[Dịch]Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Sưu tầm
Chương 18 : Cô không cần, vậy thì vứt đi
.
Quý Vân mặt dữ tợn, râu quai nón mọc đầy cằm, mặc khôi giáp, bên hông đeo đại đao, con ngươi to bằng cái chuông đồng nhìn chằm chằm đám thị vệ quay đầu chạy ra ngoài, nện đôi chân chữ bát bước đi vào.
Ánh mắt dừng lại ở chỗ màn tơ màu tím tung bay, khuôn mặt ngăm đen liền khi đỏ khi trắng, hắn là kẻ ra chiến trường giết địch lâm nguy cũng không loạn, nhưng hôm nay, hắn lại thấy rối rắm.
Kinh ngạc nhìn công chúa Mộng Ly ngâm mình trong thùng nước tắm, nửa cái lưng trần trụi lõa lồ, đem một bộ áo đỏ che ở phía thân dưới của nữ tử, vạt áo tán loạn, lộ ra nửa bên vai, lộn xộn quấn quanh cổ, con ngươi hạt châu của Quý Vân trợn to như muốn lòi ra ngoài.
"Quý Phó tướng lỗ mãng, đang đêm lùng bắt thích khách dầu gì cũng nên thông báo cho Bản cung chứ !" - Giọng thanh thúy của Mộng Ly mang theo một tia tức giận, nhanh chóng kéo quần áo trên khay qua để phủ thêm, che kín cảnh xuân hé lộ ra ngoài.
Quý Vân trái tim run sợ, cảm giác mình quá mức lỗ mãng, công chúa Mộng Ly là người được nâng niu thương yêu cưng chiều trong lòng bàn tay của hoàng thượng, hắn chẳng những quên quy củ, lại còn theo dõi công chúa tắm rửa, phá hủy danh dự của công chúa, nếu hoàng thượng mặt rồng giận dữ, hắn có mấy đầu cũng không đủ chém.
Huống chi. . . vận khí của hắn thật đen đủi lại vô tình phá vỡ chuyện tốt của công chúa, hoàng gia vì che giấu tai tiếng mà giết người diệt khẩu là chuyện bình thường, trước mắt hắn nên nghĩ kỹ đối sách mới đúng.
"Công chúa thứ tội, mạt tướng phụng mệnh hoàng thượng lùng bắt thích khách, vì lo lắng sự an nguy của công chúa, mới có thể lỗ mãng xông vào. . . Đã quấy rầy công chúa rồi !" - Quý Vân quay lưng về phía bên trong tẩm điện, sống lưng cố gắng đứng thẳng đơ, trong lòng lại rối như canh hẹ, âm thầm tự kiểm điểm, nếu tránh thoát được một kiếp chuyện hôm nay, ngày sau vạn lần không được kích động nữa !
"Tẩm cung của Bản cung cách cung Hoa Thanh không xa, thích khách quyết sẽ không xông tới chịu chết, ngươi nên nhanh chóng đến trong cung của Trang phi lục soát, tránh cho thích khách ẩn thân ở đó, hù dọa khiến Trang phi động thai khí !"
"Mạt tướng lĩnh mệnh !" - cái trán Quý Vân rỉ ra lấm tấm mồ hôi lạnh, đợi khi nghe xong lời nói của Mộng Ly, bỗng nhiên có được cảm giác sống sót sau tai nạn, sau đó, tim vốn đã rơi xuống lại giật thót lên, Trang phi vào cung từ năm trước, thánh sủng cưng chiều không hề giảm sút, trước đây không lâu phát hiện ra có thai, nếu thích khách đích thực trốn vào cung Hinh Duyệt, vậy xem ra phiền phức lớn rồi.
Cất bước đi ra ngoài, liền nghe được giọng nói không giận mà uy nghiêm của công chúa Mộng Ly truyền đến: "Tối nay Tướng quân đã nhìn thấy cái gì?"
Quý Vân bước chân lảo đảo, giọng nói cứng ngắc lại: "Mạt tướng không nhớ rõ chuyện này !"
"Hả ?" – tiếng nói lành lạnh kéo dài, phát ra từ chót lưỡi, giống như đang nhỏ giọng nỉ non, nghe vào trong tai của Quý Vân, lại như là đang đòi lấy mạng.
Trong lòng thấy run bần bật, liên tiếp không ngừng nói rằng: "Mạt tướng cái gì cũng không nhìn thấy !"
"Ừ !"
Quý Vân như nhặt được lệnh đại xá, một khắc cũng không dám ở lại lâu, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió, vận mười phần khí hơi hô to: "Thích khách lẻn trốn về hướng cung Hinh Duyệt, mau đi lùng bắt, không thể lỗ mãng để tránh kinh sợ đến long tử !"
Dứt lời, dẫn đầu chạy chậm rời đi, đi ra rất xa, cho đến khi không nhìn thấy cung Lưu Ly nữa, mới khẽ nguyền rủa một tiếng, Thừa Tướng làm hại người vô cùng, cự tuyệt khiến công chúa bị đả kích, thất tình chán nản không gượng dậy nổi, vậy mà vẫn là một nữ tử quá đẹp, thật sự là đáng tiếc, không biết sẽ làm bể nát bao nhiêu trái tim của binh sĩ nữa.
Mà không khí bên trong cung Lưu Ly lại kỳ quái, người áo đỏ tức giận nhìn chằm chằm người mặc áo lót màu trắng, hận không được chặt cô ra !
"Công chúa, uất ức cho người rồi !" - Nam Cung Thiển Trang hai ngón tay nắn cái yết hầu, giọng nói liền thay đổi, âm thanh trong trẻo như tiếng hót chim hoàng oanh trong hang, mang theo xíu xiu áy náy, cầm xiêm áo sạch sẽ phủ thêm cho Mộng Ly đang mặc áo đỏ.
Nam Cung Thiển Trang cũng là bất đắc dĩ. Trước đó Mộng Ly vốn tính toán giúp bọn họ, sai cung nữ chuẩn bị thùng nước tắm, nhưng cô không yên lòng, sợ Quý Vân thấy công chúa tắm vẫn có thể sai người lục soát, mới nảy ra ý kiến này, nhưng Mộng Ly không phối hợp, cô liền bảo Bách Lý Ngọc điểm huyệt, đem y phục của mình tráo cho Mộng Ly, bản thân thì cởi bỏ quần áo đóng giả làm Mộng Ly để nói một vài câu, đánh cuộc rằng Quý Vân vì gìn giữ tánh mạng, kiếm cớ thoát thân, sẽ không lục soát cung điện, hơn nữa sẽ chôn vùi chuyện này ở trong bụng.
Còn có một nguyên nhân, chính là đề phòng Mộng Ly cuối cùng cắn lại cô một miếng. Chỉ cần nàng lo lắng cho danh dự, vậy sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra.
Bách Lý Ngọc nghe được tiếng nước chảy, liền từ một góc tối trong Nội Các đi ra, giải huyệt nói cho Mộng Ly, đứng quay lưng nói: "Chuyện ngày hôm nay Ngọc xin ghi nợ!" - Nói xong, liền đi nhanh ra ngoài.
Nam Cung Thiển Trang liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa, khóe miệng khẽ nhếnh lên, đột nhiên phát giác ra y cũng thật tốt.
Mộng Ly nhìn bóng lưng của Bách Lý Ngọc, trong miệng đắng ngắt, sau cùng cảm thấy bất đắc dĩ. Ánh mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang cũng dịu nhẹ hơn, trong lòng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, y đã sớm tỏ rõ tâm tình với nàng, chỉ là nàng quá mức cố chấp, không bỏ được mà thôi.
"Các ngươi đi đi thôi !" – Phẩy phẩy tay, bước ra khỏi thùng nước tắm, xoay người thu lại nỗi cô đơn trong đáy mắt.
Nam Cung Thiển Trang nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Mộng Ly. Vậy là nàng không truy cứu ư ?
"Bản cung muốn biết ngươi làm như thế nào bắt chước giọng nói của Bản cung ?" - đôi mắt hạnh của Mộng Ly chứa đầy nghi ngờ, không hiểu, lên tiếng hỏi. Nhưng khi chạm đến ánh mắt kinh ngạc của cô, lập tức nghĩ đến chuyện khi nãy hai người ôm lấy nhau, mặt đỏ gay như say rượu.
Nam Cung Thiển Trang không biết nàng tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng điều này hiển nhiên là chuyện tốt, đối với vấn đề của nàng cũng không biết trả lời thế nào. Ở kiếp trước thú vui duy nhất của cô là ưa thích trà trộn các nơi nhìn trai đẹp, để đề phòng một ngày nào đó đùa giỡn nam nhân bị nhận ra, cho nên gian khổ học hóa trang và thay đổi giọng nói bắt chước tiếng của người khác, không ngờ trong hoàn cảnh ngày hôm nay lại có công dụng.
Suy nghĩ một vòng, đáy mắt thoáng hiện qua sự giảo hoạt, thần bí nói: "Bí mật!"
Cũng không thể nói là học để đùa giỡn mỹ nam được. Tuyệt đối sẽ bị khinh thường!
Mộng Ly nheo mắt, không hỏi thêm nữa, cầm quần áo do cung nữ chuẩn bị xong đi vào đằng sau bình phong, thay ra toàn bộ xiêm áo đã thấm ướt
Nam Cung Thiển Trang tùy tiện buộc chắc quần áo, nghiêng mắt nhìn đến miếng ngọc bội bên hông, giật xuống đặt ở lòng bàn tay trắng muốt, nâng lên trước mắt để quan sát, muốn nhìn ra được chỗ đặc biệt của nó.
"Công chúa ! Khối ngọc bội này có điểm ích lợi gì vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang quan sát một hồi, không phát hiện thấy chỗ kỳ lạ, nghĩ rằng nó nhất định là tín vật gì rồi ....
"Ngươi không biết gì sao ?" - Mộng Ly ngẩn ra, kinh ngạc nghiêng đầu hỏi ngược lại, nhưng ý thức đến bình phong trước mắt chắn giữa hai người nên không thấy được nét mặt của Nam Cung Thiển Trang, có chút ảo não.
"Đúng vậy, ban đầu Bách Lý Ngọc lừa ta một trăm lạng vàng, nhìn miếng ngọc này trên người y là Noãn Ngọc hiếm có, thể chất của ta là lạnh tự nhiên, nên đoạt lấy để gán nợ !" - Nam Cung Thiển Trang tiện tay ôm vào trong lòng, sợ về sau người nào đó nhận ra rồi không khỏi nảy sinh ý nghĩ thù địch với cô, suy nghĩ một chút, hay là đem đồ trả lại cho Bách Lý Ngọc.
Mộng Ly bị đả kích, ngay sau đó, trong lòng thấy tức cười, trước đó nàng còn coi Nam Cung Thiển Trang là tình địch, không ngờ cũng chỉ là hiểu lầm, cô căn bản không biết ngọc bội có hàm nghĩa gì.
"Đây là vật tổ truyền, truyền cho mỗi thế hệ phu nhân của dòng họ Bách Lý !" – Nàng thấy chua chát trong lòng, cho dù có giành được cũng không phải do Bách Lý Ngọc nguyện ý.
Từng thế hệ phu nhân?
Không phải là thê tử của Bách Lý Ngọc sao ?
Nam Cung Thiển Trang hồi tưởng lại thời điểm cô giành được miếng ngọc thì vẻ mặt Bách Lý Ngọc trở nên tối tăm mịt mờ khó lường, ý thức được cái vấn đề này rất nghiêm trọng nha.
Vẻ mặt lạnh tanh đi ra khỏi tẩm điện, đi tới mé điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bách Lý Ngọc đứng nghiêm ở bên cạnh cột đá, hơi nhếch môi, móc ra ngọc bội đi tới bên cạnh y, đặt ở lòng bàn tay của y.
"Lệ phí sửa cách xưng hô của huynh quá quý giá, cứ tùy tùy tiện tiện theo ý muốn mà gọi là được rồi !"
Cô thật vất vả mới giải trừ được hôn ước với Sở Mộ Cẩn, trở lại làm người tự do, chắc chắn rằng không muốn nhảy vào một cái hố lửa của người khác, huống chi, còn không phải là người cô yêu.
Màu đen dày đậm trong đáy mắt Bách Lý Ngọc, sắc mặt sa sầm cầm ngọc bội đưa trả lại như cũ, tỏ ý lạnh lùng xa cách mà nói: "Cô không cần, vậy cứ vứt nó đi !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện