[Dịch] Thần Điển

Chương 50 : Tổ hợp ban đầu

Người đăng: 

.
Mắt thấy người nọ cách mình càng lúc càng xa, Địch Áo cảm giác mình phải làm cái gì đó mới đúng, không thể trơ mắt nhìn người nọ tùy ý đi vô đi ra như vậy chứ? "Ngươi tới đây chỉ vì trộm thức ăn thôi hả?" Mặc dù Địch Áo đã hạ giọng nói xuống rất thấp, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh vẫn vang vọng ra khá xa. Thân thể người nọ bỗng nhiên căng thẳng, cho đến khi phát hiện Địch Áo không có làm ra động tác gì nữa mới từ từ bình tĩnh lại. "Đói." Người nọ trầm mặc hồi lâu mới phun ra một âm tiết mơ hồ, cũng may thính lực Địch Áo rất tốt, nếu không chắc là nghe không hiểu đối phương đang nói gì. "Ngươi không biết tự mình đi kiếm hả? Chung quanh đây không thiếu động vật." Địch Áo nhẹ giọng nói, mặc dù có lòng tin vào lúc này xông lên lên cuốn lấy đối phương, đợi đến khi Ca Đốn và Lôi Mông chạy ra ngoài thì đối phương khẳng định chạy không được. Nhưng hắn không làm được, người ta chẳng qua tới trộm đồ ăn mà thôi, làm như vậy có phải là chuyện bé xé ra to? "Thơm." Người nọ trầm mặc thật lâu mới phun ra một chữ. Địch Áo há mồm kinh ngạc, lúc này hắn không biết nên nói gì cho phải rồi, thì ra tên này ngửi thấy mùi đồ ăn mới đi tới đây. Người nọ thấy Địch Áo không nói thêm gì nữa, tiếp tục chậm rãi lui về phía sau. Cho đến khi thối lui hơn hai mươi thước mới xoay người vô cùng nhanh chóng lủi nhanh, cứ như vậy cắm đầu chạy biến mất trong bóng đêm. Địch Áo kinh ngạc nhìn bốn phía không một bóng người, cảm giác giống như vừa tỉnh mộng vậy. Chỉ có thức ăn bên cạnh đống lửa biến mất là chứng minh nơi này từng phát sinh câu chuyện. Mãi cho đến hừng sáng Địch Áo vẫn còn đang suy nghĩ người nọ rốt cuộc muốn làm gì. Mặc dù cuộc sống của dân chúng tầng dưới chót ở Thiên Tai đại lục không giàu có, nhưng Địch Áo cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào ăn mặc đơn sơ đến trình độ như vậy. Nhìn trình độ thân thủ nhạy bén của người nọ ít nhất cũng là Thiên Phú võ sĩ, tùy tiện tới chỗ nào kiếm cơm mà chẳng được? Về phần y phục có cần phải bàn không? "Chào đón, một ngày mới." Trong xe bỗng nhiên truyền đến tiếng Lôi Mông kinh hô, sau đó là thanh âm Ca Đốn bất mãn: “Ngươi la cái rắm." "A, ta đi nấu cơm..." Ngã Lệ cũng tỉnh, tay chân luống cuống chui ra buồng xe. "Tối ngày hôm qua không phải còn dư lại một ít sao? Hâm nóng là được rồi." Lôi Mông vừa nói vừa đi ra ngoài, nhìn về phía Địch Áo cười khan hai tiếng rồi nói: “Ngươi nhìn ngươi kàa, tại sao không gọi ta dậy, làm cho ngủ thẳng cho tới giờ luôn, ngươi khẳng định rất mệt mỏi hả?" "Ta không sao!" Địch Áo cười cười. "Đừng gắng gượng chống đỡ, nếu không thì như thế này đi, ăn xong điểm tâm ngươi vào trong xe ngủ một lát, ta đánh xe." Lôi Mông thật sự ngượng ngùng. Mặc dù thực lực hắn cao hơn Địch Áo, nhưng Lôi Mông luôn luôn xem Địch Áo ngang hàng với mình. Hắn nhận thức rất đơn giản, bằng hữu là bằng hữu, chỉ sợ có một ngày ngươi trở thành quốc vương, hay lưu lạc biến thành tên ăn mày cũng không thể ảnh hưởng đến hữu nghị của hắn. "Không cần lo lắng cho ta, nếu thật sự mệt nhọc ta sẽ nói." Địch Áo nói, không tự chủ nhìn thoáng qua bên cạnh đống lửa, thức ăn còn dư lại đã bị trộm rồi, còn có cái gì để hâm nóng đây? Sau một lát, Ngã Lệ kinh ngạc đứng ở bên cạnh đống lửa ngó loạn chung quanh, nhưng không thể nào nhìn thấy đồ ăn muốn tìm. "Khỏi tìm, Ngã Lệ phu nhân." Địch Áo nói. "A..." Ngã Lệ kinh ngạc nhìn qua Địch Áo, ngay sau đó liền cho ra phản ứng: “Vậy thì ta đi làm món mới." Không khí bữa ăn sáng có điểm quái dị, trong khi Ngã Lệ chuẩn bị món ăn, Lôi Mông một mực công kích vào sức ăn của Địch Áo. Đợi đến lúc Ngã Lệ bưng bữa ăn sáng lên, mọi người bắt đầu dùng cơm nhưng Lôi Mông tự nhiên im lặng. Hai con mắt loạn chuyển bốn phía, thỉnh thoảng ngó Ngã Lệ, thỉnh thoảng dòm Địch Áo, thỉnh thoảng buồn bực cúi đầu nhai đồ ăn. Qua chừng vài phút hắn rốt cuộc không nhịn được, đột nhiên cầm con dao trong tay đao đưa về phía mâm thức ăn của Địch Áo. Không đợi Địch Áo nói chuyện, Ngã Lệ đã kêu lên: "Đó là Địch Áo..." Lôi Mông thở dài một hơi, buông dao ăn xuống, rất trịnh trọng nói: "Ngã Lệ phu nhân, à, không, Ngã Lệ tiểu thư, ta thừa nhận sai lầm có được không? Ta sẽ không bao giờ chế giễu Địch Áo nữa." "Ngươi giễu cợt hắn…" Ngã Lệ lúc này đã đỏ bừng cả mặt, đầu cúi thấp xuống ngực, dùng thanh âm như muỗi kêu: "Đâu có liên quan tới ta…aa..a..." Địch Áo và Ca Đốn hồ nghi nhìn sang, bọn họ không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì. "Vì sao không liên quan đến ngươi?" Lôi Mông tỏ ra rất kích động, giơ cái mâm thức ăn của mình lên, tiếp theo chỉ vào Địch Áo và Ca Đốn nói: "Hai người các ngươi, tới nếm thử thịt nướng của ta." Địch Áo vươn dao ăn ra tùy tiện cắm một miếng thịt nướng đặt vào trong miệng, mùi vị vừa mặn vừa chát, nhất định là quá nhiều muối, không đúng, tại sao thịt nướng lại ngon như vậy? "Cũng bởi vì lúc nãy ta nói Địch Áo là một thùng cơm." Lôi Mông gõ gõ dao ăn lên cái mâm, kích động lên án: "Đây là hành vi máu chảy đầm đìa, trả thù trắng trợn..." Ca Đốn cũng từ Lôi Mông trong mâm lấy ra một mảnh thịt nướng, nếm thường, khóe miệng lộ ra nụ cười. "Ta không có..." Ngã Lệ luống cuống chân tay, trên thực tế nàng cảm thấy Địch Áo cực khổ nhất, cơ hồ chỉ có mỗi hắn chịu trách nhiệm canh gác lúc trời tối, ăn nhiều hơn một chút thì thế nào? Lôi Mông tố khổ đả kích không thể xúc phạm tới Địch Áo, nhưng dẫn phát Ngã Lệ bất mãn. Cho nên nàng muốn trừng phạt Lôi Mông một lần nho nhỏ, nàng biết làm cách nào để có món ăn ngon, nhưng khi nàng cố ý làm chuyện xấu thì tương đối khó khăn. Nàng cảm thấy nếu mùi vị không mặn lắm thì không đủ hiệu quả trừng phạt, ai ngờ lại lỡ tay cho nhiều hơn tý: "Ta chỉ không cẩn thận..." "Như vậy... sau này cẩn thận hơn được không?" Lôi Mông bất đắc dĩ nói. Tâm tư Ngã Lệ không thể gạt được hắn, nhưng Lôi Mông lòng dạ đại độ, chuyện này đối với hắn không hề ảnh hưởng đến trò đùa trên toàn cục. Đừng nói hơn mười ngày tới Ngã Lệ vẫn chiếu cố vấn đề ẩm thực hàng ngày cho mọi người, cho dù nhìn trên mặt mũi An Kỳ Nhi, hắn sẽ không giận được. Ngã Lệ ngại ngùng đỏ rần cả mặt, xoay người chạy đi chuẩn bị một phần ăn khác cho Lôi Mông. Sau đó cố gắng ‘giải thích’ mọi chuyện rõ ràng, nếu không nàng làm sao ngẩng đầu nhìn người được nữa. "Ngã Lệ thật là lợi hại." Ca Đốn cười nói: "Nữ nhân nha! Không thể nào đắc tội được." "An Kỳ Nhi cũng lợi hại." An Kỳ Nhi hưng phấn giơ tay lên, nó rất thích nghe người khác khích lệ mẫu thân, đồng thời cũng hi vọng người khác không quên mất nó. "Đúng vậy, đúng vậy." Ca Đốn mỉm cười càng thêm vui vẻ. Người buồn bực nhất đương nhiên là Lôi Mông rồi, hắn vội ho khan một tiếng, nhìn về phía Địch Áo: "Ta nói này Địch Áo, ngươi có ý kiến gì không?" "Hả?" Địch Áo hiểu ý tứ Lôi Mông nên hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào cho tốt, đành phải cười khan mấy tiếng ngó lên trời. "Chúng ta có khách." Ca Đốn đột nhiên thay đổi đề tài. Theo tầm mắt Ca Đốn nhìn lại, từ phương xa xuất hiện mười mấy điểm đen nhỏ đang di chuyển tới hướng này, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc. Lúc nãy Lôi Mông vứt mâm thức ăn xuống đất, bây giờ lại nhặt lên cắn từng ngụm thịt nướng thật lớn. Có nhiều thứ không cần người khác nhắc nhở, hắn phải lấy đầy cái bụng trước khi khách lạ tới nơi. Như vậy bất kể là đánh hay là chạy, hắn cũng có đầy đủ thể lực làm việc. Mười mấy phút trôi qua, những điểm đen kia càng chạy càng gần, cầm đầu là một tráng hán thân cao chừng hai thước, trước ngực hắn đầy lông đen, vai u thịt bắp, đi đường y như pháo đài di động tường. Bên cạnh gã tráng hán là một thanh niên cầm cự phủ (rìu có cán dài), hắn thấp hơn tráng hán phía trước nửa cái đầu nhưng cũng đủ để cho phần lớn người khác phải nhìn lên. Phía trước nhất là một gã đại hán cạo đầu trọc, còn lại đều đầu tóc rối bù, hình thể bọn họ khôi ngô cường hãn, đa số là cao hơn đám người Địch Áo. Bọn hắn còn cách vài trăm thước, một cỗ khí lưu cuồng dã dũng mãnh đã ập tới bên này. Ở phía sau nhóm tráng hán có ba con chiến mã, trên lưng ngựa đang chở thứ gì đó. Khi nhóm tráng hán cách bên này không tới trăm mét, đám người Địch Áo rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng, thì ra trên lưng ngựa đang chở một người bị trói. Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, thần thái đám người Địch Áo vô cùng tự nhiên. Ca Đốn từ từ đứng lên, duỗi người thả lỏng cái lưng mệt mỏi, nghỉ ngơi hơn mười ngày thương thế của hắn đã tạm thời lành lặn. Lôi Mông càn quét mâm thịt nướng ‘mặn chát’ sạch sẽ, sau đó đoạt lấy mâm thức ăn Địch Áo và Ca Đốn, không hề chê bai gì cả, cứ thế cắn xé liên tục. Địch Áo cũng không hoang mang, đưa tay nhặt dao ăn của Ca Đốn lên, cộng thêm con dao của hắn là hai cái, nhẹ nhàng mài lưỡi. Ngã Lệ cảm thấy nguy hiểm tới gần liền ôm thật chặc An Kỳ Nhi núp ở phía sau Địch Áo. Chốc lát sau, đám võ sĩ kia đã chạy tới gần lửa trại, tráng hán cầm đầu trừng mắt quét qua nhóm người Địch Áo. Khi hắn thấy Ngã Lệ thì hai mắt sáng lên, sau đó vươn bàn tay thật to ra, dùng đầu ngón tay thô lỗ chỉ vào Ngã Lệ, nói: "Đây là phần của ngươi, chúng ta mỗi người một phần, lần này ngươi hài lòng chưa?" Nói xong gã tráng hán cất tiếng cười giòn giã, tiếng cười cực kỳ tục tằng vang thật xa trong không gian trống trải. Thanh niên cầm cự phủ quan sát Ngã Lệ hồi lâu rồi cười hắc hắc, sau đó bước về phía Ngã Lệ, từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không đặt đám người Địch Áo vào trong mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang