[Dịch] Thần Hoàng
Chương 16 : Trụ Cực Mệnh Thế
.
Duy nhất có thể khẳng định là chuyến đi Đan Linh Sơn lần này mặc dù không có nguy hiểm gì những sẽ không bình yên.
Lại nhìn đám mây trên cao, Tông Thủ ẩn ẩn có thể thấy được diều hâu vẫn bay lượn đi theo trên không trung.
Đáng tiếc giờ phút này, trong tay hắn không có cung tiễn hợp tay và sức lực chưa đủ, nếu không với khoảng cách này, chỉ cần một mũi tên có thể diệt sạch chúng. Trong Lục Thần Ngự Đao, đại bộ phận bí quyết đều là vận dụng ám khí nhưng cung đạo cũng nằm trong đó.
Tố Sơ Tuyết trông thấy động tác của Tông Thủ cũng thò cái đầu nhỏ ra nhìn đám mây nói:
- Mấy ngày nay Doãn Thúc đã nghĩ hết biện pháp muốn giết con ưng đó nhưng ba phen mấy bận, đều bị nó đào thoát. Hẳn là có Linh Sư khác khống chế, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. Bất quá nơi đây là Tô Điện sơn mạch, những người kia hơn phân nửa không dám động thủ.
Lăng Vân Tông là nơi đóng quân của Đan Linh Sơn nhưng phạm vi thế lực của nó bao trùm cả toàn bộ Tô Điện sơn mạch cùng với bên ngoài Long Trạch Nguyên, thậm chí còn lan ra bên ngoài tới các nước chư thành toàn bộ Đông Lâm Vân Giới.
Nơi đây mặc dù không thấy được người của Lăng Vân Tông cũng không thể hoài nghi năng lực khống chế của tông này đối với địa vực phụ cận.
Trong vạn năm hoang cổ đã có vô số tiền lệ tạo nên vết xe đổ, đặc biệt là mây mù trong thiên địa sắp tán, vô số anh tài tuổi trẻ bái nhập môn hạ Đan Linh Sơn hội tụ chân núi thì lại càng không có ai dám mạo hiểm đi khiêu chiến uy nghiêm của Lăng Vân Tông.
Tông Thủ thản nhiên nhìn con chim ưng kia, hắn không để ý tới nữa mà lại bị vết đỏ dài hẹp trên người Sơ Tuyết hấp dẫn.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Tông Thủ nắm tay của Sơ Tuyết rồi hôn nhẹ những vệt đỏ trên cánh tay hỏi:
- Chỗ này còn đau không?
Sơ Tuyết lập tức bối rối đến nỗi không biết làm sao, nàng dùng sức kéo ra nhưng không được, hai gò má đỏ ửng, thanh âm của nàng nhỏ như muỗi đáp:
- Không đau! Thiếu chủ. Kỳ thật trước kia càng đả thương nặng cũng có, Sơ Tuyết không có việc gì. Sư phụ nói Tuyết nhi như cỏ dại, vô luận chém như thế nào đều có thể dài ra, lại nói chút ít tổn thương của ta sao bằng được Thiếu chủ.
- Cỏ dại?
Tông Thủ nao nao nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Sơ Tuyết không khỏi âm thầm buồn cười. Cũng không biết sư phụ của Tuyết nhi lai lịch ra sao, thật khiến người ta hứng thú.
Tông Thủ cảm giác trong lòng rầu rĩ, nghe ngôn ngữ của Sơ Tuyết thì ba năm này chỉ sợ chịu không ít đau khổ, bị thương là chuyện như cơm bữa.
Còn lần này, nếu như hắn không chiếm cứ thân thể của Tông Thủ thì chỉ sợ đã gặp bất trắc ba ngày trước.
Mà cô bé tai mèo này chỉ mới gần mười ba mà thôi, vận mệnh tàn khốc không kém Tông Thủ chút nào.
Âm thầm cảm thán một tiếng, Tông Thủ cảm thấy đau xót cho nàng.
- Ta là nam tử sao có thể so với nữ hài? Sau này không cần chịu đau nữa, đúng rồi, nàng là thị nữ của ta, không ai có thể gây tổn thương cho nàng.
Nói đoạn, hắn lại hôn vết đỏ trên tay Sơ Tuyết, chỉ cảm thấy làn da của nàng nõn nà, trơn mịn. Tông Thủ nhịn không được liếm liếm vài cái, hương vị thật tuyệt.
Tố Sơ Tuyết lập tức giống như điện giật, chân khí bỗng dưng bộc phát, cuối cùng giật khỏi tay Tông Thủ, toàn thân phát lực nhảy ra ngoài.
Tông Thủ cũng không đi ngăn cản, hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường êm cười nhạt nói:
- Tuyết nhi, đừng quên hai ngày nữa tới lúc tắm thuốc, những dược liệu kia nàng đã chuẩn bị tốt chưa?
Bên ngoài thùng xe lập tức phát ra những tiếng loảng xoảng phảng phất vật nặng rơi xuống đất. Tông Thủ lại nhịn không được cười ha ha một hồi có vẻ như rất khoái chí.
Khi mà tiếng cười qua đi, trên mặt Tông Thủ khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn bắt đầu kiểm tra tình huống toàn thân.
Tình huống hiện tại tốt hơn hắn dự liệu một chút, một đao bắn ra cuối cùng kia nhiên là đem khí lực cùng tinh khí thần toàn thân hắn rút đi hết, khiến cho chân khí mạch luân không xung đột, khó trách chưa tới ba ngày đã tỉnh.
Chỉ là giờ phút này hắn khó có thể lạc quan được, Tông Thủ phát hiện mình hoàn toàn lâm vào một cái vòng quái dị.
Ngày sau khi tu vi càng tinh tiến, tố chất thân thể càng mạnh hơn thì xung đột hai loại huyết mạch sẽ càng thêm tăng lên.
Nếu như hắn tiếp tục tập võ, tu luyện. Đoán chừng còn chưa chờ hắn phá vỡ thân luân, bản thân liền bởi vì nội thương mà chết.
Trừ phi có một loại lực lượng mạnh mẽ hơn nữa có thể ức chế cả hai hoặc đứng giữa điều hòa.
- Như vậy thì chỉ có lựa chọn Linh Võ song tu chi đạo, nhưng mà phương pháp Linh Sư thì... Xem ra là phải tìm một cơ hội chế tạo hồn hải.
Thấp giọng lẩm bẩm, lông mày Tông Thủ dần dần nhăn lại.
Kiếp trước trong trò chơi, hắn cũng gặp một vài nhân vật khác tu tập linh pháp. Bất quá thời gian quá ít nên thành tựu cũng không như ý người.
Chỉ có phù lục Trận Đạo coi như tương đối khá miễn cưỡng coi là tông sư cấp một.
Dù sao một môn võ tu chi đạo mênh mông bao la, thâm bất khả trắc, khó có thể nghiên cứu kỹ nền tảng bổn nguyên. Hắn kiếp trước làm gì có tâm tư đi tu luyện linh thuật niệm pháp?
Chỉ là hôm nay không có lựa chọn khác.
Đáng tiếc lúc trước Trụ Cực Mệnh Thế Thư đoạt tới tay còn chưa có thời gian đọc đã xuyên tới một vạn năm trước.
Vũ trụ nhị thư này chính là một trong bí điển tu hành cao cấp nhất của Linh Sư trong thế giới tứ phương trăm vạn, vãng cổ lai kim vị chi trụ, tứ phương thượng hạ vị chi vũ. Vũ thư tái không gian chi đạo, trụ thư lục thì gian chi pháp.
Mặc dù kỳ thư này đã biến mất từ lâu, trò chơi Thần Hoàng không có khả năng chính thức sử dụng, trong đó hơn nửa nguyên lý ghi lại đại khái là suy đoán của vô số cường giả đời sau với bí điển linh pháp cao nhất đó.
Nếu có thể xem qua thì nhất định giúp ích cực lớn đối với linh pháp tu hành của hắn.
Thở dài một hơi, Tông Thủ cầm lấy Tùng Văn Phong Kiếm vào tay. Kiếm này chất lượng vô cùng tốt, trước đó tru sát cả bốn người, lại còn bị Thôn Thiên nguyên hóa đại pháp trùng kích trùng kích mà vẫn cứng cỏi, hàn quang lẫm lẫm.
Bấm tay gảy nhẹ, xác nhận thân kiếm không nội thương. Tông Thủ liền cố nén đau đớn trong cơ thể, thi triển một bộ pháp thanh thoát đơn giản bắt đầu luyện kiếm.
Thời gian hưu nhàn đã qua, hôm nay là thời điểm cố gắng.
Giờ phút này Tông Du mặc dù chết nhưng nguy cơ vẫn chưa qua, huống chi người này hắn chưa từng để vào mắt. Chính thức làm hắn coi trọng là hạ nhiệm Yêu Vương chém đầu hắn và treo thị chúng mấy tháng là vị nào...
Chuyến đi Đan Linh Sơn này chỉ sợ không thiếu được một cuộc ác chiến.
Vì vậy ở trong mắt hắn, cho dù là lãng phí một tí tẹo thời gian cũng không cách nào dễ dàng tha thứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện