[Dịch] Thần Điêu Quần Phương Phổ

Chương 7 : Xuân Ý Nồng Đậm

Người đăng: Lac0ste

Lý Mạc Sầu vừa nói tay vừa xuất chưởng. Nàng biết tiểu sư muội võ công cao cường, hiện ở chỗ này còn có một nam tử, mặc dù không biết thế nào nhưng cũng không dám coi thường, vì vậy không có chào hỏi trực tiếp ra tay Dương Quá sớm đã lưu ý đến nàng, hắn từ nguyên thư đã biết Lý Mạc Sầu tâm ngoan thủ lạt nên đã sớm đề phòng nàng động thủ. Giờ phút này thấy Lý Mạc Sầu huy động xuất trần, lập tức vọt lên. Tiểu Long Nữ mới vừa cảm thấy kình phong tử phất trần phát ra, Dương Quá đã cùng Lý Mạc Sầu giao thủ. Tiểu Long Nữ đứng yên một bên, nàng ngưng thần theo dõi hai người đánh nhau. Nếu là Dương Quá không thể địch lại, nàng lập tức xông lên. Lý Mạc Sầu phất trần huy động, hô hô xuất ra ba chiêu. Ba chiêu này vốn phát ra trước sau, nhưng cơ hồ đến cùng một lúc. Đây đúng là chiêu số lợi hại của Cổ Mộ, người võ lâm nếu không rõ ảo diệu trong đó mà lao lên sẽ lập tức gân cốt đoạn liệt. Dương Quá cũng là đệ tử Cổ Mộ phái, hắn mặc dù không dùng phất trần nhưng với chiêu này cũng thập phần quen thuộc, lập tức nhảy lên, vừa vặn tránh được chiêu " Yến Tử Ba Đầu Lâm " này Lý Mạc Sầu thu hồi phất trần, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không hề nghĩ đến khiếu Dương Quá này võ công không hề thấp. Nhìn võ công hắn dùng đúng là khinh công bổn môn, chẳng lẽ hắn thật là do tiểu sư muội thay sư phụ thu đồ ? Lý Mạc Sầu nhẹ nhàng nở một nụ cười :" Tiểu sư đệ, võ công bổn môn ngươi cũng đã tinh thuần. Hảo, sư tỷ ta thỉnh giáo võ công của ngươi một chút " Dương Quá không hề nói gì, lúc nàng nói chuyện đã đi nhanh tới trước, tay phải chậm rãi đánh ra, chính là công phu Thái Cực Quyền tu luyện bấy lâu nay, một cũ quyền phong nhu hòa đánh tới Lý Mạc Sầu. Thấy chiêu này của Dương Quá hoàn toàn nhẹ nhàng, Lý Mạc Sầu cười nhạt, dùng phất trần quấn lấy cánh tay Dương Quá. Dương Quá cũng không phản ứng, tựa như để mặc cho phất trần của nàng cuốn quanh cánh tay mình. Hắn cũng cười cười nói "Sư tỷ, lần đầy tiên gặp mặt, phất trần này tặng ta làm lễ ra mắt sao" Lý Mạc Sầu đang ngạc nhiên không biết sao hắn nói vậy, đột nhiên cảm thấy một cỗ lực nhu hòa từ phất trần truyền đến, lập tức bật người phản kích, lại không nghĩ tới cỗ lực này mặc dù nhỏ yếu, nhưng không thể khu trừ. Lý Mạc Sầu cảm giác huyệt Lao Cung từ từ bị phong ấn, phất trần đã nằm trong tay Dương Quá Dương Quá mỉm cười nói :" Đa tạ lễ vật của sư tỷ" Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng, vừa rồi bởi Dương Quá dùng công phu Cửu Âm Chân Kinh và Thái Cực Quyền nên nàng nhìn khong rõ, cũng là không có thực tâm đối địch, căn bản không đem Dương Quá thành đối thủ, lúc này chính thức chú tâm đến Dương Quá Lý Mạc Sầu thong thả lui lại sau một bước, bạt ra trường kiếm sau lưng, nhẹ nhàng nhảy lên, trường kiếm trong tay hướng Dương Quá đâm tới. Lần này nàng đã xuất ra sở học công phu, trong lòng đã chính thức xem Dương Quá làm đối thủ Lý Mạc Sầu đã thành danh nhiều năm trong giang hồ, lần này xuất ra công phu chân chính, tự nhiên có điểm kinh người. Chỉ thấy Lý Mạc Sầu thânh ảnh lúc ẩn lúc hiện, chỉ thấy lúc ở bên phải Dương Quá, lúc lại thấy hiện ra từ bên trái. Khinh công Cổ Mộ phái quả thật là thiên hạ nhất tuyệt, Lý Mạc Sầu từ nhỏ tập luyện, đương nhiên so với Dương Quá tập võ không lâu cường đại hơn nhiều Dương Quá về phương diện khinh công đương nhiên kém Lý Mạc Sầu, chỉ có thể chuyển sang phòng thủ. Hắn lần đầu tiên cùng người giao thủ, tay chân nhất thời có chút luống cuống Lý Mạc Sầu kinh nghiệm phong phú, tự nhiên nhìn ra Dương Quá không có kinh nghiệm đối địch, vì vậy khóe miệng lộ ra nự cười, thế công càng thêm sắc bén. Nàng muốn trước hết chế phục tiểu sư đệ này, nếu không để hai người liên thủ nàng hẳn không phải là đối thủ Tiểu Long Nữ ở bên cạnh nhìn Dương Quá, vài lần muốn xông lên giúp hắn, nhưng là mặc dầu Dương Quá có chút luống cuống tay chân, song dần dần đã có thể chống đỡ. Nguyên lai giao đấu một hồi, Dương Quá cũng dần dần ổn định tâm thần, không hề bị Lý Mạc Sầu làm cho thần tình hoảng sợ, lập tức trầm ổn triển khai TCQ cùng Lý Mạc Sầu tranh đấu. TCQ này nguyên bổn lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, là tuyệt đỉnh võ học công phu. Lý Mạc Sầu càng đấu càng kinh ngạc, sư đệ này vừa luống cuống chân tay, bây giờ lại không hề rơi xuống hạ phong. Chiêu thức của hắn huyền ảo dị thường, nội công tinh thuần, chiêu thức âm nhu lúc hư lúc thật, chẳng lẽ hắn luyện chính là võ học cao nhất của bổn môn - Ngọc Nữ Tâm Kinh Nghĩ đến đây, Lý Mạc Sầu tức giận tột cùng, nàng vừa đánh vừa nói :" Tiểu tử, võ học của ngươi phải chăng là Ngọc Nữ Tâm Kinh? Hừ, sư muội, ngươi không truyền Ngọc Nữ Tâm Kinh cho ta, lại đem truyền cho hắn!" Lý Mạc Sầu thấy không làm gì được Dương Quá, vì vậy tay trái thu về, nhanh chóng từ yêu nang xuất ra một nắm ngân châm, lập tức tay phải dụng kiếm, tay trái thi thoảng xuất ra độc châm. Ngân châm toàn thân chứa kịch độc này chính là độc môn ám khí của nàng - Băng Phách Ngân Châm Dương Quá lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lui nhạnh lại phía sau. Vừa rồi chỉ lo ý đến hữu thủ cầm kiếm của nàng mà quên mất Băng Phách Ngân Châm. Ở tiền thế, trong khi đọc Thần Điêu Hiệp Lữ, Dương Quá đã biết chỗ đáng sợ của ngân châm này. Lý Mạc Sầu thành danh trong giang hồ với ngoại hiệu Xích Luyện Tiên Tử có hơn một nửa là nhờ vào món lợi khí này Lúc này Tiểu Long Nữ cũng bắt đầu động thủ. Nguyên lai nàng đứng một bên lược trận, thấy Lý Mạc Sầu sử dụng Ngân Phách Băng Châm, trong lòng âm thầm lo lắng cho Dương Quá. Vì vậy mặc dù Tiểu Long Nữ không hề muốn nhưng vẫn xuất kiếm cùng Dương Quá vây công Lý Mạc Sầu Lý Mạc Sầu rốt cục cũng không phải là đối thủ của hai người. Nàng xem tình thế không ổn, tay trái xuất ra một nắm ngân châm, dụng thiên thủ tán hoa hướng hai người phóng tới ( Chiêu này gần giống bạo vũ lê hoa của Đường Môn ) Dương Quá dùng phất trần trong tay đánh bay toàn bộ ngân châm, Lý Mạc Sầu liền thừa cơ hôik luồn ra khe hở phía sau chạy trốn, nói vọng lại :" Các người lấy đông hiếp it, sư muội, ta nhất định sẽ trở lại!". Thanh âm càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hẳn. Dương Quá và Tiểu Long Nữ liếc mắt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Long Nữ thu thập ngân châm rơi vãi trên sàn, liếc nhìn Dương Quá nói :"Sư đệ, ngươi có thụ thương không?" Dương Quá nở nụ cười :" Không có gì, hôm nay rốt cục đã có thể cùng người giao đấu. Sư tỷ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nghỉ thôi" Hai người quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy Dương Quá liền nằm xuống giường hàn ngọc còn Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng phi thân lên dây nghỉ ngơi. Không quá bao lâu hai người đã chìm sâu vào giấc ngủ. Dương Quá mặc dù đang ngủ nhưng nhờ có giường hàn ngọc, thân thể không ngừng vận hành theo lộ tuyến vận công của Cửu Âm Chân Kinh. Tới nửa đêm, Dương Quá đột nhiên phát giác thân thể có chút nóng bức, mơ mơ màng màng nhưng vẫn không thức dậy, dù sao thì ngồi trên giường hàn ngọc vận công cũng không sợ bị tầu hỏa nhập ma. Qua một lúc lâu, Dương Quá vẫn cảm thấy cỗ nhiệt khí trong người, trong lòng lo lắng không biết có phải ban nãy giao đấu với Lý Mạc Sầu bị thụ thương hay không. Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng "A". Thanh âm này đúng là của Tiểu Long Nữ, nhưng thanh âm vô cùng kiều mỵ so với bình thường thập phần bất đồng. Dương Quá ngẩng đầu nhìn, nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn chấn kinh không hiểu tại sao. Chỉ thấy Tiểu Long Nữ đang nằm trên dây, hai mắt mở to, hiển nhiên nàng đã tỉnh. Việc này đương nhiên không làm hắn kinh ngạc, khiến hắn khiếp sợ chính là toàn thân Tiểu Long Nữ lúc này đã đỏ bừng, hai mắt mông lung, y phục đã tụt xuống phân nửa, lộ ra bộ ngực trắng tuyết cùng da thịt mềm mại. Tiểu Long Nữ như đang cố kìm nén cái gì đó, khuôn mặt biến ảo không ngừng, lúc thì lộ ra nụ cười nhu mị, lúc thì nhíu mày khẩn trương. Dương Quá mặc dù toàn thân đầy nhiệt khí, ý nghĩ cũng không rõ ràng, nhưng nhìn thấy hình dáng của Tiểu Long Nữ cũng ngạc nhiên hỏi :" Sư tỷ, người làm sao vậy?" Tiểu Long Nữ đang giãy dụa trong lòng, đột nhiên nghe thấy âm thanh Dương Quá, nàng phảng phất như nghe thấy tiên nhạc nơi thượng giới. Âm thanh tràn ngập tình ý, chính là thanh âm của sư đệ Dương Quá mình cực kỳ yêu thương, lập tức nàng không thể khống chế trong lòng, từ trên dây nhảy xuống nhào vào lòng Dương Quá. Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ, đối diện với khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Đi vào Cổ Mộ lâu năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn có hành vi thân mật với Tiểu Long Nữ. Lúc này hai người đều không nhịn được,bị cỗ nhiệt hỏa hành hạ, hơn nữa đối phương đều là người trong lòng mình yêu thuơng, lập tức hai thân thể tràn đầy xuân sắc cuốn chặt lấy nhau. Nguyên lai vừa rồi Lý Mạc Sầu tịnh không có chính thức rời đi, nàng rình lúc hai người ngủ say lẻn vào trong phòng. Dương Quá và Tiểu Long Nữ hai người, một người đến từ xã hội văn minh hiện đại, một người cho tới giờ chưa hề rời khỏi Chung Nam Sơn, cả hai đều không có kinh nghiệm giang hồ nên không hề nghĩ đến Lý Mạc Sầu rời đi rồi còn có thể quay lại Lý Mạc Sầu cũng không dám coi thường vọng động, nếu là dùng ám khí sẽ phát ra tiếng gió, khiến hai người lập tức thức giấc. Chỉ thấy nàng từ trong lòng bàn tay xuất ra một tiểu bình, phong ấn hơi thở, nhẹ nhàng tiến vào phòng. Nguyên trong bình này chứa một loại xuân dược nổi tiếng trong giang hồ - Âm Dương Hòa Hợp Tán. Lý Mạc Sầu trước để hai người trúng độc, sau đó rình lúc hai người đang trong lúc cao trào hưng phấn sẽ đem hai người chế trụ sau đó hỏi về Ngọc Nữ Tâm Kinh. Lúc nãy giao đấu với Dương Quá đã tưởng nhầm Thái Cực Thần Công là Ngọc Nữ Tâm Kinh, cho nên bằng bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải đạt được. Quả nhiên đúng như sở liệu, Dương Quá và Tiểu Long Nữ hai người giờ phút này đang triền miên cùng một chỗ. Lý Mạc Sầu dù sao cũng là hoàng hoa khuê nữ, cả đời chưa từng gặp qua sự tình này, lúc này thật không dám nhìn hai người. Lý Mạc Sầu định bụng trước tiên thu lấy quần áo của Tiểu Long Nữ và Dương Quá, sau đó chế trụ huyệt đạo hai ngươi. Nhưng nàng vừa chạm đến Dương Quá, sự tình lập tức nảy sinh biến hóa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang