[Dịch]Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ - Sưu tầm

Chương 25 : Câu chuyện cổ tích chỉnh sửa

Người đăng: 

.
“Con nào dám mắng sư phụ, khéo lão nhân gia người lại đẩy con xuống mười tám tầng địa ngục đấy! Chỉ là lúc ấy con thật sự rất uất ức, vì thế nên ông lão nói: Đừng lo, chẳng phải chỉ là một thanh kiếm sao? Lão cho con một khối đá, con mang đi nung chảy thanh kiếm rồi đúc lại không phải là được rồi sao.” “Con nói: Khước Tà Kiếm là thần kiếm thượng cổ, thiên lôi địa hỏa cũng không làm tổn hại được nó thì sao lửa phàm nung chảy được?” “Ông lão nói: Lửa của lão cho con không phải lửa phàm, là tổ tông của tất cả các ngọn lửa trên đời, nung nóng chảy thần binh bát kiếm cũng là chuyện bình thường chứ đừng nói chi một thanh Khước Tà Kiếm, có nó rồi thì tất cả các con sông suối khắp thiên hạ cũng có thể bốc cháy!” “Con hỏi: lửa gì mà lợi hại vậy?” “Ông lão nói: đây là đá mà Chúc Dung – một trong Tam Hoàng – đã sử dụng để giữ mồi lửa, tên là đá Chân Hỏa, do giữ ngọn lửa thần thuở ban đầu nên nó đã từ đá thường trở thành đá lửa, có thể nung chảy mọi vật trên đời. Con đi Tụ Quật Châu tìm nó về, lão đảm bảo con có thể đúc lại Khước Tà Kiếm.” “Con nói: như vậy cũng không ổn, cái thứ này nóng như vậy, làm sao ta mang về được?” “Ông lão nói: cũng đơn giản thôi, phái Thiên Môn con có một bảo vật tên là lẵng Thủy Hàn, là thần vật có gốc từ tinh thể băng vạn năm, nằm dưới đáy sâu đầm nước Mật Thủy U Đàm, âm hàn cực độ, dùng nó để đựng đá Chân Hỏa dương nhiệt tột cùng, hai vật tương sinh tương khắc, không gì thích hợp hơn. Con mau đi đi, trễ ắt có biến. Vừa nói vừa đẩy con một cái, sau đó thì con tỉnh dậy.” Nàng kể xong, đè lại trái tim đang đập lên thình thịch, nhìn sư phụ và mấy vị sư thúc, thấy bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, trao đổi sắc mặt với nhau, hình như không ai để ý đến nàng, rõ ràng là lời nàng nói mang đến cho họ một loại xúc động rất sâu. Câu chuyện của nàng là được diễn nghĩa ra từ truyện cổ tích, nhưng trong cái thế giới thần tiên này, ai ai cũng vô cùng tin vào chuyện báo mộng, hơn nữa nàng bịa cũng khá trọn, cho nên khi vừa nói ra là mọi người đã tin hết tám phần, huống chi nàng còn nhắc tới đá Chân Hỏa và lẵng Thủy Hàn, những thứ này đều là do Vạn Sự Tri nói nàng biết. Vạn Sự Tri không thể tìm hiểu hoàn toàn về thần vật, có cái nó biết một nửa, có cái căn bản là không biết, nhưng nó sống ở núi Vân Mộng đã hơn ba ngàn năm, không cần thần lực, chỉ dùng mắt cũng đã thấy được rất nhiều chuyện rồi. “Sư phụ, xin người cho phép con lấy công chuộc tội, để con tự mình đi tìm đá Chân Hỏa đúc lại Khước Tà Kiếm. Có câu ai làm người đó chịu, thân là đệ tử của người, con phải làm một người biết đảm đương.” Trùng Trùng lớn tiếng xin, vẻ mặt nghiêm túc, trung thành chính nghĩa như vậy, nhưng động tác của nàng lại vô cùng bất nhã, trong lúc kể chuyện, nàng đã sớm chuyển từ quỳ sang ngồi, bây giờ đang ngồi xếp bằng trên đất, lớn tiếng bàn về nhiệm vụ vĩ đại là đúc lại Khước Tà Kiếm với sư phụ và các sư thúc. “Mã Nghị, bây giờ con đi về động Côn Ngô Liên Thiên trước đi.” Bạch Trầm Hương nói chậm rãi: “Đợi sau khi vi sư bàn bạc qua rồi sẽ quyết định hình phạt mới cho con.” Hả? Còn phải phạt?! Lẽ nào câu chuyện nàng bịa còn chưa hay? Khi nãy đi nhà xí nàng mới bịa ra, nhưng bình thường đó luôn là nơi nàng dùng để suy ngẫm mọi vấn đề mà. Nàng nhăn mặt nhìn ba vị sư thúc ở trên, biết là bọn họ bàn bạc không muốn cho nàng nghe, nàng cảm thấy tiếc thương cho mình vì không được tham dự hội nghị, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hình như thái độ của Bạch Trầm Hương đối với nàng đã tốt được chút rồi, không có sai người bắt nàng, để tự nàng về động, cũng không có gán lại lực kiềm giữ trên Liên Liên Khán, như vậy xem ra, có phải là tử hình cho nàng đã đổi thành trì hoãn tử hình rồi không? Trước mấy đôi mắt gấp đến sắp bốc lửa, Trùng Trùng lề mà lề mề bò dậy, cà rì cà rịch đi ra khỏi điện Tát Tinh, hít sâu một hơi nguồn không khí tươi mát trên đỉnh núi Vân Mộng, dưới ánh trăng sáng soi, nàng từ từ đi về nơi phạt của mình. Mà chân trước nàng vừa bước đi khỏi, Mặc Vũ tính vốn vội vàng lập tức nói: “Chưởng môn sư huynh, lần này huynh muốn phái ai đi Tụ Quật Châu?” Bạch Trầm Hương cau mày theo thói quen, “Mặc Vũ, đệ chậm đã, huynh phải xem lời nha đầu này nói có mấy phần đáng tin. Các đệ cảm thấy sao?” Mặc Vũ và Đào Hoa đều biểu thị ý tin tưởng, Đao Lãng thì cẩn thận hơn chút, nhưng suy nghĩ chốc lát rồi cũng gật đầu. “Nó có nhắc đến đá Chân Hỏa và lẵng Thủy Hàn, nếu như nó thật sự là một nha đầu mông lung hồ đồ, lai lịch trong sạch thì nó tuyệt đối sẽ không thể biết những vật đó.” Bạch Trầm Hương trầm ngâm: “Thêm nữa, nó từng rút được Khước Tà Kiếm, lần thứ hai còn làm gãy cả thanh thần kiếm thượng cổ này nữa, điều này đã chứng minh mặc cho nó là chính hay tà thì nó vẫn là kiếm chủ của thanh kiếm này, vậy thì cái báo mộng nó nói rất có khả năng là thật.” “Chưởng môn sư huynh nói đúng, nếu vậy thì sư huynh còn do dự cái gì chứ?” Đào Hoa nói: “Vị thần báo mộng đã nói, trễ ắt có biến, sư huynh vẫn là sớm đưa ra quyết định đi.” “Đệ cũng tin nha đầu này không nói dối, giả sử cô bé là vì muốn được thả ra mà bạ đâu nói đó thì như lời sư huynh nói, cô bé không thể nào nhắc đến đá Chân Hỏa và lẵng Thủy Hàn được.” Đao Lãng nói: “Đá Chân Hỏa chỉ là một truyền thuyết, lúc bé chúng ta đã từng nghe qua, trong các đệ tử bây giờ thì có ai biết chứ, chỉ có các huynh đệ chúng ta, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách dùng đá Chân Hỏa để đúc lại Khước Tà Kiếm.” Mặc Vũ gật đầu, “Đúng, Mật Thủy U Đàm không phải là bí mật, nhưng lẵng Thủy Hàn lại là chuyện không phải ai cũng biết, huống hồ nha đầu này ngay cả việc nó ở sâu dưới đáy đầm cũng biết rõ. Còn nữa, cô bé còn biết đá Chân Hỏa ở Tụ Quật Châu, mà chúng ta lại không biết, không phải báo mộng vậy thì là gì? Chưởng môn sư huynh –” Bạch Trầm Hương phất tay, để các sư đệ không cần phải nói nữa, “Thần kiếm đã hủy, hiện giờ không còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, cho dù những gì nó nói đều là giả thì đoán chừng nó cũng không làm được trò trống gì ra hồn. Tin nó, đi tìm đá Chân Hỏa, đúc lại Khước Tà Kiếm.” Cuối cùng hắn cũng quyết định. “Vậy phái ai đi đây? Để cô bé tự đi, chỉ e là không ổn, pháp lực của cô bé quá thấp — hẳn là gần như không có, hay là đệ đi với Đông sư huynh đi.” Đào Hoa đứng lên nói: “Bọn ma đạo hoạt động ào ạt, đệ lo gần đây sẽ có chuyện xảy ra, chuyện này nên giải quyết sớm không nên trễ.” Bạch Trầm Hương ngăn Đào Hoa lại, “Không, chuyện này phải để nó tự đi. Tuy là chuyến đi có nguy hiểm, nhưng ngọc không mài thì không sáng, nó là kiếm chủ, e là định mệnh đã sắp đặt chỉ có nó mới có thể hoàn thành. Nếu đây thật sự là thiên mệnh thì chắc chắn nó có thể chuyển nguy thành an, còn nếu nó không quay về thì chứng minh nó không xứng đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là Khước Tà Kiếm, chúng ta đều làm theo thiên mệnh đi!” Mặc Vũ hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Nhưng để cô bé một đệ tử thấp kém đi Tụ Quật Châu, trên đường yêu ma hoành hành, vẫn là có chút không ổn. Hay là để đệ đưa cô bé đi, nếu xảy ra chuyện gì thì tốt xấu cũng có thể giữ lại mạng nhỏ của cô bé.” Bạch Trầm Hương vẫn phất tay, “Nó nói rất đúng, ai làm người đó chịu, thân là một trong bát kiếm chủ, tương lai phải gánh vác trọng trách cứu vớt chúng sinh, nếu ngay cả chút mưa gió như vậy cũng không qua nổi thì làm sao được. Các đệ cũng biết rồi, nó xuất hiện kỳ quái đột ngột, trong bát kiếm chủ thì năng lực nó kém nhất, không khác gì người phàm, nếu như không mạnh tay chút thì nó làm sao có thể mau chóng trưởng thành được? Khước Tà Kiếm gãy trong tay nó, thì phải sống lại trong tay nó, như vậy không phải là khả năng người kiếm hợp thể sẽ càng cao sao?” Hắn nói một phen tuy có hơi ác một chút, nhưng cũng không phải là không có lý, ba vị hộ pháp vừa nghe xong đều gật đầu tán thành. “Chỉ để một mình cô bé đi sao?” Đao Lãng hỏi. Bạch Trầm Hương suy nghĩ rồi nói: “Để Tiểu Ất, Huyền Ất và Hoàng Ất đi cùng.” Nhị đệ tử Yến Tiểu Ất sở hữu Đoạn Thủy Kiếm, nghe bảo có thể hút đao rẽ nước, kiếm mang thuộc tính của nước, vừa đúng tương khắc với tính lửa của đá Chân Hỏa. Bát đệ tử Thượng Hoàng Ất sở hữu Chân Cương Kiếm, chém vàng chặt ngọc như bổ củi, thuộc tính thiên về mạnh mẽ, nếu gặp phải bọn ma đạo tôm tép thì có thể đảm bảo cho việc mau chóng rời khỏi, ngũ đệ tử Huyền Ất làm việc ổn thỏa cẩn thận, sở hữu Kinh Nghê Kiếm, dùng nó để qua sông là lựa chọn bậc nhất, huống hồ nó còn là nữ đệ tử, có thể trông chừng cô bé thất đệ tử Mã Nghị xấu xa bướng bỉnh đó. Cứ như vậy, Trùng Trùng được quyết định cử đi tìm đá Chân Hỏa. Tuy đây là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, lại có ba sư huynh đệ đi cùng, nhưng với Trùng Trùng mà nói thì đây là một cơ hội du lịch miễn phí, được rời khỏi núi Vân Mộng, rồi khỏi sự khống chế của Bạch Trầm Hương để đi tham quan cái thế giới kiếm tiên này. Nghĩ mà xem, đây chính là một chuyến du lịch bậc nhất trên đời này, tiên giới nha! Nếu như nàng có cơ hội trở về thế giới của mình, thì đây tuyệt đối sẽ là một chuyện có thể khiến nàng nổi tiếng rất lâu. Còn về nguy hiểm thì, khi nào gặp mới nói đi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang