[Dịch]Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật - Sưu tầm

Chương 70 : Chương 61: Mộ Dung Ngọc phúc hắc (4).

Người đăng: 

.
Vì vậy sau khi mọi người cùng nhau rời đi, cửa phòng đóng rồi, lão thái quân xem như rõ ràng đóng cửa từ chối tiếp khách. Chờ trong phòng chỉ có lão thái quân cùng Hạ Thanh Ca, còn có Cao ma ma cùng Khương ma ma hầu hạ bên cạnh, lão thái quân lúc này mới sửa lại sắc mặt vừa rồi. "Hôm nay ở trong phủ đi, ta nghĩ phủ Tu Quốc Công sợ hôm nay sẽ không quá bình yên." Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Ngoại tổ mẫu vừa rồi cố ý mặc kệ chuyện này, hiện nay lại không để cho Ca nhi hồi phủ, hảo tâm của ngài Ca nhi xin nhận, chẳng qua phủ kia thì vẫn phải về, nếu đã tránh không khỏi cần gì phải trốn." Hạ Thanh Ca làm cho Dương lão thái quân xúc động, bà kéo tay Hạ Thanh Ca "Đứa bé ngoan, con ở trong phủ kia khổ sở thế nào sao ta không rõ? Hôm nay tranh thêu con đưa tới chỉ sợ cũng bị người khác động tới, cũng may là không sau, con phát hiện sớm, nếu không, hậu quả có thể đoán được." Hạ Thanh Ca trong lòng hiểu chuyện này nàng không lừa được Dương lão thái quân "Ngoại tổ mẫu không trách tội Ca nhi đưa tới một món thứ phẩm người khác động tới là tốt rồi." Lão thái quân hiền lành cười một tiếng "Ta làm sao lạitức giận? Những thứ người ác độc kia chẳng những không hãm hại được cháu gái ngoan ngoãn của ta, ngược lại khiến con bất ngờ tỏa sang hôm nay, ta nghĩ không quá ba ngày, danh tiếng bị vấy bẩn từ trước cảu con sẽ hoàn toàn rửa sạch, hơn nữa, quà tặng những tiểu thư này đưa tới hôm nay, cũng chỉ có quà của con và Tử Y là hợp với tâm ý của ta." Bà ôn nhu vén một lọn tóc trên mặt Hạ Thanh Ca ra sau tai, xem dung mạo tinh xảo diễm lệ trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy bóng dáng Tam nha đầu trong trí nhớ của bà. "Hài tử, những năm này ngoại tổ mẫu chưa từng thăm con một lần, con có từng oán giận ta?" Hạ Thanh Ca lắc đầu "Thanh Ca làm sao sẽ oán giận ngoại tổ mẫu, Thanh Ca biết rõ, không phải là ngài không thương không yêu ta, mà là từ nhỏ ta đã bị đưa đến thôn trang phía Tây, những năm này khoảng cách quá xa, ta không thể về, ngài lớn tuổi càng không thể đi thăm ta, Thanh Ca đều hiểu." Dương lão thái quân gật đầu nhẹ, trong mắt có chút ướt át, Cao ma ma vội vàng cầm lấy khăn lụa đưa cho bà "Lão thái quân đừng quábi thương, tâm bệnh của ngài không cho phép ngài kích động." Lão thái quân nhận khăn xoa xoa khóe mắt, trên mặt tràn đầy thương tiết "Ta biết, ngươi không cần nhắc nhở ta." Cao ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Thanh Ca lập tức an ủi: "Ngoại tổ mẫu, đây không phải là Thanh Ca đã trở lại bên người ngài sao? Ngài yên tâm đi, Thanh Ca đã trưởng thành, đến lúc đó Thanh Ca sẽ bù đắp lại những thiếu thốn năm xưa, ta sẽ hiếu kính lão nhân gia ngài." Hạ Thanh Ca nói lời này đều là thật tâm, nàng có thể cảm giác được Dương lão thái quân sủng ái thương tiếc nàng, cảm giác như thế tuyệt đối không cảm nhận được ở trên người Hạ lão phu nhân. "Xì" Dương lão thái quân bị lời Hạ Thanh Ca nói này nói nín khóc, lập tức mỉm cười nhìn thật sâu Hạ Thanh Ca một cái. "Nha đầu, nói thật với con, năm đó lúc con sinh ra, ta cùng Thái Hậu đều cực kỳ chú ý nhất cử nhất động Hạ phủ, mẹ của con qua đời, Thái Hậu còn bi thương hơn cả ta, con nên biết, mẹ của con thường xuyên ở chỗ Thái Hậu, cho nên bà ấy coi mẹ con như con gái ruột vậy." Hạ Thanh Ca không nói xen vào, lẳng lặng nghe Dương lão thái quân nói, nàng cảm giác nơi này nhất định có tin tức nàng không biết. Lão thái quân dừng lại trong chốc lát, tiếp tục nói: "Ta cùng Thái Hậu đều sợ mẹ của con đi, di nương trong phủ cùng Hạ lão phu nhân sẽ khắt khe, khe khắt con, biết rõ con là nữ nhi, Hạ lão phu nhân nhìn qua con một lần, về sau Từ Ân đại sư còn nói con có mệnh khắc cha, cuối cùng phụ thân con không lay chuyển được lão phu nhân, cho nên con đã bị đưa đến thôn trang." "Tổ mẫu, chẳng lẽ ngài chưa từng hoài nghi tới Từ Ân đại sư kia có gì khả nghi sao?" Đây là lời nói Hạ Thanh Ca liên tục giấu ở trong lòng, năm đó chỉ bằng một câu nói của Từ Ân, khiến nàng đợi ở thôn trang toàn bộ mười hai năm, ngoại tổ mẫu cùng Thái Hậu thông tuệ, sao lại không nghi ngờ? Dương lão thái quân nhìn Hạ Thanh Ca một cái "Con không biết rõ nguyên nhân, nếu như là người khác nói lời này, ta cùng Thái Hậu tự nhiên sẽ không xem là gì, cùng lắm thì ta đón con qua phủ, lão thái bà ta tự mình nuôi lớn con cũng không phải là không được, nhưng là, nói lời nói này lại hết lần này tới lần khác là Từ Ân đại sư, ông ấy là cao tăng đắc đạo nhất ở Tần Vũ vương triều, lời tiên đoán từ trong miệng ông ấy nói ra thì không có cái nào không thành thật, hơn nữa cao tăng như vậy không phải chỉ cần tốn vài đồng bạc là có thể mua được, cho nên, chúng ta không thể không tin, năm đó ngày thứ hai con sinh ra thì mẹ của con cùng muội muội con qua đời, mà phụ thân của con vì thế bị đả kích mạnh, từ đó nằm trên giường không dậy nổi, cho đến sau khi con được đưa đi, được Từ Ân khuyện giải, hắn mới dần dần khôi phục bình thường." Nghe xong lời Dương lão thái quân nói, Hạ Thanh Ca giống như cảnh tỉnh, nàng liên tục hoài nghi con lừa ngốc Từ Ân kia là lão một hòa thượng giả ra vẻ đạo mạo, không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy. "Muội muội? Mẫu thân không phải chỉ có mình con là nữ nhi sao?" Hơn nữa còn là vì khó sinh mà chết, như thế nào lại sinh ra một người muội muội? Chẳng lẽ - - "Chúng ta là tỷ muội song sinh?" Hạ Thanh Ca nói ra suy đoán trong lòng mình, Dương lão thái quân gật đầu nhẹ. Hạ Thanh Ca hít sâu một hơi, từ từ bình phục lại cảm xúc kích động, lời nói này của ngoại tổ mẫu đối với Hạ Thanh Ca là một đả kích quá nặng, cơ hồ phá hủy toàn bộ ý tưởng của nàng. "Vậy Từ Ân đại sư hiện giờ ở đâu?" Có lẽ chỉ khi nàng gặp được lão lừa ngốc kia mới có thể chân chính cởi bỏ bí ẩn. Dương lão thái quân thở dài "Sau khi Từ Ân đưa ra lời tiên đoán cho con thì gặp nạn, năm đó dường như đã đoán trước được đây là lời tiên đoán cuối cùng của mình, cho nên, sau khi con được đưa đi thôn trang, ông ấy đã tọa hóa ngay tại chùa Bạch Mã." "Làm sao có thể?" Hạ Thanh Ca hoàn toàn không tin "Đầu xuân năm nay, con trở lại Hạ phủ sau sinh nhật mười hai tuổi, người trong phủ nói là là Thái Hậu nương nương mời Từ Ân đại sư, nói mạng cách của con đã phá, cho nên mới chấp nhận cho con về phủ.” "Chuyện này ta tất nhiên biết rõ, đó là Từ Tuệ đại sư - phương trượng hiện giờ của chùa Bạch mã truyền thay, ông ấy nói khi Từ Ân đại sư còn sống lưu lại một phần mật hàm, nói đến khi con tròn mười hai tuổi thì có thể xóa mệnh cách." Hạ Thanh Ca cảm giác mình thật xúi quẩy, vốn là hy vọng duy nhất có thể tìm được cũng tan vỡ theo. - - Đường phân cách - - Mang theo lòng tràn đầy nghi vấn, Hạ Thanh Ca rời Phủ Vinh Quốc Công, ngồi ở trên xe ngựa lay động, Khương ma ma phủ thêm một cái áo choàng gấm cho nàng. "Đại cô nương đừng suy nghĩ, cũng đã là chuyện đã qua." Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía Khương ma ma, lập tức vùi đầu vào trong ngực bà "Khương ma ma, ta cảm thấy mệt chết đi được." Khương ma ma đau lòng ôm Hạ Thanh Ca, trong lòng tràn đầy phiền muộn "Đại cô nương, ngài không cần phải lo lắng, hiện giờ đã phá mệnh, ông trời rất công bằng, ăn đau khổ thì nhất định có tương lai tốt đẹp đang chờ ngươi." Hạ Thanh Ca chôn ở trong lòng Khương ma ma, cười khổ một tiếng "Có lẽ vậy, cổ ngữ có nói: Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, tất nhiên sẽ cực khổ, có lẽ thật sự như ngươi nói." Ánh mắt Khương ma ma cực kỳ kiên định "Sẽ, nhất định sẽ !" Cho nên, bao nhiêu năm sau, khi Hạ Thanh Ca nhớ lại đêm này, nàng rất cảm động, năm đó nàng tùy ý nói chuyện này, không nghĩ, sau này thế nhưng có nhiều chuyện hung hiểm như vậy đang đợi nàng, có lẽ đây chính là nguyên nhân ông trời mang nàng trở về đi! Chẳng qua Hạ Thanh Ca chưa từng oán hận, họa là do nàng bắt đầu, vốn là nên do tự mình nàng giải quyết! Đoàn người trở lại Tử Hà Viện, Xảo Vân canh giữ ở trong sân vừa thấy được Hạ Thanh Ca liền vội vội vàng vàng tiến lên đón "Tiểu thư, ngài đã trở lại, vừa rồi Quế ma ma đến đây vài chuyến, nói là lão phu nhân truyền ngài đến Phúc Thọ Viện." Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ "Đừng vội, chúng ta vào nhà trước đi rồi nói." Xảo Vân gật đầu nhẹ, hợp với hai người Khương ma ma cùng Tập Xuân Vô Song, lúc này Vô Song làm việc khiến Hạ Thanh Ca hết sức hài lòng, cho nên, nàng tạm thời quyết định mang theo hai nha đầu này. Đây không có nghĩa là nàng hoàn toàn tin hai người này, tục ngữ nói lòng người khó dò, các nàng đến tột cùng trung thành với mình hay không thì còn cần nàng kiểm tra nhiều nữa mới biết được. Mà hiện giờ, nếu không phải là chuyện rất cơ mật thì nàng cũng để hai người ở đây, coi như là tỏ rõ tín nhiệm của nàng đối với nàng hai người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang