiên tấn công thí nghiệm phân đường Thánh Đường Lôi Quang mà thất bại, nhưng Vương Mãnh mặt bầm tím mà không mất đi ý chí chiến đấu chút nào.
Thánh Đường, đây là thánh địa của người tu hành, không thể nghi ngờ, học tập tu hành ở Thánh Đường những địa phương khác không thể so sánh được. Lôi Quang thành địa khu là nơi có linh khí vô cùng sung mãn. Cho nên nơi này phi thường may mắn là có Thánh Đường phân đường. Hàng năm tới thời điểm chiêu sinh, người ta tấp nập vô cùng, trong sơ tuyển, Vương Mãnh bại trận như trong dự liệu.
Tu hành điều kiện tiên quyết là phải có được mệnh ngân. Mệnh ngân là căn bản của người tu hành, dưới nguyên khí tẩm bổ, một bộ phận người sẽ được trời cao ban thưởng năng lực. Có được mệnh ngân là có được sơ sở hấp thu cùng sử dụng nguyên lực. Bất kể là trong chiến đấu hay chế tác đạo cụ, hay là trận pháp, đều là mệnh ngân làm chủ, sau đó phát ra nguyên lực. Đương nhiên việc này còn phải muốn phối hợp với phương pháp chính xác nữa.
Lôi Quang thành này nguyên khí không tồi, Vương Mãnh sinh trưởng ở địa phương này hiện tại đã có mệnh ngân hai tầng rồi. Nói cách khác là có được hai đạo mệnh ngân, mệnh ngân càng nhiều, chứa đựng nguyên lực càng nhiều, phương thức sử dụng cũng càng đa dạng, tự nhiên càng mạnh hơn.
Dưới tình huống không có công pháp, mười sáu tuổi có được mệnh ngân hai tầng, cũng là khó có được rồi. Nếu như đi tới một môn phái nhỏ sẽ rất không tồi. Nhưng nếu muốn vào Thánh Đường độ khó khăn rất cao, nhưng nó không ảnh hưởng tới Vương Mãnh một lòng một dạ muốn tiến vào Thánh Đường.
Tới thời gian sơ thí, mới phát hiện ra thiên tài lăn đầy đất. Mà Vương Mãnh muốn đi vào Kiếm Tông, lại là môn phái đứng đầu. Nơi này chỉ có thiên tiên mệnh ngân tầng năm trở lên, hoặc là có thiên phú đặc thù hay có quan hệ với môn phái mới được. Lúc sơ tuyển, người nhỏ tuổi nhất là mười tuổi đã gia nhập được Kiếm Tông, có người là truyền nhân của thế gia tu hành, thiên nhiên mệnh ngân sáu tầng, làm cho tin tưởng của hắn suýt chút nữa bị đả kích không gượng dậy nổi.
Tình huống này cũng là bình thường, cũng may Vương Mãnh rất chấp nhất, có một trái tim lớn. Sau khi được kiến thức đủ loại thanh niên trẻ tuổi ngược lại càng làm cho hắn kiên định tiến vào Thánh Đường. Hắn đã làm phải làm tốt nhất, nếu không thể tiến nhập vào Thánh Đường, cuộc đời của hắn căn bản là tầm thường vô vị, lăn lộn kiếm ăn chờ chết.
Hắn là ai chứ?
Vương Mãnh! Mãnh nam! Nhất định phải nổi danh lập vạn, muốn được khắc tên mình vào Thánh Đường công huân đường.
Bình thường trưởng lão hội làm người phụ trách tuyển chọn đều cấp cho người bị đào thải thêm một cơ hôi. Họ đưa cho một môn công pháp, tu hành thêm một tháng. Sau một tháng mới căn cứ vào hiệu quả mà chọn ra người ưu tú. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không, chỉ có thể tham gia tuyển chọn vào lần sau cách ba năm nữa. Lúc đó Vương Mãnh đã mười chín tuổi rồi, phải kêu đám tiểu tử hơn mười tuổi là sư huynh sư tỷ. Nghĩ tới đó mà Vương Mãnh cả người sợ run.
Không thể nghi ngờ, Vương Mãnh quyết định tử chiến tới cùng.
Vương Mãnh thận trọng lấy ra một đồ vật giống như một cái gương, đây là hộ tâm kính, chỉ cần có mệnh ngân là có thể sử dụng đạo cụ cấp thấp, nó có lực phòng ngự nhất định. Tuy nhiên chỉ nhìn qua là biết đây là đạo cụ đơn giản hóa rồi.
Vương Mãnh chăm chú nhìn cái gương này, đây là bảo bối năm đó hắn dùng năm mươi đồng đại dương mua được trên một quầy hàng vỉa hè, công năng chỉ có một cũng tương đối thần kỳ.
“Gương, gương, trên thế giời này ai là người có thiên phú tu hành nhất?” Vương Mãnh nghiêm túc hỏi han.
Hộ Tâm Kính đột nhiên tỏa ra một tầng hào quang, một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên: “Vương Mãnh, không thể nghi ngờ, chính là Vương Mãnh!”
Vương Mãnh đồng học miệng ngoác ra tận mang tai, lặp lại nói: “Vương Mãnh, không thể nghi ngờ, chính là Vương Mãnh!”
Đây là bảo bối mà Vương Mãnh dùng hết tiền riêng của mình hơn nữa còn nợ mười khối tiền đi mua.
Tốt lắm, đã thành công một nửa rồi, bắt đầu tiến lên thôi!
Nhà của Vương Mãnh ở bên ngoài thành Lôi Quang, cha mẹ đều là nông dân, cần cù lao động hàng ngày. Bọn họ đối với đứa con có được mệnh ngân tu hành cũng thật là cao hứng, nhưng cũng không có vô cùng hưng phấn. Cha mẹ thầm nghĩ chỉ cần Vương Mãnh khỏe mạnh an khang vui vẻ còn sống, làm những gì muốn làm là đươc. Hạnh phúc mới là trọng yếu nhất, có nhiều lắm cũng không nhất định là hạnh phúc. Nhưng bọn họ lại ủng hộ Vương Mãnh.
Tính cách của Vương Mãnh khác với cha mẹ mình, nội tâm có một ngọn lửa nóng, từ nhỏ hắn đã không an phận rồi. Chuyện đánh nhau xảy ra như cơm bữa. Nhân sinh không dài ngắn, nhưng nhất định phải oanh oanh liệt liệt. Tiến vào Thánh Đường chính là sân khấu là hạnh phúc của đời hắn.
Vương Mãnh lưng mang công cụ luyện tập đặc biệt, rời nhà tới ngọn núi cách đó không xa bắt đầu “bế quan” luyện công. Nơi này là động phủ tu hành của hắn. Kỳ thực nó chỉ là cái hang động, cái gì cũng không có, đây là nơi sau khi hắn phát hiện ra mình có mệnh ngân thì tìm thấy. Chỉ là tu hành mà thôi, nơi nào chẳng như nhau.
Theo lời Vương Mãnh mà nói, tu hành là dựa vào linh tính cùng cảm giác.
Bồi Nguyên Công, danh như ý nghĩa, cố bản bồi nguyên, chính là công pháp tu hành nhập môn, tu hành cố nhiên có được lực lượng siêu việt phàm nhân, đồng thời cũng phi thường nguy hiểm.
Mục đích tu hành rất đơn giản, chính là đề cao tầng thứ mệnh ngân, tìm phương pháp sử dụng mệnh ngân thuần thục, cũng chính là mệnh ngân càng nhiều càng tốt. Nhất là sau mười tầng, nhiều hơn một tầng, tổ hợp mệnh ngân cũng tăng trưởng nhiều hơn, tất nhiên lực lượng sử dụng càng phức tạp và mạnh mẽ hơn.
Nhưng phương pháp tu luyện không thỏa đáng, tùy ý tổ hợp rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, kết quả cũng là tương đối thê thảm. Nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì toi mạng.
Đương nhiên Vương Mãnh hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, chỉ có hai đạo mệnh ngân, nghĩ muốn tổ hợp cũng không thể tổ hợp được. Tu hành dưới tầng năm phương thức phi thường buồn tẻ, chán nản. Cái gọi là Bồi Nguyên Công, chính là lặp đi lặp lại sử dụng mệnh ngân, sử dụng nguyên lực để tạo ra công kích đơn giản nhất, cũng là cơ sởn.
Nhưng đối với Vương Mãnh mà nói, đây không thể nghi ngờ là một quyển bí tịch. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với phương pháp sử dụng nguyên lực chính xác.
Nhưng nó cũng không phức tạp như tưởng tượng, Vương Mãnh gần như chỉ nhìn thôi cũng làm được, kỳ thực nói là tu hành, nhưng chỉ là sử dụng nguyên lực thế nào thôi. Mệnh ngân hai tầng, cũng chỉ có thể tăng cường khí lực.
Lặp đi lặp lại năm lần, suy tư trong chốc lát, Vương Mãnh bắt đầu chấp nhất huấn luyện. Nếu đã phải làm, thì nên làm cho thực sự.
Phương pháp của Vương Mãnh đồng học rất đơn giản và trực tiếp, thậm chí còn hơi thô bạo. Hắn chính là đánh quyền với vách đá, mỗi một quyền đều dùng tới nguyên lực. Một quyền tiếp một quyền, thẳng tới khi nguyên lực hao hết. Căn cứ vào cách nói của Bồi Nguyên Công, không ngừng tiêu hao rồi sinh ra, lại tiêu hao lại sinh ra, quá trình này có thể củng cố mệnh ngân, đồng thời cũng có thể sinh ra mệnh ngân mới.
Nếu có ba đạo mệnh ngân, là có thể hình thành pháp thuật đơn giản nhất. Đây chính là điều làm cho Vương Mãnh nóng lòng, nắm tay cũng không biết đau là gì.
Một khu vực ngoài thành Lôi Quang, mỗi ngày đều vang lên tiếng trầm đục. Chỉ có điều nơi này không dấu chân người tới, ai chú ý chứ?
Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng đúng là đối với một số người tu luyện mà nói, đủ buồn tẻ, cùng đủ dày vò.
Trương Tiểu Giang quả thực không thể tin được trước mắt mình chính là người huynh đệ Vương Mãnh.
Tiểu mập mạp há miệng thở dốc: “Mẹ nó, Mãnh ca ngươi sắp thành dã nhân rồi, kiểu tóc này thực khí phách, thế nào, thế nào, có tiến bộ hay không?”
Vương Mãnh để cho hắn gọi mình xuất quan vì trong lòng không chuyên tâm được, Vương Mãnh ngoại trừ thức ăn ra cũng không mang cái gì.
Vương Mãnh sờ sờ mái tóc lộn xộn của mình, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn là tầng hai, Trương Tiểu Bàn, có phải thật sự ta không có thiên phú không?”
Tới mấy ngày cuối cùng rồi, Vương Mãnh chính mình có chút nôn nóng, nhưng hắn vẫn là cưỡng chế thấp thỏm không yên, kiên trì không ngừng huấn luyện, muốn thành công phải có tự tin nhất định.
Trương Tiểu Gian nhìn vách từng gồ ghề đầy vết máu, lại nhìn tay Vương Mãnh. Mập mạp cũng không kìm nổi mà run lên một chút: “Không cần phải tàn phá chính mình như vậy chứ. Hai huynh đệ chúng ta, thân thiết như vậy, ai dám bắt lại ngươi, ta bắn rơi tiểu JJ của hắn!”
Rầm!
Trán của Trương Tiểu Bàn bị một viên hạt dẻ kích trúng, “ Lăn đi, dựa vào tiểu tử nhà ngươi lăn lộn cái rắm gì. Đi thôi, mặc kệ thế nào, lão tử xuất quan, cho dù năm này không vào được Thánh Đương ba năm sau lão tử lại tới, tuổi lớn một chút nhưng cũng là thiên tài.”
Trương Tiểu Bàn lập tức giơ ngón tay cái lên “Được!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện