[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ
Chương 69 : Chém giết Huyền Sĩ. (1)
.
Trong đại sảnh, Lam Cuồng Sinh thấy Lăng Tiếu cư nhiện bị hắn một chiêu bức lui, không khỏi lòng tin tăng nhiều, hắn muốn ở trước mặt Lý Thanh Thanh đem tiểu tử lớn lối này bắt giữ, lấy được tán thành của trái tim nàng.
- Tiểu tử thúc thủ chịu trói, ta có thể để cho ngươi tạm thời chịu chút ít hành hạ.
Lam Cuồng Sinh một tay thả lỏng phía áu, một tay mở ra bạch phiến, một bộ dáng tự nhận là tiêu sái.
- Hắc hắc, loại ngươi không cảm thấy biết thẹn như ngươi ta thấy nhiều rồi, bất quá cuối cùng đều bị ta đánh cho thành chó cầu xin tha thứ.
Lăng Tiếu một bên cười nhạt, một bên ngưng thần đề phòng.
Đây là hắn lần đầu tiên đối chiến với Huyền Sĩ giai, hắn biết rõ huyền lực của Huyền Sĩ giai có thể ngoại phóng, thực lực không thể khinh thường, mặc dù hắn tu luyện Kim Cương Ngũ Biến quyết có chút hiệu quả, nhưng mà cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, chớ để lật thuyền ở trong mương mới tốt.
- Tạp chủng, thật can đảm!
Lam Cuồng Sinh buồn bực thành giận, dưới chân đạp một cái, cả ngươi như một con báo hướng Lăng Tiếu đánh tới, trong con mắt không hề giấu diếm tất sát chi tâm chút nào.
- Hoa Phiến Thành Nhận!
Bạch phiến liên tục huy sái, mấy đạo thanh sắc phiến ảnh tựa như lưỡi dao sắc bén hướng Lăng Tiếu cắt tới.
Đây là huyền lực ngoại phóng cường chiêu đặc biệt của Huyền Sĩ giai, tuyệt đối không phải là chiêu thức hư ảo mà cao giai Huyền Giả cố ý ngưng hình, mà là dùng thuộc tính tự thân thúc dục phát ra, giống như công kích thực chất.
- Hư Hữu Kỳ Biểu!
Lăng Tiếu hiện lên một nụ cười khinh thị, dươi chân Vân Tung Mị Ảnh khởi bước, trong nháy mắt tránh khỏi chiêu thức của Lam Cuồng Sinh, cùng lúc Lam Tinh kiếm hướng bên sườn của Lam Cuồng Sinh đâm ra tám kiếm, từng kiếm quán chú huyền lực tối cường, cốt phải trước tiên nghịch chuyển thế cục.
Nếu như đổi lại là Huyền Giả bình thường, sợ cũng bị một chiêu này của Lam Cuồng Sinh làm cho kinh sợ rồi, làm sao còn dám phản kích, nhưng mà Lăng Tiếu đối với cường chiêu của Huyền Sĩ giai một chút đều không xa lạ gì, trải qua nửa tháng tiếp nhận năm tên Huyền Sĩ giai thuộc tính bất đồng oanh kích thân thể, đối với phương thức tiến công của Huyền Sĩ giai cũng coi như có một chút hiểu rõ, cho nên mới có thể dễ dàng tránh thoát, đồng thời phát khởi phản công.
Lam Cuồng Sinh không ngờ tới Lăng Tiếu phản ứng nhanh như vậy, bất quá hắn cũng không giống như tên xoàng xĩnh, bạch phiến vòng lại, liên tục ngăn chặn tám kiếm của Lăng Tiếu.
- Đinh đương… Đinh đương…
Hỏa tinh văng khắp nơi.
- Phiến Điệp Cuồng Triều.
Lam Cuồng Sinh không chỉ ngăn chặn tiến công của Lăng Tiếu, càng nhân cơ hội phản kích, bạch phiến xuất ra từng con thanh sắc hồ điệp tựa như sống lại, lộ ra vẻ cực kỳ đẹp mắt, nhưng mà uy lực của nó cũng không yếu.
Tốc độ của Lăng Tiếu mặc dù vô song nhưng mà có thời điểm thua thiệt, hắn vẫn là coi thường thủ đoạn công kích của Huyền Sĩ giai.
- Oanh… Oanh…
Mấy con thanh sắc hồ điệp hung hăng đụng vào trên người Lăng Tiếu, cả người bay ra đến mấy thước, đem không ít ghế ở trong phòng khách đều bị đụng gãy.
- Thiếu gia!
Bạch Vũ Tích lón tiếng kinh hô, vội vàng hướng Lăng Tiếu nhào qua.
- Chiến đấu kết thúc, uy lực của Huyền Sĩ quả nhiên đáng sợ.
- Đúng vậy, tên kia chết chắc, còn tưởng rằng đánh được vài cái, không nghĩ tới liền ngoẻo nhanh như vyaaj, thật là không có tý sức lực nào.
- Thật không biết người này có phải là não tàn hay không, vì một nữ nhân mà dâng mạng, thật là bị coi thường, hồng nhan họa thủy lời này chẳng lẽ chưa từng nghe qua ư, ta còn là thích loại cuộc sống phong hoa tuyết nguyệt này ở Túy Hương lâu, mới sẽ không vì một tiện tỳ mà tự tìm khổ ăn đâu.
…
Trên lầu, Độc Ưng cùng Cô Lang Mộ Dung Cô đều chỉ là lẳng lặng nhìn trò hay, cũng không có xuất thủ, nơi này là địa bàn Lý gia, ở chỗ này gặp chuyện không may tự nhiên sẽ có người giải quyết.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Tiếu hẳn phải chết, chỉ có ánh mắt của Độc Ưng cùng Cô Lang nhìn chằm chằm vào phương hướng của Lăng Tiếu, ánh mắt bọn họ đều tràn đầy nghi ngờ.
Bạch Vũ Tích đi tới bên người Lăng Tiếu, cả trái tim đều trầm xuống một chút, nàng ngã trên người Lăng Tiếu kêu khóc:
- Thiếu gia, ngươi không nên chết, thiếu gia ta không muốn ngươi chết, ngươi mau tỉnh lại a!
Nếu như Lăng Tiếu vì nàng mà chết, nàng cũng tuyệt không sống một mình, đây là ý nghĩ giờ phút này của nàng.
- Yên tâm đi, chỉ là đê giai Huyền Sĩ còn không có lực để giết chết thiếu gia ta, huống chi ta làm sao có thể bỏ được Tích Tích của ta cơ chứ.
Lăng Tiếu mở hai mắt ra, chậm rãi từ trên mặt đất bò dạy, trêu ghẹo nói.
Nhìn Lăng Tiếu cợt nhả, tất cả mọi người đều choáng váng rồi, một kích toàn lực của đê giai Huyền Sĩ lại còn có thể bình yên vô sự bò dạy, đây cũng quá làm cho người ta khó có thể tin đi.
Bình thường trung giai Huyền Giả ở dưới một kích toàn lực của đê cấp Huyền Sĩ sợ rằng đều phải bị thương, song lúc này trung giai Huyền Giả giống như là tiểu cường đánh không chết, lại ngay cả một chút thương tích đều không có, nói ra sợ cũng khiến cho người ta tin tưởng đây là sự thật.
Lam Cuồng Sinh kinh ngạc một chút, không thể tiếp nhận thực tế rống lên:
- Ngươi lại không có chuyện gì? Cái này không thể nào.
Lăng Tiếu đem Bạch Vũ Tích đẩy sang một bên, lắc cổ một chút, cười nói:
- Bằng loại tiểu hao chiêu như ngươi mà cũng muốn mạng của lão tử, kiếp sau đi!
Lăng Tiếu ngưng cười, Lam Tinh kiếm trong tay nhân cơ hội xuất ra, kiếm quang rực rỡ chói mắt.
- Kiếm Lưu Ngân!
Ở mới vừa rồi Lam Cuồng Sinh đã sớm được chứng kiến một chiêu này của Lăng Tiếu, hắn mặc dù không thể nhất thời tìm ra được sơ hở, nhưng mà sớm có phòng bị, bạch phiến ở trong tay hắn vừa chuyển, thanh sắc mang hoàn từ từ trở nên to lớn, tựa như thanh sắc đại thuẫn toàn bộ ngăn cản kiếm mang đầy trời của Lăng Tiếu.
Song, hắn làm sao ngờ tới một chiêu này của Lăng Tiếu chẳng qua là quấy nhiễu kẻ địch, hắn giờ phút này đã vây quanh bên sườn Lam Cuồng Sinh, Phong Thần thối tụ sức đã lâu lập tức khởi động.
- Không tốt!
Lam Cuồng Sinh đã nhận ra dị động của Lăng Tiếu, lập tức kinh hô, đáng tiếc đã muộn.
- Phong Trung Kính Thảo!
Cước ảnh như lưỡi đao, chi chít đá vào bên hông của Lam Cuồng Sinh.
Phốc phốc!
Lam Cuồng Sinh như diều bị đứt dây bay ra bên ngoài, một ngụm máu tươi phun đầy trời.
- Ta muốn ngươi chết không toàn thây!
Lam Cuồng Sinh miễn cưỡng không bị ngã xuống, quệt một chút vết máu ở khóe miệng, trên gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn đáng sợ, bạch phiến trong tay gập lại, tiếp đó liền nghe hắn hét lớn một tiếng:
- Phiến Chiết Hoa Cốt!
Nhất thời nhị giai đê cấp bạch phiến trong tay Lam Cuồng Sinh từng căn phiến cốt cư nhiên biến dài một đoạn, lộ ra lưỡi dao sắc bén được dấu ở bên trong, kỳ quái nhất chính là lưỡi dao sắc biết kia trực tiếp rời phiến phóng ra ngoài, không chỉ như thế, sau đó lại có một loạt lưỡi đao sắc bén lại bay ra ngoài.
Trong phiến cư nhiên giấu diếm càn không!
Chi chít lưỡi dao sắc bén đồng loạt hướng Lăng Tiếu bay tới, tốc độ hãi nhân đến cực điểm, hơn nữa lại là xuất kỳ bất ý, ngay cả Lăng Tiếu cũng bất ngờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện