[Dịch]Thần Y Phế Tài Phi - Sưu tầm
Chương 6 : Đấu trí với công tử
.
Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Vân Chỉ Tịch biết rõ giằng co nữa không phải là biện pháp, nhất là bây giờ nàng xác thực đánh không lại gia hỏa này! Bất quá - -
Trong nội tâm nàng vừa động, đột nhiên cười nhẹ dịu dàng nhìn nam nhân nói: "Dung công tử, lúc trước ngươi không phải đã điều tra sao?"
"Hử?" Dung Hoàng không nghĩ tới Vân Chỉ Tịch biến sắc mặt nhanh như thế, bỗng nhiên có chút kinh ngạc. Phải biết trước một khắc nàng còn nổi trận lôi đình, hiện tại như thế nào cười đến "nịnh nọt" như thế?
Trong nội tâm Vân Chỉ Tịch nhịn xuống xúc động muốn đánh người, trên mặt như cũ nở nụ cười tươi rói như tiểu muội mộc mạc nhà bên: "Nếu đã tra không ra, lẽ nào sờ một lần nữa có thể kiểm tra ra?"
Dung Hoàng mắt đen ngưng lại, không khỏi thản nhiên cười: "Ngươi nói không sai, nếu đã lần đầu tiên tra không ra nguyên do, lần thứ hai tất nhiên cũng không có kết quả gì. Nghĩ đến, ngươi tựa hồ cũng không muốn nói ra."
Vân Chỉ Tịch giật mình, nàng ngược lại không nghĩ tới Dung Hoàng sẽ trả lời cơ trí như thế?! Bất quá nhìn ánh mắt hắn, lẽ nào người này trước đây thật sự chỉ tra điểm khác thường trên người nàng?
"Vậy nếu như ta nói cho ngươi biết, một thân kinh mạch bị hủy này của ngươi cũng không phải là ngẫu nhiên, ngươi có thể kể một ít bí mật để ta biết không?" Dung Hoàng cúi người, trực tiếp ở bên tai Vân Chỉ Tịch khẽ nói.
Giọng nói từ tính như phạn âm ngâm xướng, không thể không nói có một loại hương vị đặc biệt, trong gợi cảm lộ ra sự ung dung không thể nắm lấy, tựa hồ gần ở trước mắt, rồi lại xa cách ngàn dặm.
Động tác hắn nhìn như thong thả, kỳ thật lại nhanh đến khiến người ta tránh không khỏi, chờ lúc Vân Chỉ Tịch phản ứng lại, chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở nhẹ nàng phe phẩy. Mà nội dung hắn nói làm cho lòng nàng trong nháy mắt giật mình!
Kinh mạch đứt gãy, không phải là ngẫu nhiên!
Trong đôi mắt đen của Dung Hoàng không chút gợn sóng, cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Chỉ Tịch biến hóa...
"Vậy phải xem ngươi cung cấp tin tức có giá trị hay không." Nhưng Vân Chỉ Tịch trầm tĩnh, một đôi mắt đẹp tinh khiết mở to, giữa đồng tử có ánh sáng sắc bén lóe lên. Hào quang kia khiến Dung Hoàng hơi sững sờ, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không.
"Người động thủ làm rất gọn gàng, hẳn bỏ vào thức ăn một loại dược liệu tên là 'An hồn'. Thuốc này có tác dụng tĩnh tâm an thần, nhưng nếu người tu luyện dùng lâu dài sẽ bất lợi khi đột phá. Kết quả giống như ngươi vậy, toàn thân kinh mạch bạo liệt thành phế vật." Dung Hoàng nói cực kỳ cẩn thận.
Vân Chỉ Tịch nghiêm túc lắng nghe, cũng hiểu được cái gọi là đột phá không được lại thành phế vật, bất quá là một hồi âm mưu trơ trẽn!
"Như thế nào?" Dung Hoàng hơi kinh ngạc nhìn Vân Chỉ Tịch bình tĩnh, hắn vốn tưởng rằng khi nàng nghe được tin tức này tâm tình sẽ mất khống chế. Nhưng nàng trấn tĩnh cùng trầm ổn ngoài hắn dự kiến.
"Ta cũng không biết thân thể mình xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác còn có thể tu luyện." Vân Chỉ Tịch không hoàn toàn nói dối, nàng xác thực không biết rõ Linh Lung Tiên Cảnh là thế nào.
"Hừ?" Đôi mắt đen của Dung Hoàng sâu thẳm, ánh mắt thần bí khó lường dừng trên người Vân Chỉ Tịch tựa hồ đang phân biệt rõ nàng nói chuyện thật hay giả.
Lúc đó Vân Nhất Mặc đến tìm Vân Chỉ Tịch, Dung Hoàng tựa hồ không muốn trông thấy hắn hoặc là vì che dấu việc xấu hắn xông vào khuê phòng người khác nên tự động biến mất như quỷ mỵ.
Mục đích Vân Nhất Mặc, tự nhiên là khuyên Vân Chỉ Tịch trở lại Vân gia. Nàng vốn cũng dự định đi Vân gia, dù sao sơn trại thật không có tài nguyên gì tốt. Huống chi nàng đáp ứng muốn thay Vân Chỉ Tịch kiêu ngạo sống sót, như vậy hiện thời nếu đã biết được kinh mạch phế bỏ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý bố trí âm mưu, nàng lại càng không có lý do không quay về điều tra rõ ràng...
...
Vân gia bảo tọa lạc tại biên thùy phía tây huyện Thanh Thành, một nơi có hai mặt núi vây quanh, còn một mặt bị nước bao quanh dễ thủ khó công. Kiến trúc quy mô khổng lồ, có thể thấy nội tình hùng hậu của thế gia truyền thừa trăm năm huyện Thanh Thành .
Quay quanh Vân gia bảo, ở dưới chân núi hình thành một thôn trang, phần lớn là tiểu thế lực dựa vào Vân gia mà sống. Ở huyện Thanh Thành huyện có thể có được năng lực như thế cũng chỉ có cùng là thế gia trăm năm: Triệu gia cùng Tiền gia.
Mà Triệu gia cùng Tiền gia cũng không hy vọng Vân Chỉ Tịch có thể đọt phá Huyền Sĩ giai, từ đó áp chế bọn họ. Cho nên nếu nói là ai có hiềm nghi phạm tội, hai nhà này hiềm nghi rất lớn. Nhưng là có thể động tay động chân trong thức ăn của Vân Chỉ Tịch tất nhiên là người trong nội tầng Vân gia.
Lúc này Vân Nhất Mặc dẫn đoàn xe đã vào trong Vân gia bảo.
Chịu trách nhiệm tới nghênh đón là đệ nhất nhân Vân gia Nhị đại đệ tử Vân Nhất Thiên, tu vi trung giai huyền sĩ. Cũng là đại bá Vân Chỉ Tịch, trưởng tử Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh.
"Tứ đệ, ngươi vất vả." Vân Nhất Thiên khuôn mặt hiền hòa, như là đại ca thân thiết nhìn đệ đệ Vân Nhất.
Vân Nhất Mặc thấy chỉ có Vân Nhất Thiên ra đón, lập tức vỗ vỗ ót, biết là chính mình sơ sẩy thế nhưng đã quên thông báo trong nhà rằng Dung công tử đến! Đây thật là - -
Nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm ảo não, lập tức tung người xuống ngựa, đi lên kéo Vân Nhất Thiên thấp giọng hấp tấp nói: "Nhanh đi thỉnh gia chủ đi ra, có người của một trong tam đại tông Đông Vực Tử Vân Tông đến!"
"Cái gì?!" Vân Nhất Thiên ngạc nhiên, một trong tam đại tông Đông Vực Tử Vân Tông?!
Trông thấy Vân Nhất Thiên ngớ ngẩn, Vân Nhất Mặc gấp gáp vỗ vỗ vai hắn nôn nóng nói: "Đại ca, đừng thất thần nữa, nhanh đi thông báo phụ thân a!"
"Ừm!" Vân Nhất Thiên bị Vân Nhất Mặc vỗ tỉnh, biết sự tình trọng đại vội vàng nhanh chóng quay người đi vào bên trong viện thông báo.
Hiệu suất làm việc của Vân gia rất nhanh, không lâu sau, Vân gia gia chủ Vân Ngạo Thành, cũng chính là gia gia của Vân Chỉ Tịch đã đưa một đám con cháu dòng chính Vân gia ra chào đón.
"Không biết quý nhân đến đây, không có từ xa tiếp đón, mong quý nhân thứ lỗi." Vân gia gia chủ Vân Ngạo Thành lên tiếng, dù tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt của hắn sáng ngời, thanh âm cung kính khiêm tốn.
Dung Hoàng còn không có từ trong kiệu xuống, nhưng Vân gia đoàn xe tự động nhường ra một con đường.
Chỉ là ở phía trước xe ngựa, một nữ tử hồng y đeo khăn che mặt hấp dẫn ánh mắt mọi người Vân gia.
"Phụ thân, hài nhi ở trên đường tìm được Tịch Nhi, rồi đưa nàng về đến." Sau khi hai bên gặp mặt, Vân Nhất Mặc bẩm báo.
"Tịch Nhi?!" Vân Ngạo Thành nghe cái tên này bỗng cảm thấy khổ sở, vị lão nhân này bình thường hỉ nộ không lộ ra, giờ phút này trong ánh mắt tràn ngập tâm tình phức tạp.
Vân Chỉ Tịch bàn tay khẽ nắm chặt, cũng từ lưng ngựa nhảy xuống. Ánh mắt lướt qua những khuôn mặt xa lạ kia, trong đầu những đoạn ngắn lần thứ hai chợt lóe lên.
Vân Ngạo Thành tựa hồ tâm tình khá kích động, khàn khàn nói: "Tốt." Chỉ là sau khi nói ra từ này, hắn không hề có bất kỳ lời nói hay động tác gì.
Cùng lúc đó, một lão giả đứng sau lưng Vân Ngạo Thành lại nói: "Nếu đã trở về, không nên lại chạy loạn khắp nơi. Cho dù kinh mạch của ngươi đã bị phế đi nhưng vẫn là tiểu thư Vân gia, khắp nơi lộ mặt còn ra thể thống gì."
Vân Chỉ Tịch không nhận biết người này, cho nên cũng không nói lời nào. Nhưng mà nàng làm như vậy ở trong mắt mọi người lại hết sức vô lễ!
"Vân Chỉ Tịch, còn không mau quỳ xuống!" Một thanh âm trẻ tuổi đột nhiên đứng ra khiển trách Vân Chỉ Tịch, nàng theo phương hướng nhìn sang liền thấy một thanh niên tuổi chừng hai mươi. Vẻ ngoài tuấn lãng, toàn thân lộ ra một cỗ lệ khí.
Trông thấy trưởng tử của mình ở trước mặt quý nhân ồn ào, sắc mặt Vân Nhất Thiên sắc mặt cứng đờ mắng: "Chỉ Phàm, không được vô lễ!"
"Phụ thân, ca ca cũng không có ý mạo phạm quý nhân, chỉ là Thất muội quá mức vô lễ, làm mất thể diện thế gia trăm năm Vân gia chúng ta." Giúp Vân Chỉ Phàm nói chuyện là thân muội muội của hắn Vân Chỉ Phi, xếp hạng thứ tư trong hàng tam đại đệ tử.
Vân Chỉ Tịch chú ý tới nữ tử này lúc nói chuyện giọng nói ôn nhu, nhưng ánh mắt lại cất giấu oán độc sâu đậm...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện