[Dịch] Thần Ma Thiên Tôn

Chương 18 : Lễ vật của Vương Vân Trùng

Người đăng: 

.
Ninh Tiểu Xuyên sợ bại lộ chuyện mình có thể tu luyện được Huyền Khí Võ Đạo, đã sớm nghĩ cách rời khỏi Hầu Phủ, bây giờ gặp được một cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua chứ? Đúng là ông trời cũng muốn giúp ta mà. Ninh Thiên Vũ thấy hắn chủ động đồng ý đi Hải Đường trang viên, trên mặt chợt lộ ý cười, tiểu tử này xem như đã hoàn toàn bị phế rồi. Rời khỏi Nghị Sự điện, toàn bộ đệ tử đời thứ tư của Hầu Phủ, đều được lĩnh 100 giọt Dưỡng Tâm Sư và 100 giọt Uẩn Huyết thảo, trên mặt mỗi người đều mang theo thần sắc hưng phấn. Chỉ có Ninh Hinh Nhi và Ninh Tiểu Xuyên là trên mặt không có nụ cười. - Ca, tại sao huynh lại chủ động đáp ứng, nếu huynh cầu xin gia gia, gia gia từ nhỏ đến lớn đều rất yêu thương huynh, chắc chắn sẽ không đưa huynh rời khỏi Hầu Phủ. Rời khỏi Hầu Phủ rồi, sau này muốn trở về cũng rất khó khăn. Ninh Hinh Nhi nói. Ninh Tiểu Xuyên cười khẽ, nói: - Rời khỏi Hầu Phủ thì có gì mà không tốt, ít nhất cũng không có người nào châm chọc khiêu khích nữa. Ninh Hinh Nhi cong môi, muốn khóc cũng không khóc nổi, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. - Ha ha! Đây không phải là tôn tư Ninh thiếu gia của Hầu gia sao? A! Không, nên gọi là Ninh trang chủ mới đúng, thật sự chúc mừng, chúc mừng a. Ninh Hành Thanh và mấy tên thiên tài tuấn kiệt của Hầu Phủ đi tới, từ xa đã chào hỏi Ninh Tiểu Xuyên. Mấy ngày trước, Ninh Hành Thanh bị Ninh Tiểu Xuyên chửi ở ngoài Nghị Sự điện đến hộc máu, mất mấy ngày tu dưỡng, thương thế cuối cùng cũng khỏi hẳn. Trong lòng hắn hận Ninh Tiểu Xuyên thấu xương, bây giờ Ninh Tiểu Xuyên bị biếm ra khỏi Hầu Phủ, hắn tất nhiên phải đến châm chọc khiêu khích một phen, báo mối thù ngày trước. Ninh Tiểu Xuyên nhìn những tên thiên tài Hầu Phủ đi tới, tất cả đều là tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy, trong đó Ninh Hành Thanh thậm chí còn đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám. Bọn họ có tu vi Võ Đạo như vậy, đều được người thường ngưỡng mộ, xem như cao thủ Võ Đạo. - Thì ra là Hành Thanh huynh, thương thế của ngươi tốt hơn nhiều rồi nhỉ? Ninh Tiểu Xuyên cười vui vẻ nói. Nhắc tới chuyện này, trái tim Ninh Hành Thanh đột nhiên đập mạnh, nhưng vẫn nhịn xuống lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười: - Rất tốt. - A! Nghe nói Ngũ Hoang Sơn Lĩnh rất nguy hiểm, Hành Thanh huynh nên bảo trọng a! Ngàn vạn lần đừng bị Huyền thú đui mù nào làm trọng thương. Huynh đệ ta cũng chỉ dám ở Hải Đường trang viên hưởng phúc, không dám đi loại địa phương hung hiểm như Ngũ Hoang Sơn Lĩnh. Hành Thanh huynh, bảo trọng. Ninh Tiểu Xuyên nói xong lời này, liền kéo tay Ninh Hinh Nhi rời đi. Ninh Hành Thanh tức đến mức toàn thân phát run, muốn xông lên giáo huấn Ninh Tiểu Xuyên một phen, nhưng c lại bị Ninh Mĩ Nhi chặn lại. - Tại sao lại cản ta? Ninh Hành Thanh tức giận nói. Ninh Mĩ Nhi cũng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc dài đến thắt lưng, trên người mặc một bộ thanh y xanh biếc như lá sen, chính là nữ tử ưu tú nhất Kiếm Các Hầu Phủ chỉ sau Ninh Hinh Nhi, tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín. Dáng người nàng trước lồi sau vểnh, vô cùng xinh đẹp, hàng lông mi thon dài, mị nhãn như tơ, cười nói: - Ngươi là đối thủ của Hinh nhi sao? Ninh Hành Thanh nghĩ đến tu vi của Ninh Hinh Nhi, nhất thời liền bình tĩnh trở lại. Ninh Mĩ Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi rời đi, giọng nói vô cùng mỉa mai: - Chỉ là một tên bệnh lao mà thôi, không khác gì phế vật, ngươi nói chuyện với loại người này làm gì? Cả đời này hắn chỉ có thể làm một kẻ bình thường không có địa vị, còn sau khi chúng ta lịch lãm Ngũ Hoang Sơn Lĩnh, tu vi nhất định sẽ tăng trưởng mạnh mẽ, thi vào Thiên Đế học cung cũng không phải là chuyện không thể. Từ nay về sau, thân phận của chúng ta và hắn chênh lệch rất lớn, hắn chỉ là một con kiến, còn chúng ta là cường giả Võ Đạo được vô số người tôn kính a. Ninh Mĩ Nhi tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại, lấy việc gả cho một nam tử thế hệ trẻ mạnh nhất làm mục tiêu nỗ lực. Loại phế vật giống như Ninh Tiểu Xuyên, chính là loại người mà nàng xem thường nhất, nếu không phải vì Ninh Hinh Nhi, nàng căn bản còn không thèm liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái. …. - Ca, huynh đi Hải Đường trang viên, nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, chờ ba tháng sau lịch lãm trở về, ta sẽ đến gặp huynh. Ninh Hinh Nhi giúp Ninh Tiểu Xuyên thu thập hành trang, lặng lẽ đem 100 giọt Dưỡng Tâm dịch và 100 giọt Uẩn Huyết dịch giấu trong gói đồ của Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này, trong lòng cực kỳ cảm động. Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân, một tên thủ vệ Hầu Phủ đi vào, nói: - Ninh thiếu gia, bên ngoài Hầu Phủ có một vị công tử họ Vương muốn gặp ngài. - Công tử họ Vương? Hàng lông mày của Ninh Tiểu Xuyên chợt nhíu lại, cũng không biết vị công tử họ Vương nào, ánh mắt chợt nhìn về phía Ninh Hinh Nhi. Chẳng lẽ là bằng hữu của chủ nhân thân thể trước kia? Ninh Hinh Nhi cũng lắc đầu, bản thân ca ca thường kỳ kỳ thị, rất ít khi rời khỏi Hầu Phủ, dường như cũng không có bằng hữu nào. Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hinh Nhi mang theo tâm tình tò mò, đi tới cửa lớn Hầu Phủ. Vương Vân Trùng mặc cẩm bào, trên đầu búi tóc, trên tay phe phẩy quạt xếp, bộ dáng như công tử vương tôn, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên từ bên trong đi ra, nhất thời mừng rỡ nghênh đón: - Ninh huynh, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, tiểu đệ ta chờ rất lâu rồi. - Vương Vân Trùng, ngươi còn dám tới Kiếm Các Hầu Phủ? Trên người Ninh Hinh Nhi bộc phát một tầng Huyền Khí Võ Đạo rực rỡ, không gian bảy, tám trượng xung quanh đều chấn động, trên bàn tay ngưng tụ một tầng huyền cương xích hồng sắc, một chưởng bổ ra, huyền cương giống như lưỡi đao, chém tới búi tóc trên đỉnh đầu Vương Vân Trùng, khiến cho mái tóc rối tung xõa xuống. Nếu như đạo huyền cương này nhằm vào cổ Vương Vân Trùng, như vậy thì có lẽ bây giờ đầu của Vương Vân Trùng đã bay ra ngoài rồi. Đem Huyền Khí ngưng tụ thành đao, hóa thành cương khí, đánh ra ngoài cơ thể, có thể cách không giết người, ngắt lá ném hoa, ngưng nước thành kiếm, đây là thủ đoạn chỉ có tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy mới làm được. Đem Huyền Khí ngưng tụ thành đao, hóa thành cương khí, đánh ra ngoài cơ thể, có thể cách không giết người, ngắt lá ném hoa, ngưng nước thành kiếm, đây là thủ đoạn chỉ có tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy mới làm được. Đối với Ninh Hinh Nhi đã tu luyện thành Võ Thể Thần Thông mà nói, tùy tiện vung tay là có thể ngưng tụ huyền cương, một chưởng bổ ra, Huyền Khí có thể giết địch cách ngoài mười trượng. Vương Vân Trùng sớm đã nghe qua đại danh của Ninh Hinh Nhi, lập tức sợ tới mức sắc mặt đại biến, ngay cả cử động cũng không dám, thiếu chút nữa là tè ra quần, vội vàng hét lên: - Hiểu lầm… hiểu lầm, có hiểu lầm a! Lần này ta tới là đặc biệt muốn nhận lỗi với Ninh huynh, người đâu! Mau đem lễ vật của ta lên! Phía sau Vương Vân Trùng, có một chiếc xe Thanh Lộc Mã. Bên trong Thanh Lộc Mã, một cánh tay tuyết trắng mềm mại nhỏ nhắn vươn ra, vén mành xe do từng chuỗi mã não kết thành lên, một thiếu niên váy dài trắng tuyết từ trên xe đi xuống. Thân thể thiếu nữ này có chút mềm yếu, làn da trắng nõn nà, ở mi tâm có một hình vẽ bông hoa màu đỏ, tóc vén kiểu tiên nữ, trên đó cắm một cây ngọc trâm hình bươm bướm. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, cung kính hành lễ với Ninh Tiểu Xuyên, thản nhiên nói: - Ngọc Nhan bái kiến Ninh công tử. - Đây là… Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm tiểu cô nương xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, chính là nữ tử mà ngày đó hắn đã cứu ở bờ sông, hôm nay nàng ăn mặc diễm lệ, trang điểm tỉ mỉ, tất nhiên là xinh đẹp không tỳ vết, tựa như một đáo u lan nở rộ. Tuổi không lớn mà đã có dáng vẻ kiềm diễm gợi cảm rồi. Vương Vân Trùng cười nói: - Ninh huynh, phần lễ vật này, ngươi đã hài lòng chưa? - Lễ vật? Ninh Tiểu Xuyên hỏi. Ninh Hinh Nhi cũng lộ vẻ tò mò. Vương Vân Trùng nói: - Vì chuộc thân cho Ngọc Nhan cô nương, ta đã tiêu xài hết tiền tích trữ mấy năm qua, hơn nữa còn mượn bên ngoài không ít, tất cả là vì muốn bồi tội với Ninh huynh, hi vọng Ninh huynh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu đệ trước kia ngu muội không biết gì. Quan Ngọc Lâu cũng không phải là thanh lâu kỹ phường bình thường, bên trong đều là nữ tử tài tình song toàn, giá trị con người rất cao, cho dù là con cháu Vương Hầu muốn chuộc thân cho nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vương Vân Trùng vì chuộc thân cho Ngọc Nhan, mà ba ngày nay đều chạy vạy khắp nơi, hôm nay thật vật vả mới kiếm đủ tiền chuộc, sau khi chuộc người ra khỏi Quan Ngọc Lâu, liền lập tức đưa tới cho Ninh Tiểu Xuyên. Vương Vân Trùng lấy từ trong người ra một tấm vải gấm, trên tấm vải gấm còn viết văn tự, hai tay dâng lên cho Ninh Tiểu Xuyên, nói: - Đây chính là khế ước bán mình của Ngọc Nhan cô nương, bây giờ ta xin giao nó lại cho Ninh huynh. Vương Vân Trùng tiến đến bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, thấp giọng thì thầm vào tai hắn: - Ngọc Nhan cô nương chính là nhạc kỹ ngân bài của Quan Ngọc Lâu, bán nghệ không bán thân, bây giờ vẫn là một thân xử nữ. Ninh huynh thật là có phúc. Mí mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật, kiếp trước cho tới kiếp này, hắn đều chưa từng đi kỹ viện, tên hoàn khố này không ngờ lại dâng cho hắn một kỹ nữ làm lễ vật bồi tội. Đây… Vương Vân Trùng sợ Ninh Tiểu Xuyên sẽ từ chối, liền trực tiếp leo lên Thanh Lộc Mã rời đi. Tên lái xe liền vội vàng rời đi. - Này! Vương Vân Trùng. Ninh Tiểu Xuyên vội kêu lên, nhưng xe Thanh Lộc Mã đã đi xa, biến mất trên đường cái. Ninh Tiểu Xuyên nhìn Ngọc Nhan cô nương đứng ở dưới bậc thềm. Nàng điềm đạm đáng yêu đứng tại chỗ, ngón tay ngọc gắt gao nắm chặt góc áo, khẽ cong môi, trong mắt mang theo nhu tình nồng đậm, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, nhất thời cũng không biết xử lý thế nào cho tốt. Nói Vương Vân Trùng đưa vị cô nương này trở về, chẳng khác nào đẩy nàng vào hố lửa, tất nhiên không thể làm vậy. Thế nhưng… Ninh Tiểu Xuyên cũng ngàn vạn lần không thể lưu nàng lại. - Xoẹt… Suy nghĩ hồi lâu, Ninh Tiểu Xuyên liền cầm khế ước bán mình trong tay xé thành hai mảnh, sau đó đưa cho Ngọc Nhan, nói: - Cô nương, từ nay về sau, ngươi tự do rồi. Ninh Tiểu Xuyên kéo Ninh Hinh Nhi đi vào trong Hầu Phủ, để lại một mình Ngọc Nhan đứng ở dưới bậc thang. Nàng nắm khế ước bán mình bị xé rách trong tay, trên mặt có vài phần sợ hãi, “phịch” một tiếng, quỳ trên đất, nói: - Ninh thiếu gia, cầu xin ngài đừng đuổi ta, không có khế ước bán mình, Ngọc Nhan ngay cả thân phận cũng không có, nhất định sẽ bị Thiên Uy quân trong Hoàng thành bắt vào lao ngục, cho dù không bị đày đến biên thùy man di thì cũng bị bán cho quan kỹ đê tiện. - Cái gì? Không có khế ước bán mình, thì ngay cả thân phận cũng không có? Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự trách, một lòng muốn làm người tốt, không ngờ lại hại nàng thành như vậy. Ninh Hinh Nhi thấy nữ tử này có chút đáng thương, nói: - Ca, đối với những nữ tử bị bán vào thanh lâu như nàng, địa vị thấp kém như nô bộc của Hầu Phủ, khế ước bán mình chính là thứ chứng minh thân phận của các nàng, nếu như bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, các nàng sẽ trở thành người không có thân phận. Nếu bị triều đình bắt được, thậm chí có thể còn xem các nàng là gian tế địch quốc mà giết chết. Ca, không bằng huynh lưu nàng lại đi. Ngọc Nhan dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên. - Nhưng mà ngày mai ta sẽ đi Hải Đường trang viên rồi. Ninh Tiểu Xuyên nói. Ninh Hinh Nhi nói: - Không phải vừa vặn có một người có thể chiếu cố huynh sao? Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Ngọc Nhan đang quỳ dưới đất, nữ tử này vẫn tương đối xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, ánh mắt đen nhánh sáng ngời tựa trân châu. Nếu là ở kiếp trước, hắn căn bản không dám tưởng tượng một câu nói của mình có thể quyết định vận mệnh của một nữ tử xinh đẹp như thế. Ninh Tiểu Xuyên có chút đau đầu, suy tư một lát rồi nói: - Vậy, theo ta đi Hải Đường trang viên đi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang