[Dịch]Thần Y Thánh Thủ - Sưu tầm
Chương 5 : Phần thưởng nhiệm vụ cấp hai.
.
Đám Trương Dương vừa rời đi, Trường Giang Tam Viện đã gà bay chó sủa vì hắn.
Bệnh viện xuất hiện chẩn đoán sai lầm không tính là việc gì lớn, nhưng chẩn đoán sai lầm khiến bệnh nhân suýt mất mạng lại không phải chuyện nhỏ.
Viện trưởng, viện phó của bệnh viện đều xuất hiện ngoài phòng cấp cứu, đứng cùng bọn họ, còn có vị bác sĩ trung y già, nhiều bảo vệ đang tìm kiếm Trương Dương, đáng tiếc là không tìm thấy.
Viện phó tên Lý Cưu, mắt trợn trừng, không thể tin được nhìn bác sĩ trung y già:
- Lão Ngô, người đó chỉ dùng mấy kim tiêm, đã trị được thiếu máu cơ tim cấp tính?
Lý Cưu chỉ hơn 40 tuổi, được xem là viện phó rất trẻ tuổi, đồng thời kiêm nhiệm Chủ nhiệm khoa nội, là một người có thực tài
Lý Cưu học tây y, đối với trung y chỉ có chút hiểu biết mất định, châm cứu đối với anh ta chỉ là một loại trị liệu phụ trợ, anh ta không tin châm cứu có thể trực tiếp chữa bệnh.
Càng không cần phải nói, dùng mấy kim tiêm bình thường để châm cứu, trực tiếp chữa khỏi chứng thiếu máu cơ tim cấp tính.
- Vâng, thủ đoạn của cậu ấy rất lão luyện, làm tôi còn phải thấy tự ti!
Bác sĩ trung y già nghiêm túc gật đầu, ông nhớ lại quá trình châm cứu của Trương Dương.
Bất kể là xem mạch hay châm cứu, biểu hiện của Trương Dương cực kỳ thành thạo, căn bản không giống một thanh niên trẻ tuổi, thủ pháp thuần thục, cho dù là ông cũng không sánh được.
- Lão Ngô, ông khiêm tốn quá!
Viện trưởng đứng cạnh nhíu mày, nhẹ giọng nói.
Lão Ngô tên đầy đủ là Ngô Hữu Đạo, 65 tuổi, là bác sĩ trung ý nổi tiếng ở Trường Giang, sau khi về hưu, viện trưởng đích thân mời về Trường Giang Tam Viện, trấn giữ phòng trung y.
Sau khi Ngô Hữu Đạo đến đây, đã giúp danh tiếng của Trường Giang Tam Viện tăng lên không ít, khiến bộ phận trung y vốn trầm lặng, trở thành một bộ phận náo nhiệt như những phòng ban khác.
Chính vì vô cùng tin tưởng Ngô Hữu Đạo, ông mới không kìm nổi hỏi một câu.
- Tôi nói thật, mọi người không tin tôi cũng không còn cách nào khác!
Ngô Hữu Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, đưa đồng hồ lên nhìn, ông nhớ rõ, Trương Dương nói đúng hai tiếng sau mới được rút kim tiêm, ông vẫn đang đợi, ông muốn nhìn thấy hành kim của Trương Dương.
- Không phải không tin, thật sự là làm cho người ta không thể không tin!
Lý Cưu vội vàng phân bua, gật đầu với viện trưởng.
Theo lời nói của bác sĩ trực ban, y tá, còn có lão Ngô nữa, người cứu bệnh nhân này là một thanh niên trẻ chừng 20 tuổi.
Người trẻ tuổi như vậy, e là học y từ khi còn nhỏ, cũng không có được y thuật như vậy, đừng nói đến chỉ cần dùng kim tiêm, có thể cứu được một người mắc chứng cấp tính nghiêm trọng.
- Không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ tôi cũng không thể nào tin được!
Ngô Hữu Đạo bất đắc dĩ mỉm cười, lời của Lý Cưu ông có thể hiểu được, quá trình cứu người của Trương Dương hôm nay, thực sự có chút quỷ dị.
Ngô Hữu Đạo là bác sĩ trung y, ông biết trên đời này có một số cao nhân ẩn cư, có thể trị một số bệnh mà Tây y hiện đại không thể chữa được, nhưng chỉ dựa vào châm cứu mà cứu được bệnh nhân bị thiếu máu cơ tim cấp tính, ông chưa bao giờ nghe nói đến.
Điều này chứng tỏ, người thanh niên kia y thuật còn cao hơn cả ông.
Trên thực tế Ngô Hữu Đạo cũng hơi đánh giá cao Trương Dương rồi.
Trương Dương y thuật không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức trị được bách bệnh, bệnh cấp tính từ trước đến nay luôn là vấn đề nhức đầu của trung y, Trương Dương cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ hắn có thể chữa bệnh cho cô gái nhanh như vậy, chuẩn như vậy, nguyên nhân chủ yếu là hắn đã biết trước tất cả mọi chuyện.
Hắn biết cô gái bị xuất huyết nhiều, biết cô sẽ nhanh chóng bị thiếu máu cấp tính, nên mới trị đúng bệnh, tiến hành châm cứu đúng.
Nói cách khác, Trương Dương cũng phải tiến hành chẩn đoán chính xác trước, mới dám tiến hành châm cứu cứu người.
Nhưng làm như vậy, rất tốn thời gian, người bệnh lúc đang gặp nguy hiểm nhất thì không thể lãng phí thời gian, thiếu máu cơ tim cấp tính, chỉ cần vài phút đã có thể khiến người ta toi mạng.
- Lão Ngô, người thanh niên kia là ai, ông có biết không?
Viện trưởng hỏi tiếp một câu, Ngô Hữu Đạo chắc chắn như vậy, làm ông cũng hơi tin chuyện này, chỉ là nội tâm chưa cách nào tiếp nhận được mà thôi.
Chẳng qua nếu chuyện này là sự thật, tạm thời cũng cần chú ý đến chàng thanh niên cứu người kia một chút.
Núi không cao, tiên không linh, viện trưởng sớm đã hiểu được câu này, cho nên mới mời danh y như Ngô Hữu Đạo tới.
Thanh niên kia còn trẻ đã lợi hại như vậy, tương lai càng không thể nào tưởng tượng được, có thể kéo người như vậy vào bệnh viện, đối với bệnh viện là trợ giúp cực lớn.
- Tôi không biết, cậu ấy không phải nhân viên bệnh viện, lúc ra đi căn bản cũng không để lại tên!
Ngô Hữu Đạo khi nói, lại nhớ đến gương mặt trẻ tuổi của Trương Dương.
Còn trẻ như vậy, y thuật đã cao siêu đến thế, ít nhiều cũng khiến cho Ngô Hữu Đạo cả đời làm trung y có chút đả kích, ông cảm thấy mình còn kém cả một thanh niên trẻ tuổi.
- Tiểu Hồ, cậu tới đây một chút!
Viện phó vẫy tay gọi y tá đứng cách đó không xa, y tá tiểu Hồ lập tức chạy tới.
Lý Cưu đem vấn đề lúc nãy hỏi lại, tiểu Hồ lập tức lắc đầu:
- Tôi cũng không biết anh ta là ai, tôi chưa từng gặp anh ta, bất quá trên người anh ấy có rất nhiều vết thương bên ngoài, tôi nghĩ chắc là bệnh nhân bên khoa ngoại!
- Có thể là vậy, chàng thanh niên kia, đúng là trên người đầy vết thương!
Ngô Hữu Đạo lập tức bổ sung thêm một câu, hôm nay ông ấy chỉ chú ý đến y thuật của Trương Dương, không để ý đến vết thương bên ngoài trên người Trương Dương.
Tiểu Hồ vừa nói, ông mới nhớ, Trương Dương không phải nhân viên bệnh viện, trên người lại bị thương, khả năng lớn nhất là bệnh nhân.
Người bệnh cứu người bệnh, việc này nếu truyền ra ngoài, bệnh viện của họ nhất định sẽ mất nhiều bệnh nhân.
- Tôi qua khoa ngoại hỏi, khoa ngoại bệnh nhân cũng không nhiều lắm, chỉ cần là bệnh nhân của chúng ta, chắc chắn có thể hỏi ra được.
Lý Cưu lập tức nói, anh ta và viện trưởng suy nghĩ cũng gần như nhau, muốn sớm biết thân phận người cứu bệnh nhân lần này, xem xem có thể kéo người này về bệnh viện mình không.
Có một bác sĩ tài hoa thực sự như vậy, chắc chắn là bảo vật của bệnh viện.
Tin tức bên khoa ngoại truyền đến rất nhanh, không lâu sau đã đưa tư liệu của Trương Dương đến, lúc này Trương Dương vẫn chưa biết, hắn đang bị Trương Giang Tam Viện nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên cho dù có biết hắn cũng không hối hận, chuyện nên làm vẫn phải làm, cái này có liên quan đến mạng sống con người.
Lúc này Trương Dương đang ngồi trong xe taxi, ngơ ngác nhìn hình ảnh hiện ra trước mắt, trong đầu, giọng nói máy móc kia không ngừng xuất hiện.
- Hệ thống kích hoạt toàn diện, đang quét tư liệu ký chủ...
- Quét xong, bổ sung tư liệu ký chủ...
- Bổ sung xong, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ khó cấp hai “Sự tiếc nuối của giáo sư”. Chúc mừng ký chủ nhận phần thưởng cho nhiệm vụ cấp hai!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện