[Dịch] Thần Ma Thiên Tôn

Chương 36 : Ngờ vực vô căn cứ

Người đăng: 

.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảnh giác, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, liền xoay người lại, hắn và cái “xác ướp” kia, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ không thôi, nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi thật sâu, nói: - Không ngờ ngươi lại thật sự sống lại. “Xác ướp” này, chính là Thiên Thần Tử. Thiên Thần Tử đứng giữa căn phòng, toàn thân bọc vải trắng, trên người tản mát khí tức hàn băng, cười âm hiểm, nói: - Ta cũng thật không ngờ, ngươi vậy màg có thể cứu ta sống lại. Ninh Tiểu Xuyên cầm một quyển hồ sơ lên, tiếp tục lật xem, nói: - Cứu người là nguyên tắc của ta, bất luận là người tốt hay người xấu, chỉ cần hắn chủ động cầu xin ta cứu hắn, ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, có một loại người mà ta kiên quyết không bao giờ cứu. - Loại người gì? Thiên Thần Tử hỏi. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Địch nhân. - Hắc hắc! Tiểu tử ngươi y thuật cao siêu, tính cách cũng rất hợp khẩu vị của ta, nếu ngươi đã cứu ta một mạng, Thiên Thần Tử ta cũng là người có ân tất báo, hôm nay ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, cùng theo ta gia nhập Hắc Ám Đế Thành đi! Trong thanh âm của Thiên Thần Tử ẩn chứa Huyền Khí cường đại, có một loại cường thế khiến người khác không thể làm trái ý chí, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên. Thiên Thần Tử tất nhiên cũng có nguyên tắc của hắn, mặc dù hắn là người có ân tất báo, nhưng lại trừ một loại người, đó là những người không nghe theo lời của hắn. Nếu như Ninh Tiểu Xuyên không nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn cũng sẽ không ngần ngại mà giết Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là không đồng ý gia nhập Hắc Ám Đế Thành, lại càng không đồng ý bái Thiên Thần Tử làm sư phụ, sau khi trầm tư một lát, chợt cười: - Thiên Thần Tử tiền bối, ngươi còn dám quay trở lại Hắc Ám Đế Thành sao? Thiên Thần Tử có chút chột dạ, nói: - Tại sao ta không dám trở về? Khặc khặc, tiểu tử, e rằng ngươi còn chưa biết ta ở Hắc Ám Đế Thành có địa vị cao như thế nào. - Thiên Thần Tử, người đứng đầu Tứ Đại Thần Tử của Hắc Ám Đế Thành, chủ quản tất cả sự vụ trong Hoàng thành của Hắc Ám Đế Thành, bao gồm điều động Võ giả, ám sát, tiền tài, bố trí, thế lực liên hoành, thậm chí là âm thầm giao dịch với các đại Vương Hầu, tất cả những chuyện này đều do ngươi làm chủ. Bí mật của Hắc Ám Đế Thành, e rằng ngươi biết còn nhiều hơn cả Vong Linh thành chủ. Ngươi chính là nhân vật lớn nhất, quyền thế nhất dưới trướng Vong Linh thành chủ, luận quyền lực và võ lực nắm trong tay, thậm chí có thể so sánh với “Thái Sư Vấn Hoa” – nhất phẩm Quốc Sư đương triều. Ninh Tiểu Xuyên lật hồ sơ có liên quan đến Hắc Ám Đế Thành trong tay, sau đó đưa tới trước mặt cho Thiên Thần Tử xem. Thiên Thần Tử đắc ý cười: - Nếu ngươi đã biết rõ thân phận thật của ta, vậy thì nên biết có rất nhiều người đều tranh nhau đến vỡ đầu để trở thành đệ tử của ta. Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói: - Đó là trước kia, nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều biết ngươi bị Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương giết chết. Tin tức này e rằng đã làn truyền khắp toàn bộ Hoàng thành, tất nhiên cũng đã truyền vào tai Vong Linh thành chủ. Thần sắc Thiên Thần Tử chợt biến đổi. Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói: - Vân Trung Hầu là hạng nhân vật gì? Chính là Hầu gia quyền thế như mặt trời giữa trưa hiện nay, hắn tất nhiên sẽ không nói dối. - Ngươi muốn nói cái gì? Thiên Thần Tử chợt trầm giọng nói. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Vân Trung Hầu nói rằng ngươi đã bị hắn giết chết. Nhưng bây giờ ngươi trở về, lại nói ngươi không chết, còn được một thiếu niên Huyền Khí tầng thứ tám cứu sống. Ngươi cho rằng Vong Linh thành chủ sẽ tin tưởng lời nói của ngươi sao? Hay là tin ngươi đã bán đứng Hắc Ám Đế Thành, đầu phục Vân Trung Hầu? Sắc mặt Thiên Thần Tử càng biến đổi kịch liệt, hắn đã theo Vong Linh thành chủ rất nhiều năm, tương đối hiểu rõ tính cách của Vong Linh thành chủ, vô cùng thống hận nhất là kẻ phản bội mình, cho dù giết nhầm, cũng quyết không bỏ sót. Mà Thiên Thần Tử hắn lại biết rất nhiều bí mật của Hắc Ám Đế Thành, nếu như bây giờ hắn thật sự còn sống trở về Hắc Ám Đế Thành, Vong Linh thành chủ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ với hắn, thậm chí trực tiếp giết hắn. Với tu vi của Vong Linh thành chủ, muốn giết chết hắn, cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Thiên Thần Tử là người thông minh, tất nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó, hiện tại, biện pháp bảo toàn mạng sống duy nhất mà hắn nghĩ đến, chính là không bao giờ xuất hiện trên thế gian này nữa, chạy được càng xa càng tốt. - Tiểu tử, không ngờ tâm tư của ngươi lại kín đáo như vậy. Thiên Thần Tử có chút bội phục Ninh Tiểu Xuyên, bản thân đã sống hơn một trăm năm, thế nhưng lại không suy nghĩ cẩn trọng bằng một thiếu niên. Ninh Tiểu Xuyên nói: - Tiền bối, trước tiên hãy ở trong trang viên của ta, hồi phục thương thế cho tốt rồi nói sau. Mấy ngày nay, ta nghe nói thủ vệ quân của Nam Sơn Tập đã vào Nam Nguyệt Sơn trú đóng, phỏng chừng người của triều đình phát hiện ngươi còn chưa chết, đang ở xung quanh tìm nơi hạ lạc của ngươi. Đương nhiên, cho dù Vong Linh thành chủ biết được chuyện này, cũng chỉ cho rằng ngươi liên hợp với triều đình, bố trí mê trận, nếu ngươi trở về Hắc Ám Đế Thành, cũng chỉ có một con đường chết. Sau khi nói xong lời này, Ninh Tiểu Xuyên lại tiếp tục lật xem hồ sơ. Hồ sơ có liên quan đến Hắc Ám Đế Thành có rất nhiều, phần lớn đều là những tin tức không có gì bí mật, căn bản không thể xem hết trong thời gian ngắn, Ninh Tiểu Xuyên chỉ mới nhìn hơi hai mươi quyển thì trời đã tối, mắt cũng có chút mỏi. - Đợi ngày mai rồi xem tiếp. Ninh Tiểu Xuyên cũng không nghỉ ngơi, lại bắt đầu tu luyện Huyền Khí Võ Đạo. … Hoàng thành, Kiếm Các Hầu Phủ. Sau khi lão Hầu gia biết tin tức Ninh Tiểu Xuyên gặp phải thích khách, liền nổi giận đùng đùng, đích thân gọi Ninh Thiên Văn và Ninh Thiên Vũ tới. Hai người đều quy quy củ củ quỳ ở bên dưới, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, uy thế Võ Tôn khổng lồ trên người lão Hầu gia, ép cho hai người bọn họ ngay cả hô hấp cũng khó khăn vô cùng. Trước mặt một vị Võ Tôn, chút tu vi của bọn họ, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Lão Hầu gia lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một lượt, nói: - Trong các ngươi, là kẻ nào làm, tự mình đứng ra thừa nhận đi! - Chuyện này không có liên quan gì đến Thiên Văn. Ninh Thiên Văn liền nói. - Chuyện này cũng không liên quan gì đến Thiên Vũ. Ninh Thiên Vũ cũng nói. Lão Hầu gia lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một lượt, nói: - Trong các ngươi, là kẻ nào làm, tự mình đứng ra thừa nhận đi! - Chuyện này không có liên quan gì đến Thiên Văn. Ninh Thiên Văn liền nói. - Chuyện này cũng không liên quan gì đến Thiên Vũ. Ninh Thiên Vũ cũng nói. Lão Hầu gia hừ lạnh một tiếng, quát: - Không phải hai người các ngươi, thì còn kẻ nào dám phái người đến Hải Đường trang viên ám sát Tiểu Xuyên? Hắn chỉ còn có thể sống được nửa năm, các ngươi một người là tứ thúc của hắn, một người là đại bá của hắn, chẳng lẽ còn không chịu buông tha cho hắn? Ninh Thiên Văn và Ninh Thiên Vũ cũng không dám phản bác, kỳ thực, trong lòng bọn họ đều muốn phái sát thủ đi. Trong lòng lão Hầu gia thở dài, nếu là quốc sự, thì hắn đã trực tiếp giải quyết, cho dù chết bao nhiêu người, giết bao nhiêu người cũng không ngần ngại. Thế nhưng, khó giải quyết nhất chính là gia sự, hắn có thể tự tay giết con của mình sao? - Nếu các ngươi đều không nhận, vậy thì cũng không còn cách nào nữa rồi, mỗi người các ngươi đều giao ra một nửa quyền lợi nắm trong tay mình đi! Lão Hầu gia khoanh tay, nhìn lên bức họa trên tường, nói: - Thiên Thành suất lĩnh 200 vạn đại quân công phá Thiên Cơ Vương triều, khiến cho Thiên Tiệp nữ hoàng của Thiên Cơ Vương triều cúi đầu xưng thần với Ngọc Lam Đế quốc, ký pháp ước quy phục. Ngày hôm qua tiệp báo đã đưa đến trước mặt Thánh Thượng, bây giờ, Thiên Thành đã suất lĩnh đại quân khải hoàn về nước. Trong vòng ba tháng, có lẽ có thể trở về Hoàng thành. Quyền lợi các ngươi giao ra, đều đưa cho Thiên Thành cả đi! Lão Hầu gia có tổng cộng bốn người con. Người con lớn nhất, Ninh Thiên Văn. Người con thứ hai, Ninh Thiên Thành. Người con thứ ba, Ninh Thiên Ý. Người con thứ tư, Ninh Thiên Vũ. …. Trong đó, người có thiên tư nhất, trí tuệ nhất, tài hoa nhất, chính là người con thứ ba “Ninh Thiên Ý”, cũng chính là phụ thân của Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi. Ninh Thiên Ý văn trì võ công đều có thể xem là nhất đẳng trong đám cùng lứa, ngay cả Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương hiện nay không ai sánh nổi, cũng đã từng bốn lần chiến bại trong tay hắn. Mà người có quan hệ tốt nhất với Ninh Thiên Ý, chính là Nhị ca “Ninh Thiên Thành”. Ninh Thiên Thành là một võ sĩ, thiên tư ở phương diện Võ Đạo, gần như sánh ngang với Ninh Thiên Ý, là người hào sảng, khí độ dũng cảm, gần như mỗi ngày đều đến tìm Ninh Thiên Ý đại chiến một trận thì trong lòng hắn mới có thể thoải mái được. Chỗ duy nhất mà hắn không đủ, chính là tâm trí không đủ trầm ổn, tính cách quái đản. Ngoại trừ tu võ, thì chỉ tu võ. Lúc hắn ở trong Hoàng thành, rất nhiều vương tôn quý tộc đều bị hắn đánh, đắc tội không ít người, quả thực là một đại ác bá hoành hành ngang dọc trong Hoàng thành, thanh danh hung hãn, khiến rất nhiều Vương Hầu đều đau đầu. Thế nhưng, mười năm trước, sau khi phụ thân và mẫu thân của Ninh Tiểu Xuyên chết trong Từ Đường của Kiếm Các Hầu Phủ. Ninh Thiên Thành liền rời khỏi Hoàng thành, tiến vào quân doanh lãnh binh đánh giặc, mười năm qua cũng không trở lại Hoàng thành một lần. Lần này, lão Hầu gia thu được tiệp báo, trong lòng tất nhiên là cực kỳ vui mừng, có thể thống lĩnh 200 vạn đại quân đánh hạ một Vương triều tứ phẩm, điều này chứng tỏ Ninh Thiên Thành không chỉ tu vi cao thâm, mà có lẽ tâm chí cũng tăng trưởng không ít. Sau khi Ninh Thiên Văn và Ninh Thiên Vũ biết được tin tức này, trong lòng lập tức chấn động, cựch kỳ không tình nguyện đem lệnh bài trong tay giao ra. Xem ra, lão Hầu gia đã có ý lập Ninh Thiên Thành làm người thừa kế của Kiếm Các Hầu Phủ rồi. …. Ầm... - Tên ngu xuẩn Ninh Thiên Văn này không ngờ lại phái người đi ám sát tiểu tử Ninh bệnh lao, bây giờ thì hay rồi, quyền lợi trong tay mọi người đều mất một nửa, không công dâng lên cho Ninh Thiên Thành. Sau khi Ninh Thiên Vũ trở về, liền nổi trận lôi đình, không ngừng đập phá đồ trong phòng. Một lão giả sáu mươi tuổi đứng trước cửa, trên người mặc một kiện đạo bào tú vân hạc, ngón tay khẽ vuốt chòm râu, nói: - Tứ gia bớt giận, ta cảm thấy Đại gia hẳn là sẽ không làm ra chuyện tình ngu xuẩn như vậy, cho dù Đại gia thật sự phái người đi ám sát Ninh bệnh lao, thì người phái đi tuyệt đối chính là cao thủ, Ninh bệnh lao không có khả năng vẫn còn mạng được. Lão giả này là mưu sĩ của Ninh Thiên Vũ, tên là Ngu Chi Thông. Ninh Thiên Vũ cũng tỉnh táo lại, nói: - Chi Thông, theo ý của huynh, chuyện này rốt cuộc là do ai gây nên? Ngu Chi Thông chậm rãi nói: - Tứ gia, ngài nghĩ lại xem, Ninh bệnh lao vừa mới gặp thích khách thì lão Hầu gia cũng hay tin Nhị gia trở về Hoàng thành, không phải là quá trùng hợp hay sao? Ninh Thiên Vũ trố mắt ngẩn người, hồi lâu mới nói: - Ngươi nói là, đây chính là chiêu cờ mà Ninh Thiên Thành bố trí trước khi trở về, không tốn một binh một tốt thì đã cướp được một nửa quyền lợi từ trong tay ta và Ninh Thiên Văn? Không, không, Ninh Thiên Thành chỉ là một tên vũ phu, không có khả năng sử dụng thủ đoạn cao minh như vậy. Ngu Chi Thông nghiêm mặt nói: - Mười năm khiến con người thay đổi. Nhị gia có thể ở trong quân doanh, thống lĩnh 200 vạn đại quân, còn có thể đánh hạ một tòa Vương triều, khiến cho nhân vật như Thiên Tiệp nữ hoàng cũng phải cúi đầu xưng thần với Ngọc Lam Đế quốc, đây cũng không phải là thủ đoạn mà một tên vũ phu có thể làm được. Ninh Thiên Vũ nói: - Nhưng quan hệ của lão Nhị và lão Tam rất tốt, hắn không thể nào phái người đi ám sát đứa con trai độc nhất của lão Tam được. Ngu Chi Thông nói: - Điều này chỉ có thể giải thích là tại sao thích khách đến vô ảnh đi vô tung, nhưng lại không cố tình giết chết Ninh bệnh lao. Ninh Thiên Vũ hít một hơi thật sâu, đã hơi tin tưởng bảy tám phần, trầm giọng nói: - Không ngờ Ninh Thiên Thành lại bản lĩnh lớn như vậy, xem ra đại địch trước mắt chính là hắn, trước khi hắn trở về, nhất định phải bố trí thật tốt một phen mới được. Rút toàn bộ người ở Hải Đường trang viên trở về đi! Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn mất đi giá trị, không cần lãng phí nhân lực vì một tên bệnh lao chỉ còn sống được nửa năm đâu. Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không biết chuyện bản thân vì giấu tai mắt người khác, lại khiến cho các vị đại lão trong Hầu Phủ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau. Cuộc tranh đoạt người thừa kế Kiếm Các Hầu Phủ vốn dĩ là một vũng nước đục, bây giờ lại càng đục thêm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang