[Dịch]Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật - Sưu tầm

Chương 71 : Ám toán nam nhân đeo mặt nạ. (1)

Người đăng: 

.
Sau khi Hạ Thanh Ca ngồi xuống, Xảo Lan vội rót cho nàng một ly trà "Tiểu thư, vừa rồi nhị tiểu thư được đưa về, nô tỳ cũng chạy qua xem một chút, ha ha, quả thực nói rất đúng, hiện giờ còn xấu hơn so với nô tỳ." "Phì" Hạ Thanh Ca nhịn không được bật cười "Nghiêm trọng như vậy? Xem ra vị Minh Châu quận chúa kia xuống tay cũng thật là độc ác." "Đợi người đến chỗ lão thái thái thì biết, sợ là bây giờ nàng đang ở chỗ lão thái thái chờ người đấy." "Không ngại, nghỉ một lát chúng ta cùng đi qua đó." Hạ Thanh Ca uống xong ly trà, liền mang theo Khương ma ma, Xảo Lan, Vô Song cùng Tập Xuân, bốn người chậm rãi đi tới Phúc Thọ viện, vừa tiến vào sân sân nhỏ thấy toàn bộ đèn bên ngoài đã được thắp sáng, ngoài cửa có hai tiểu nha đầu đứng đợi, vừa thấy người đến là Hạ Thanh Ca, liền vội vội vàng vàng tiến lên nghênh đón. "Đại tiểu thư ngài đã tới, lão phu nhân vẫn luôn ở trong phòng chờ người." "Hảo, vậy ta vào trong." Chờ Hạ Thanh tiến vào, liền nhìn thấy Hạ Du Hàm thần tình (đầy mặt) sưng đỏ ngồi bên người lão phu nhân, lúc này vẫn không ngừng nức nở, còn Lương di nương lại giận dữ trừng mắt nàng. "Đại cô nương cũng đã đến đây, này đi phủ Vinh Quốc Công chẳng lẽ liền quên phủ Tu Quốc Công chúng ta hay sao?" Lương di nương mở miệng châm chọc trước. Hạ Thanh Ca thản nhiên giương mắt liếc qua Hạ Du Hàm, gắt gao cắn cắn môi, bằng không nàng nhất định sẽ không lương tâm cười lớn mất, nàng biết trường hợp này tuyệt đối không thể cười. Bất quá, ha ha ha, Hạ Du Hàm thật sự như một con heo thủ lĩnh thân quái vật! Nàng thật muốn vì Diệp Ngọc Khanh giơ lên ngón cái, nàng đúng là nữ nhân điển hình tâm ngoan thủ lạt(*) * thủ đoạn độc ác. Thu hồi tâm tình, Hạ Thanh Ca cực kỳ ủy khuất nói: "Di nương làm sao có thể nghĩ như vậy? Ta và ngoại tổ mẫu lần đầu gặp mặt, khó tránh khỏi có chút lời tri tâm muốn nói, mà ngoại tổ mẫu cũng rất quan tâm đến tình hình của tổ mẫu, cho nên Thanh Ca liền nói với bà một chút." Trên mặt lão phu nhân không có biểu tình gì, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ Thanh Ca, "Hôm nay ngươi đi phủ Vinh Quốc Công ta không có gì để nói, dù sao Dương lão thái quân là ngoại tổ mẫu của ngươi, nhưng ngươi liền chiếu cố muội muội như vậy? Nhị nha đầu bị đánh ngươi chẳng quan tâm, làm sao xứng với một tiếng tỷ tỷ này?" Nghe khẩu khí tra hỏi của lão phu nhân, nội tâm Hạ Thanh Ca cười lạnh, thật đúng là phòng thủ lớn lên và nuôi thả lớn lên khác nhau, mấy năm nay Hạ Du Hàm cố ý bôi nhọ thanh danh của nàng, nàng không cho rằng Hạ lão phu nhân không biết. Ngày hôm nay Hạ Du Hàm bị đánh, nàng chỉ là không có giúp đỡ trở về liền bị vài người thay nhau vây công! "Tổ mẫu hiểu lầm, thời điểm muội muội bị Minh Châu quận chúa đánh căn bản Thanh Ca không có ở đó, con cũng là nghe từ hạ nhân Dương phủ nói mới biết." Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng "Có biết hay không trong lòng ngươi hiểu rõ, ta nghe Hàm nhi nói, lúc Diệp Ngọc Khanh bao vây nàng, ngươi liền viện cớ rời khỏi, Ca nhi, tổ mẫu cũng không muốn nhìn thấy ngươi ở chỗ này nói dối." Hạ Thanh Ca thực là muốn ngay tại chỗ cười lớn, rốt cuộc là ai đang nói dối? Hạ Du Hàm nàng ta không biết xấu hổ, ba ba xông lên, nếu như nàng không có tâm tư làm sao có thể để cho Diệp NGọc Khanh hung hăng giáo huấn một trận. Lúc ấy tất nhiên nàng cảm thấy Mộ Dung Ngọc đối với nàng có ý, cho nên mặc dù Diệp Ngọc Khanh hận nàng, Mộ Dung Ngọc cũng sẽ giúp đỡ, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình đối với Mộ Dung Ngọc căn bản không có ý nghĩa. Hừ! Trở về đến trong phủ liền trả đũa, Hạ Du Hàm nàng ta đúng là một khắc cũng không quên vu oan hãm hại nàng! Ánh mắt Hạ Thanh Ca lạnh lùng nhìn về phía Hạ Du Hàm "A...? Muội muội, rốt cuộc hai chúng ta ai là người đang nói dối, có thể ở ngay trước mặt tổ mẫu nói rõ hay không? Hạ Du Hàm rõ ràng chột dạ con mắt chớp lóe, lập tức giả bộ trấn định nói: "Đại tỷ, Hàm nhi nào có nói oan ngươi, thời điểm ấy ta bị Diệp Ngọc Khanh vây lấy, tỷ quả thật mượn cớ rời khỏi, lúc ấy Hàm nhi một mực đằng sau gọi tỷ, tỷ cũng quyết tuyệt không quay đầu lại." Nói xong liền khóc nức nở, Hạ lão phu nhân đau lòng vội đem nàng ôm vào lòng "Tốt lắm, cháu gái ngoan của ta, đừng khóc, yên tâm đi tổ mẫu sẽ làm chủ cho con." "Hu hu.....lão phu nhân, Hàm nhi bị Diệp Ngọc Khanh đánh như vậy, không có mười ngày nửa tháng tuyệt đối không tốt lên, hu hu ..... đều do thần thiếp vô năng, nếu Hàm nhi sinh ra từ bụng chính thất phu nhân, cũng sẽ không chịu khuất nhục như vậy rồi." Sắc mặt Hạ lão phu nhân lập tức tở nên u ám, "Thứ nữ thì làm sao? Ta thấy nhị nha đầu của ta tốt hơn nhiều so với người có lòng dạ rắn rết, ít nhất nàng kính trọng trưởng tỷ." "Đúng đúng, lão phu nhân nói rất đúng, là thiếp thân hồ đồ rối." Trong lòng Lương di nương ngầm đắc ý, Hạ Thanh Ca, lần này xem ngươi còn phải ngụy biện như thế nào? Hừ! Lão phu nhân thống hận nhất chính là dòng chính nữ khi dễ thứ nứ, chỉ cần điểm này cũng đủ lột ngươi một lớp da. "Ca nhi nha đầu, bây giờ trước mặt Hàm nhi, chẳng lẽ ngươi không thấy áy náy? Vẫn còn ở đây nói dối, còn ra thể thống gì !" Hạ Thanh Ca lẳng lặng đứng tại chỗ, đem nét mặt âm lãnh tàn nhẫn của lão phu nhân thu hết vào mắt, nàng cười khẽ một tiếng, "Tổ mẫu, hôm nay Thanh Ca có nói dối hay không, người có thể đi hỏi mấy vị tiểu thư có mặt ở đó, tốt nhất nên hỏi thế tử Bình Nam Vương Mộ Dung Ngọc, bọn họ đều là người làm chứng tốt nhất." Mi tâm lão phu nhân nhăn lại thành một đoàn "Chuyện này cùng thế tử Bình Nam Vương có liên quan gì?" Hạ Thanh Ca liếc nhìn châm chọc Hạ Du Hàm một cái lúc này mới thản nhiên nói: "Tổ mẫu một lòng chờ Thanh Ca ở trong này cho người câu trả lời rõ ràng, chẳng lẽ lại chưa từng nghi ngờ tại sao Diệp Ngọc Khanh lại nhịn không được đánh nhị muội muội nhà ta?" Lão phu nhân cúi đầu, nhìn về phía Hạ Du Hàm chất vấn, mà trên mặt Hạ Du Hàm lại hiện lên bối rối. Hạ Thanh Ca lên tiếng trước "Người đời đều biết nhị công chúa và Minh Châu quận chúa nhị nữ tranh một chồng, mà cái danh nam tử bị hai người tranh đoạt này đương nhiên chính là người có tiếng trong kinh thành này "thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử" Bình Nam Vương thế tử, mà nguyên nhân Diệp Ngọc Khanh đánh nhị muội, tổ mẫu chỉ cần hỏi một câu, lúc ấy quả thật Thanh Ca không có ở đó, nếu như người vẫn không tin, ngày mai liền có thể phái người đi ra đường phố hỏi thăm một phen, ta nghĩ đến lúc đó cái gì người cũng sẽ hiểu." Lúc Hạ Du Hàm bị đánh, có nhiều thế gia tiểu thư ở đấy, nàng tin một ngày không xa chuyện tích của Hạ Du Hàm cũng bị truyền xôn xao, trái lại nàng hy vọng trận gió có thể tiến vào hoàng cung, rơi vào tai nhị công chúa, đến lúc đó, chỉ sợ nàng Hạ Du Hàm không phải chịu một trận đòn hiểm có thể xong chuyện đâu! Sau khi Hạ Thanh Ca nói xong lời này, sắc mặt lão phu nhân lập tức u ám thêm một tầng, bà nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Hạ Du Hàm nói: "Thanh Ca nha đầu nói có đúng không? Diệp Ngọc Khanh đánh ngươi chính là vì thế tử Bình Nam Vương?" Hạ Du Hàm mắt thấy sắc mặt lão thái quân trở nên u ám cực điểm, thân thể nàng không kiềm chế co rúm lại một chút, sợ tới mức không dám nói lời nào. Ngay lúc này Lương di nương vội vàng chen vào nói "Lão phu nhân, ta nghĩ hẳn là Bình Nam Vương thế tử có ý gì với Hàm nhi nhà chúng ta, bị Diệp Ngọc Khanh phát hiện, cho nên mới đối Hàm nhi nhất quyết không tha đi." Hạ Du Hàm mau chóng hồi phục tinh thần "Đúng vậy, lúc đó tiểu vương gia còn đứng trước mặt tỷ tỷ hỏi nàng Hàm nhi ngày thường yêu thích cái gì, không tin người có thể hỏi tỷ tỷ." Lão phu nhân dâng lên tức giận lúc này mới không phát ra, bà quay qua nhìn Hạ Thanh Ca "Ngươi nói đi, có đúng như nàng nói không?" Hạ Thanh Ca gật đầu "Lúc đó Thanh Ca từ trúc lâm đi ra, vừa đúng trùng hợp gặp tiểu vương gia, hắn cũng từng ngăn Thanh Ca lại hỏi một số chuyện Hàm nhi muội muội thích, về phần hắn có tâm tư gì, Thanh Ca cũng không biết, sau đó Diệp Ngọc Khanh và Hàm nhi muội muội còn có vài vị tiểu thư khác cùng theo tới, con thấy Hàm nhi muội muội đi đến bên cạnh tiểu vương gia, nghĩ tới có tiểu vương gia che chở hẳn là vô sự, hơn nữa lúc ấy con lạc đường, ngay cả yến hội cũng không đến kịp, lo ngoại tổ mẫu trách tội, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy trở về." Nói tới đây Hạ Thanh Ca cực kỳ oan ức nói nức nở: "Tại sao.....tại sao tổ mẫu không đi Dương phủ trước hỏi một chút, xem Ca nhi nói có đúng sự thật không? " Hạ lão phu nhân hít sâu một hơi, oán hận liếc nhìn Hạ Du Hàm và Lương Tâm Đình một cái, trong lòng nghẹn một ngụm khó chịu, bà coi như nhìn rõ, Hạ Thanh Ca không có nói sai, nàng từng chữ có lý có cứ, nhận không ra nàng không tin, mà Hạ Du Hàm và Lương Tâm Đình lời nói úp mở, vừa nhìn đã biết là nói dối. Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, hóa ra hôm nay mình lại bị hai người kia lợi dụng rồi! "Ca nhi yên tâm, ngươi đã nói vậy, tổ mẫu đương nhiên sẽ đi chứng thực, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu oan, còn Hàm nhi, bữa này ngươi bị đánh sợ là phải sáng tỏ rồi, trở về suy nghĩ cho tốt đi." Nói dứt lời, ánh mắt lão phu nhân cực kỳ băng lãnh nhìn về phía Lương Tâm Đình "Còn ngươi, lập tức cút về tú cảnh viện cho ta, thời gian này không được để cho ta nhìn thấy ngươi." Lương Tâm Đình sợ tới mức từ chỗ ngồi ngã xuống "Lão phu nhân......" "Không cần nhiều lời." Lão phu nhân gầm lên "Hừ! Đùa giỡn tâm cơ đùa đến trên đầu ta, hảo, hảo, hảo." Một tay lão phu nhân đẩy Hạ Du Hàm ra, đi đến trước mặt Hạ Thanh Ca, trên mặt đổi lại từ ái trước kia, "Ca nhi, là tổ mẫu hiểu nhầm con." Hạ Thanh Ca hốc mắt phiếm hồng, thoáng cái chui vào lòng lão phu nhân khóc "Tổ mẫu không cần áy náy, Ca nhi sẽ không trách tổ mẫu. Ca nhi tin tưởng người cũng không phải cố ý." Nàng ôm lão phu nhân nghẹn ngào một trận, lại vẫn một bên khuyên giải Hạ lão phu nhân, làm cho lòng bà có chút vui mừng, hơn nữa cũng coi như Hạ Thanh Ca cấp cho mình bậc thang bước xuống. Mà Hạ Thanh Ca núp ở trong lòng lão phu nhân, lúc này hai mắt sáng ngời tàn nhẫn, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc lạnh. Nàng ở trong lòng lão phu nhân không có một chút cảm giác ấm áp nào, có chỉ là toàn thân lãnh lẽo. Ngày hôm nay nàng nhớ kỹ, sớm muộn gì nàng cũng trả lại những người này gấp bội! Chờ đến khi trở lại tử hà viện, bóng đêm sớm đã bao phủ toàn bộ, Chu Vân chuẩn bị xong nước ấm, Hạ Thanh Ca không chờ được tắm rửa một phen, lúc này mới rũ bỏ phiền muộn trong lòng. Sau khi nàng đi ra, ba nha đầu đang vây lại một chỗ, đều là nói tình hình vừa rồi, thầm mắng lão phu nhân bất công, bất quá nói Hạ Thanh Ca nhanh trí, ba người nhất trí đưa tay trầm trồ khen ngợi. Hạ Thanh Ca nhìn qua ba người các nàng "Được rồi, bản tiểu thư mới vừa tắm rửa xòn, tâm tình vô cùng tốt, các ngươi chớ có phá hoại tâm tình tốt của ta." Mấy người không tán gẫu nữa, mội người tách ra ở trong phòng bắt đầu dọn dẹp, Vô Xong cầm một kiện sa y màu trắng tán hóa đến bên Hạ Thanh Ca "Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người chải đầu đi." Hạ Thanh Ca gật gật đầu, nồi ơ trước gương, anhs mắt nhìn chính mình trong gương đồng rất lâu, Vô Song dùng khăn mặt đem mái tóc dài của Hạ Thanh Ca xoa từng chút một, sau đó cầm lược sừng trâu đem một đầu tóc đen chải xuôi xuống. "Vô Song, ngươi có biết thiên hạ này có đại phu nào tốt không?" "Tiểu thư nói đúng là thần y?" Vô Song tạm dừng một lát, cẩn thận hỏi. Hạ Thanh Ca gật nhẹ "Đúng, chính là thần y, ngươi cũng nghe nói qua?" Vô Song nghĩ nghĩ lắc lắc đầu "Nô tỳ chưa từng nghe nói qua, chỉ nghe nói phong đường Triệu đại phu có y thuật rất cao, ngoài ra nô tỳ nghĩ tới các vị ngự y đứng đầu trong cung thôi." Hạ Thanh Ca cười khẽ một tiếng, không tiếp tục hỏi tiếp, Triệu đại phi kia nàng từng gặp qua, trực giác mách bảo nàng, Triệu đại phu này tuyệt đối không phải người thầy thuốc, mà ngự y trong cung lại không trong phạm vi suy xét của nàng. Lúc này Khương ma ma bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ vừa mới nấu nhừ tiến vào, nghe hai người nói cũng chen vào nói: "Nếu nói đến thần y, ngược lại lão nô từng nghe được một vị." Giữa mi hai đầu lông mày Hạ Thanh Ca hiện lên vui vẻ, vội vàng xoay người hỏi "Nhũ mẫu nói nhanh lên, vị thần y kia tên họ là gì?" Khương ma ma cười cười đem cháo và thức ăn đặt lên bàn: "Tiểu thư ăn cháo trước, lão nô sẽ kể rõ chi tiết cho cô." Hạ Thanh Ca dời bước đi đến trước bàn ngồi xuống, Xảo Vân và Vô Song còn có Tập Xuân cũng tò mò vây quanh tới đây, Khương ma ma ngồi đối diện Hạ Thanh Ca, nhìn nàng ngoan ngoãn ăn xong cháo, lúc này mới từ từ nói. "Năm đó phu nhân lâm bồn khó sanh, thái hậu nương nương phái ngự y tới cũng là thúc thủ vô sách, về sau vẫn là Từ Ân đại sư mang đến một vị hảo hữu có tài mới thì tiểu thư người mới bình an sinh ra." Lại là Từ Ân? Trong lòng Hạ Thanh Ca sụt xuống, dường như thời điểm nàng sinh ra, vị Từ Ân đại sư bí hiểm này đã làm không ít chuyện ở Hạ phủ. "Nếu là thần y, vi sao không cứu cả phu nhân và muội muội song sinh của ta?" Tựa hồ chỉ cần người hoặc chuyện dính dáng đến con lừa ngốc kia, Hạ Thanh Ca đều có cảm giác bài xích. Khương ma ma thở dài, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó, nhàn nhạt mở miệng, "Tối hôm đó, lão gia chờ ngoài cửa phòng, sau khi vị lão thàn y này tiến vào, chỉ nói một câu." "Lão nói gì đó?" Hiện giờ là Xảo Lan mở miệng, nhưng Vô Song và Tập Xuân cũng là một bộ dáng tò mò. "Lão nói phu nhân là đèn đã cạn dầu, nếu cứu tế kịp thời lão phu cũng chỉ có thể bảo vệ một đứa nhỏ." Hạ Thanh Ca trong lòng thầm khen, đúng là thần y, còn chưa chuẩn đoán cũng đã nhìn ra tình trạng của Dương thị, hơn nữa nói còn rất chuẩn, quả nhiên sau khi sinh nàng và muội muội song sinh, chỉ sống sót một mình nàng. "Nhũ mẫu, vị thần y kia tên là gì? hiện giờ không biết còn trên nhân gian không?" Khương ma ma lắc lắc đầu "Tên cụ thể lão nô cũng không biết, nhưng mà lúc ấy Từ Ân và lão gia đều gọi hắn một tiếng Bạch Hạc tiên ông, lão giả kia đầu đầy tóc bạc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, mi tu rất dài, nhìn qua là người mệnh thọ, có điều lão thần y nhàn vân dã hạc (rảnh rỗi) đã quen, người bình thường rất khó tìm được người." Trong lòng Hạ Thanh Ca có chủ ý, cũng không hỏi thêm nữa, mấy người lại nói chuyện phiếm một hồi, Khương ma ma và ba nha đầu liền rời khỏi phòng. Hạ Thanh Ca nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn màn che trên đầu giường, trong đầu lặp đi lặp lại lời Khương ma ma mới nói. "Bạch Hạc tiên ông? Nếu tóc và lông mày hắn đều màu trắng, đặc điểm như vậy nên là hiếm thấy, trái lại không tính là khó tìm." Hạ Thanh Ca lầm bầm lầu bầu, trong lòng đối với Bạch Hạc tiên ông lại càng hiếu kỳ, nhưng trước mắt nàng tốt nhất vẫn lần tìm cái lão con lừa ngốc đã chết kia, có thời gian nàng nhất định phải tới Bạch Mã Tự một chuyến, đầu tiên xem con lừa ngốc này có năng lực gì. Bạch Hạc tiên ông nếu cùng Từ Ân là chí giao bảo hữu, chắc chắn cùng Bạch Mã Tự có rất căn nguyên, nếu có thể tìm đến người này, có phải sẽ biết được một số tình huống xảy ra năm đó hay không? Trong lòng cất dấu đầy tâm sự, không buồn ngủ chút nào, đang định buộc chính mình nhắm mắt dưỡng thần, thì nghe thấy trên tay truyền đến âm thanh rất nhỏ "Đinh linh linh." Hại Thanh Ca căng thẳng, cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình, nơi đó đeo một sợi dây như sợi tóc bình thường màu đỏ, mà trên sợi tơ treo một cái chuông đồng nhỏ, nếu như chuông đồng vang lên, chứng minh ngoài cửa có người chạm vào cơ quan nàng bố trí, bởi vì sợi tơ này trực tiếp kéo dài ra đến ngphòng. Đây đều là theo sau mấy lần Lương di nương ám sát, nàng mới nghĩ cách bố trí cơ quan này, hơn nữa còn có thể thuận tiện ngăn cản bạch y nhân đến đây trộm đồ. Lúc này Hạ Thanh Ca cố hết mức để cho chính mình nghín thở lắng nghe, quả nhiên chỉ chốc lát sau cửa truyền đến tiếng "Két....." Một tiếng âm thanh kia vô cùng nhỏ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai nàng. Tiếng đẩy cửa vừa biến mất, trong phòng chớp mắt truyền đến tiếng "Vù vù", vài mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng thẳng tắp bắn về phía cửa, bóng dáng kia linh hoạt tránh thoát, bước chân thần tốc di chuyển đến trước giường. Nhưng khi hắn mới đến gần giường, trên nóc nhà một bao phấn trắng không biết là gì rơi xuống, người tới vội vàng nín thở, bóng dáng cũng đi tới trước giường Hạ Thanh Ca, nhìn nữ tử bình tĩnh nằm trên giường, hai mắt đen như mực lóe sáng, khẽ nhíu mày, đang định phúc thân dọa nàng, cũng không nghĩ tại lúc hắn cúi đầu một con dao nhỏ sáng lóa đã kề sát yết hầu hắn. "Ta nói rồi, lần sau ngươi tới đây, chúng ta sẽ phải dựa vào bản sự riêng." Sau khi mưa tên trong phòng bắn ra Hạ Thanh Ca cũng đoán được thân phận người đên. cho nên nàng vẫn bình tĩnh nằm ở trên giường. Người bình thường tuyệt đối không qua được cửa thứ nhất nàng thiết kế, cho dù qua, cửa thứ hai cũng làm cho hắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có nam nhân thần bí đeo mặt nạ không sợ hai thứ này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang