[Dịch] Thần Điển
Chương 6 : Ai là chủ mưu?
.
Gã nam nhân gầy gò há miệng thật to, cơ hồ có thể nhét vào cùng lúc ba quả trứng gà, khi đau đớn lên đến cực điểm, cái trán và cổ hắn nổi lên từng sợi gân xanh.
Tay trái Địch Áo vừa kéo một cái, thanh kiếm còn đang cắm trong đầu gã nam nhân mắt tam giác bị rút ra, tia sáng nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất. Kiếm phong đâm xuyên qua miệng gã nam nhân gầy gò, không hề có tiếng hô nào phát ra được nữa.
Động tác Địch Áo mau lẹ, chuẩn xác, một đâm lại một đâm, thời gian trước sau không quá một giây.
Địch Áo rung tay trái rút trường kiếm ra, trong miệng tên kia máu tươi cuồng phun, thân hình chậm chạp ngã xuống phía dưới. Còn gã nam nhân mắt tam giác tựa hồ đã chết ở trên bàn, hắn chết không nhắm mắt. Mặc dù mới vừa nói chơi một lần rồi chết cũng đáng, nhưng bây giờ hắn còn chưa có chơi mà?
Thế nhưng, Địch Áo tâm như sắt đá cự tuyệt thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của hắn. Tay trái rút kiếm ra đồng thời đưa khuỷu tay đánh lên đỉnh đầu tên kia, gã nam nhân mắt tam giác ngửa mặt lên trời chết tốt.
Nếu như giờ phút này Bích Cơ có thể giữ vững thanh tĩnh, nhất định nàng sẽ cảm kích Địch Áo đến rơi nước mắt. Địch Áo chẳng những cứu nàng, còn rất quý trọng nàng, không muốn để nàng lây dính máu đen. Sự thật lại là…, tầm mắt Địch Áo chuyển qua bên cạnh nàng, nơi đó có một cái khay tuyết ngư khô hắn còn chưa kịp ăn.
Tay trái Địch Áo vung lên, trường kiếm dính đầy máu tươi bay ra ngoài, tay phải bình thản cầm láy một khúc tuyết ngư, há miệng nhai bánh bao hắc mạch.
Trường kiếm đụng vào vách tường rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Địch Áo mới vừa đưa tuyết ngư vào trong miệng, La Y dã hấp tấp vọt vào phòng. Hắn nghe thanh âm vũ khí va chạm, cho rằng nơi này xảy ra chiến đấu nên sang đây xem xét. Khi hắn thấy một nữ nhân không một mảnh vải nằm trên bàn, miệng không ngừng phát ra từng đợt rên rỉ mê hồn, trên đất còn có hai cỗ thi thể chết vô cùng bi thảm liền trợn mắt ngây người.
"Thiếu gia, đây là..." La Y cố hết sức hỏi.
"Gọi lão bà của ngươi đưa sang một bộ y phục." Địch Áo chuyển tầm mắt quét qua Bích Cơ, bổ sung một câu: "Tốt nhất là rộng rãi một chút, sau đó mang hai cỗ thi thể ném ra ngoài."
La Y không thể nào hình dung cảm thụ trong nội tâm của mình nổi. Tình cảnh hiện tại không bình thường, nhưng cảm giác của hắn rất rất không bình thường. Một người ngồi ngay ngắn hưởng thụ thức ăn, thoạt nhìn đang ăn rất ngon lành, mà bên cạnh mấy dĩa thức ăn lại nằm một nữ nhân lõa thể, nữ nhân kia không ngừng rên rỉ vô cùng hấp dẫn, thân thể uốn éo, cảnh xuân vô hạn đổ xuống khiến cho người ta hoa mắt thần mê. Trời ạ, tay nàng đang làm cái gì vậy? Lại đang liên tục vuốt ve bộ ngực cao ngất của mình.
Cộng thêm hai cỗ thi thể dưới mặt đất, còn có mùi máu tươi tản mát khắp nơi. Bức họa này thật sự rất kích thích, một điểm làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận nổi là Địch Áo vẫn cứ ăn uống bình thường.
“Tại sao hắn có thể nuốt trôi nổi? Hay là hiện tại hắn không biết làm gì?”
Mới vừa qua hai ngày, La Y thấy được đủ loại tràng diện không thể tưởng tượng nổi, hắn có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ không thú vị gì lắm.
"Thiếu gia, nữ nhân này phải.." La Y dò hỏi.
"Đây là Bích Cơ tiểu thư, chủ nhân chân chính tòa trang viên này." Hàng lông mày Địch Áo hơi cong lại, tròng mắt lộ ra một tia mỉa mai.
La Y bị dọa cho sợ mặt mày không còn chút máu, trong lòng âm thầm kêu khổ, “Thiếu gia ơi là thiếu gia, lần này ngài thực sự động vào đại họa rồi.” Ngay khi La Y lao ra cửa, nội tâm hắn bắt đầu ý thức được trách nhiệm nên thả chậm cước bộ. Hắn do dự một lát mới xoay người trở lại, dùng thanh âm hoảng loạn nói: "Thiếu gia, trong trang viên còn có hai gã Thiên Phú võ sĩ cấp sáu. Mặc dù Bích Cơ tiểu thư không có quyền ra lệnh cho bọn họ, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bọn họ nhất định sẽ ra mặt, vậy thì..."
"Ta biết, ngươi cứ đi làm việc của ngươi." Địch Áo bình thản nói, định lực của hắn đúng là quá mức cường hãn rồi. Tầm mắt lại quét qua trước ngực Bích Cơ, bởi vì nơi đó vẫn tiếp tục phát ra thanh âm rên rỉ. Từ đầu đến cuối Bích Cơ không có nhàn rỗi, Địch Áo thấp giọng nói: "Dược tính mạnh như vậy?" Nói xong hắn cầm chén sữa còn dư lại non nửa lên, hít hà một hơi định uống thử một hớp nhỏ.
Địch Áo không phải là vô sự đi gây chuyện. Chỉ vì hắn không có bao nhiêu lòng tin đối với tương lai của mình, thậm chí hắn từng nghĩ tới tìm một địa phương vắng vẻ, hoặc là ở lại trong trang viên sống yên lặng vượt qua cả đời. Nhưng hắn rất tin tưởng năng lực khống chế thần kinh của mình không thể nào bị xuân dược làm lạc mất thần chí. Hắn thử uống một ngụm chỉ vì tò mò, còn có một nguyên nhân là tuyết ngư khô hơi mặn làm hắn khát nước.
May là La Y không biết chén sữa tươi kia có vấn đề, nếu không hắn nhất định nhào đầu về phía trước khóc lóc cầu khẩn Địch Áo không thể uống thứ này được. Không nên đụng chạm gây chuyện gì với Bích Cơ, mặc dù Bích Cơ chỉ là một thị nữ được sủng ái, nhưng tiểu thư vẫn xem Bích Cơ như thân muội muội của mình. Nếu như xảy ra chuyện, cuộc sống của bọn họ có thể chấm hết.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào viện nhỏ, một tiếng thét chói tai đột nhiên xuất hiện phá vỡ sự yên lặng nơi này.
Bích Cơ từ trên giường bật người ngồi dậy, vừa liều mạng hồi tưởng lại tình cảnh đêm qua vừa dùng hai tay vuốt lung tung trên thân thể mình. Ngày hôm qua y phục đã bị xé nát hết rồi, một đống vải rách chồng chất dưới chân giường, bên cạnh đó có thể thấy rõ mấy tấm nội y. Trên người nàng bây giờ là một bộ y phục vải vóc thô sơ, hoa văn thêu trên đó cũng rất xấu xí.
“Ai đã thay đổi y phục cho mình? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bích Cơ có cảm giác như trời đất sập xuống đầu, nàng muốn điên rồi, nàng thật sự điên lên rồi.
Bích Cơ ngẩng đầu lên thấy Địch Áo ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng nhảy từ trên giường xuống nhào tới Địch Áo: "Súc sinh, ngươi đã làm gì ta? Ngươi đã ta làm gì ta rồi?"
"An tĩnh chút nào!" Địch Áo lạnh lùng nói.
An tĩnh? Lúc này ai có thể an tĩnh được? Bích Cơ tức giận cắn răng phát ra thanh âm kẽo kẹt, hai tay tựa như hổ trảo vồ tới mặt Địch Áo. Nàng muốn xé nát khuôn mặt cứng ngắc này ngay lập tức.
Khi đầu ngón tay cách mặt Địch Áo chừng nửa thước, lúc mà Bích Cơ cho là mình có thể thành công. Địch Áo vung tay phải lên vỗ vào phần bụng Bích Cơ.
Bích Cơ đang xông tới đột nhiên ngừng lại, lảo đảo lui về sau mấy bước quỳ rạp xuống đất, há miệng nôn khan thống khổ.
Địch Áo dùng lực đạo không lớn nhưng vẫn đủ làm cho Bích Cơ ngưng thở trong chốc lát. Bích Cơ cảm giác mình khó thở, đầu óc choáng váng, lồng ngực chờ chực nôn trào ra, khó chịu tới cực điểm.
"Chỗ này còn có nửa chén sữa tươi, muốn uống không? Có cần ta đi hâm nóng cho ngươi hay không?" Địch Áo nhẹ giọng nói, nói xong còn dùng đầu ngón tay chạm vào chén sữa tươi.
Bích Cơ giận đến mức gần như bất tỉnh, nhưng nàng không có khí lực bò dậy, chỉ có thể chật vật ngẩng đầu dùng ánh mắt cừu hận ngó chừng Địch Áo.
Địch Áo không phát giác gì, hoặc có thể nói hắn căn bản không thèm để ý. Kinh nghiệm trải qua cuộc sống sinh tử vài lần đã sớm làm cho hắn quen với thù hận.
Qua chừng vài phút, Bích Cơ cảm giác da thịt trên người hòa hoãn trở lại. Nàng dùng sức đứng lên, lại đánh tới Địch Áo. Vẫn y như lần trước, năm đầu ngón tay chụp thẳng vào mặt Địch Áo.
Địch Áo không có nhìn Bích Cơ, tay trái tung ra một trảo giữ chặt Bích Cơ lại, chỉ hơi vừa dùng lực sắc mặt Bích Cơ đột nhiên thay đổi mất tự chủ hét thảm một tiếng. Nàng thậm chí có thể nghe được các đốt ngón tay của mình phát ra thanh âm răng rắc. Tựa hồ một giây sau xương ngón tay sẽ bị bóp nát. Có câu nói tay đứt ruột xót, thống khổ kịch liệt khiến cho toàn thân Bích Cơ đổ mồ hôi hột, thân thể cũng mất đi khí lực xụi lũi ngã nhào về phía Địch Áo.
"Không nên như vậy." Địch Áo nhàn nhạt nói: "Để cho Thang Bố Nhĩ và La Y giết ta là lần đầu tiên. Ngày hôm qua là lần thứ hai, thật sự không nên làm như vậy, hiểu không?"
Thống khổ vẫn không thể khuất phục Bích Cơ. Nàng giận dữ ngẩng đầu định mở miệng mắng chửi Địch Áo. Thế nhưng khi hai tầm mắt hai người chạm vào nhau, nàng bỗng dưng không nói thành lời.
Nàng thấy trong mắt Địch Áo có một con dã thú, một con dã thú sắp sửa gầm thét, một cổ áp lực vô hình bao phủ toàn thân nàng. Lần này nàng cảm giác mình ở rất gần tử vong, thậm chí gần đến mức có thể nghe được hơi thở của tử thần.
"Thế này mới đúng !" Địch Áo chầm chậm dúi mặt vào tóc Bích Cơ, hít sâu một hơi nói: "Đúng rồi, những năm trước đây chúng ta vẫn là sống chung bình an vô sự, bây giờ tại sao ngươi đột nhiên muốn giết ta?"
Bích Cơ không dám nhúc nhích, nàng lúc này mới có thời gian suy nghĩ chuyện tình phải chú ý từ sớm. Thiếu gia ngu ngốc từ lúc nào biến thành một con quái vật hung mãnh đầy tính uy hiếp như thế?
Phát hiện kinh người này làm cho Bích Cơ hoàn toàn bỏ qua vấn đề của đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào Địch Áo.
"Nói, tại sao?" Địch Áo vận chút lực vào tay trái.
Bích Cơ đau đớn run rẩy, thế nhưng Địch Áo nhắc nhở đã sinh ra hiệu quả, ít nhất là ánh mắt Bích Cơ không thể nào tập trung được nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện