[Dịch]Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật - Sưu tầm
Chương 9 : Hạ Thanh Ca tát cẩu nô tài.
.
Hạ Du Hàm thấy hai nha hoàn đều đi ra nói lời giúp đỡ, trong lòng nàng đắc ý, càng khinh bỉ với Hạ Thanh Ca không thôi.
Hạ Thanh Ca mặc dù mồm miệng đanh đá thì như thế nào? Một cô nương chưa lấy chồng, nếu như truyền ra ngoài tính tình như người đàn bà chanh chua sẽ chỉ làm người khác càng xem thường nàng thôi.
Mà Hạ Du Hàm nàng không giống vậy, nàng dựa vào chính là thông minh cùng tài hoa, ở trong Thư Viện Bạch Lộc, ai không biết Hạ Du Hàm nàng cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ?
Mà ngay cả những quý công tử nhà trong kinh thành kia, lại càng tán dương tài năng cầm kỳ thi họa của nàng ở bữa tiệc mùa xuân trước đây.
Trên mặt Hạ Du Hàm không biểu lộ ra sự đắc ý, giả bộ không vui, thở dài nói: "Ai, Hàm nhi cũng cho là như vậy, mặc dù Đại tỷ tỷ ở mặt tài năng thực có hơi yếu kém một chút, nhưng đây cũng là có nguyên nhân cả, sao có thể để cho phu tử vũ nhục như vậy?"
Nhìn các nàng ngươi một câu ta một câu châm chọc Hạ Thanh Ca, trong tầm mắt Lương di nương tràn đầy vui vẻ.
Mới vừa rồi là nàng hồ đồ, cùng phế vật này tranh chấp cái gì?
Nàng ta chỉ là một bé gái mồ côi mà thôi, hơn nữa danh tiếng lại càng xấu, người người phỉ nhổ.
Hiện tại Hàm nhi kịp thời chen vào làm cho nàng phản ứng lại, nữ tử muốn một đời vinh hoa phú quý thì chỉ có tài tình dung mạo mới là bảo đảm tốt nhất.
Hạ Thanh Ca nàng một người vô học, tướng mạo xấu xí, làm sao có thể sống được trong cái vòng quý tộc nhà cao cửa rộng được?
Chớ đừng nói chi là cùng đánh đồng với Hàm nhi tài tình đầy bụng .
"Hàm nhi nói rất đúng, mặc dù mọi người cả kinh thành cười nhạo Đại cô nương, con làm muội muội cũng phải ủng hổ trưởng tỷ mới được.
Nói đến đây, Lương di nương mang theo bộ dáng tiếc hận nhìn về phía Hạ Thanh Ca.
"Đại cô nương, tục ngữ nói thua người không thua trận, chúng ta tài nghệ không bằng người, cùng lắm thì không đi cũng được, những thứ cầm kỳ thư họa đồ chơi cũng này không phải là ai cũng học được. Đã nói Hàm nhi mặc dù có tiếng là có tài, đó cũng là đổ ra nhiều công sức đổi lấy."
Nàng đắc ý nhìn nữ nhi bảo bối của mình một cái, lập tức tiếp tục nói "Chúng ta liền trong phủ nghiêm túc học tập nữ công cũng tốt, vừa lúc ở chờ hai ba năm nữa Đại cô nương đã đến tuổi cập kê, đến lúc đó người đến cửa cầu hôn thì nhiều, không bằng Đại cô nương hiện tại chuẩn bị trước, vì chính mình may một thân đồ cưới cũng tốt."
Hạ Thanh Ca giương mắt nhàn nhạt quét qua mọi người, không có ý tứ đáp lời, nàng mày liễu quét nhẹ, cuối cùng ngừng ở trên mặt Chu Vân.
Chu Vân chống lại ánh mắt thâm trầm của Hạ Thanh Ca, trong lòng đánh trống, vừa rồi Đại tiểu thư còn chất vấn nàng, hiện tại lại dùng ánh mắt khó đoán nhìn nàng như vậy, không biết nàng đến tột cùng là nghĩ gì?
"Chu Vân, ngươi tới đây."
Hạ Thanh Ca sửa sang lại áo khoác trên người mình, tầm mắt thản nhiên, làm cho mọi người đoán không ra nàng cuối cùng là muốn làm cái gì?
Chu Vân không nghĩ nhiều, bước tới bên người Hạ Thanh Ca "Tiểu thư có gì phân phó - - "
"Ba" Hạ Thanh Ca hung hăng tát một cái ngay lúc Chu Vân ngẩng đầu.
Nàng vốn xuất thân đặc công cấp cao nhất, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa tay càng tàn nhẫn, một tát này đánh Chu Vân mắt nổ đom đóm, gò má lại càng đau rát.
Mọi người khiếp sợ tại chỗ, nhất là Chu Vân, nàng những năm này hầu hạ bên cạnh Hạ Thanh Ca, lúc nào bị đối đãi như vậy?
Từ trước Hạ Thanh Ca ngay cả lớn tiếng sai sử cũng chưa bao giờ có, hôm nay - - hôm nay cái phế vật này thế nhưng ngay trước mọi người tát mình một cái?
"Đại tiểu thư ta có tội gì? Ngươi đánh ta trước mặt mọi người như vậy?" Chu Vân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lạnh như băng, cũng không che giấu tâm tình của mình giống như trước.
Nàng lúc này hai mắt phóng hỏa, hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca vuốt vuốt cổ tay đánh người, lập tức nâng đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo nhìn lại Chu Vân "Ngươi còn không biết mình phạm sai lầm gì? Chỉ cần ngươi tự xưng" ta " này, Bổn tiểu thư có thể đánh ngươi."
"Đại cô nương, Chu Vân vừa rồi nhất thời nóng lòng, xưng hô phạm vào kiêng kị là nàng không đúng, Đại cô nương đương nhiên đánh, nhưng là thiếp thân hồ đồ, cũng đoán không được vì sao người đột nhiên cho Chu Vân một cái tát, bên trong phủ Quốc công chúng ta mặc dù gia pháp rất nghiêm, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh chửi nô bộc. Chủ yếu nhất là, chuyện hôm nay nếu như lan truyền ra ngoài chỉ sợ đối với danh dự của Đại cô nương cũng sẽ có tổn hại."
Lương di nương sau khi lấy lại tinh thần, cực kỳ không đồng ý trách cứ Hạ Thanh Ca.
Một là vì làm cho Chu Vân chịu ơn nàng, nhiều hơn là định cho Hạ Thanh Ca một cái tội vô cớ đánh nha hoàn mà thôi.
Hạ Thanh Ca nhàn nhạt mỉm cười, không để uy hiếp của Lương di nương trong lòng.
"Di nương, bổn tiểu thư còn chưa nói ra chỗ sai của Chu Vân, người vẫn là không cần vội vã nghiêm khắc, nếu không sẽ làm cho người ta cho rằng di nương cố ý vu oan hãm hại tiểu thư trong phủ đấy, hơn nữa, hiện thời lúc này người đều là tâm phúc của ta với di nương, ai có lá gan mang lời nói hôm nay lan truyền ra ngoài? Trừ phi nàng chán sống."
Nói xong, ánh mắt Hạ Thanh Ca biến đổi, hai mắt tràn đầy lo sát khí, quét qua từng người, thấy người nào gặp phải đều khiếp đảm cúi đầu xuống, nàng mới hài lòng thu hồi.
"Tỷ tỷ nói như vậy, tựa hồ đánh người còn có cớ?" Hạ Du Hàm không ưa bộ dáng của Hạ Thanh Ca như vậy, trong lòng bất mãn, ngoài miệng liền không tự giác nói ra,
Hạ Thanh Ca hừ lạnh một tiếng, không có phản ứng lại ý tứ của Hạ Du Hàm, trực tiếp nhìn về phía Chu Vân "Bổn tiểu thư hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận là đem bản tiểu thư so sánh với thôn cô ở nông thôn không?"
Chu Vân trong lòng cả kinh.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Thanh Ca sẽ bới ra chuyện này, từ trước nàng nói không ít lời nói vũ nhục tự tôn của Hạ Thanh Ca, hơn nữa, hơn phân nửa là so sánh nàng với Nhị tiểu thư.
Khi đó nàng mặc dù không vui, nhưng mà chưa bao giờ dạy dỗ mình trước mặt mọi người, như thế nào hôm nay Đại tiểu thư lại chất vấn nàng như vậy? Hơn nữa còn cho nàng một cái tát?
Thấy nàng cúi đầu không nói, Hạ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng, tràn đầy vẻ kinh thường "Hừ! Ngươi trước mặt mọi người vũ nhục bổn tiểu thư, đem dòng chính nữ phủ Quốc công so sánh với nô bộc thôn dã, đại nghịch bất đạo, miệt thị chủ nhân như vậy, bổn tiểu thư thưởng ngươi tát tai là nể mặt ngươi ."
Chu Vân ngày thường tính tình vốn là đanh đá, bị Hạ Thanh Ca nói như vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi tức giận bất bình.
"Đại tiểu thư nói như vậy, nô tỳ không phục, vừa rồi nô tỳ là vì giúp Đại tiểu thư nói chuyện, Trình phu tử châm chọc tiểu thư vô tài vô đức, nô tỳ làm đại nha hoàn của ngài tự nhiên trong lòng giận dữ bất mãn."
"Nói tới chỗ này là bổn tiểu thư oan uổng ngươi?"
Hạ Du Hàm thấy vừa rồi Hạ Thanh Ca không đáp lời mình, bất mãn trong lòng càng sâu, lúc này mới tức giận mà nói: "Tỷ tỷ biết mình làm sai, vẫn là cho Chu Vân chịu tội thay, nàng cũng hầu hạ ngươi vài chục năm , cũng đừng làm cho tình cảm chủ tớ lạnh nhạt .
Hạ Du Hàm nói hợp tình hợp lý, mọi người nghe rối rít gật đầu.
"Đúng vậy, Đại tiểu thư, ngài vẫn là nghĩ sai cho Chu Vân a."
Hạ Thanh Ca cười lạnh, giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo chân thật kiên định "Các ngươi đều là người làm trong phủ, tự nhiên biết rõ phủ Quốc công chúng ta là phủ đệ dạng gì, một đứa nha hoàn vũ nhục dòng chính nữ phủ Quốc công trước mặt mọi người, tội này sao có thể coi thường? Không nói đến ta muốn trách tội, cho dù là luật pháp vương triều Tần Vũ cũng không thể tha thứ tội của nàng qua."
"Đại tỷ tỷ nói chuyện quá mức giật gân, luật pháp đương triều khi nào quản lý chuyện nhà của người ta rồi?"
Nhìn vẻ mặt có chút lơ đễnh của Hạ Du Hàm, Hạ Thanh Ca chỉ dùng ánh mắt như xem một người ngu xuẩn nhìn về phía nàng.
"Xem ra vị muội muội tài nữ nổi danh kinh thành của ta còn cần cố gắng học tập mới phải.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện