[Dịch] Thần Điển
Chương 39 : Chuẩn bị
.
"Ta có thể từ từ chờ đợi cơ hội." Ca Đốn nói: "Thế nào cũng có lúc bọn họ lười biếng."
"Ngươi thật là... nghĩ như vậy còn đi làm thích khách?" Lôi Mông cười khổ nói.
"Cái gì?" Ca Đốn sửng sốt.
"Ai..." Lôi Mông thở ra một hơi thật dài, sau đó mặt mũi nghiêm nghị, dùng giọng nói cực kỳ trịnh trọng nói: "Các lĩnh chủ dùng cổ tay chính trị điều khiển phong vân toàn đại lục, các triết nhân dùng hành văn quyết định sử sách phong lưu. Thích khách dùng lực lượng của mình khiến cho mục tiêu không kịp đề phòng, hoàn thành một lần biến chuyển kinh thiên trong lịch sử, lưu lại một câu văn danh chấn ‘Có – thích – khách !’ lưu truyền xuyên suốt lịch sử.” Càng nói về sau, khuôn mặt Ca Đốn càng thêm biến ảo. Nhất là một câu "Có thích khách!’ cuối cùng, vẻ mặt hắn cực kỳ khoa trương, tựa hồ đang diễn lại một người sắp chết phát ra thanh âm tràn đầy tử khí.
"Ngươi... ngươi nhìn lén?" Ca Đốn giận dữ quát lên.
"Đừng có lôi nhật ký ra nói nữa, khi ngươi và Khoa Luân Ma Y phu nhân vụng trộm với nhau, ta đang ở..." Lôi Mông đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì lúc này bộ dạng Ca Đốn rất dữ tợn, làm như tùy thời sẽ nhào lên xé hắn thành từng mảnh nhỏ vậy. Lôi Mông vội vàng ho khan một tiếng, xoay chuyển đề tài: "Không phải là ta muốn nhìn lén, mà là ngươi đánh rơi nhật ký lên giường của ta, ta còn tưởng rằng ngươi cố ý để lại cùng nhau nghiên cứu lữ trình, cùng ta nỗ lực... ha hả... cùng nhau nỗ lực..."
Ca Đốn tức giận đến xanh mặt nhưng hắn không có biện pháp phát tác, đối với người bạn này, hắn hiểu rất rõ rồi. Đừng có thấy người ta nói năng mang đến cảm giác tục tằng thô lỗ, trên thực tế tính cách lại cực kỳ nhẵn nhụi, làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn thật. Quả thực là cái loại thấy lá cây rơi xuống sợ rớt trúng vỡ đầu, lập tức lăn người né tránh. Người ta đến Đôi Tháp trấn tìm kiếm mình, có trời mới biết Lôi Mông đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm.
"Đúng rồi." Lôi Mông rất sáng suốt dời đi đề tài: "Lúc nãy khi ta tới có thấy bên ngoài Đôi Tháp trấn đang tụ tập một vài đạo tặc dạo quanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ca Đốn ngó chừng Lôi Mông chốc lát, lát sau mới phun ra một ngụm trọc khí kìm nén đã lâu, nói lại đơn giản một lần chuyện tình xảy ra ở Đôi Tháp trấn mấy mấy ngày hôm trước. Cũng nói tới việc ám sát Chu Địch Ti lưỡng bại câu thương.
"Thì ra là như vậy." Vẻ cười giỡn trên mặt Lôi Mông lập tức tan biến hết, nói: "Xem ra hai người chúng ta cần phải cẩn thận phân tích phân tích..."
Ca Đốn nghiêm nghị nhìn về phía Lôi Mông: "Ngươi muốn nói gì?"
"Những tên cướp kia không dám mạo muội phát động công kích, hẳn là e ngại vị cường giả thần bí." Lôi Mông chậm rãi nói: "Nhưng ta nghĩ mãi không thông tại sao bọn họ chỉ nhận thức đúng Đôi Tháp trấn? Rốt cuộc Đôi Tháp trấn có đồ vật gì hấp dẫn bọn họ?"
"Ta biết." Ca Đốn nói: "Nguyên nhân gây ra là một mạo hiểm giả phát hiện một mảnh vỡ tinh thần cực phẩm ở trong Đôi Tháp trấn, sau đó giao dịch với thương đội Hầu tước lĩnh, cuối cùng... ta cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói thương đội Hầu tước lĩnh bị hai nhóm giặc cướp trên Khắc Lý Tư bình nguyên hốt gọn, mảnh vỡ tinh thần cũng thất lạc. Chuyện này đã kinh động đến Bá tước đại nhân, Bá tước liền ra lệnh cho Vi Nhĩ Tư tướng quân suốt đêm hành quân đến đây tiêu diệt hai đám cướp kia, nhưng vẫn không tìm được mảnh vỡ tinh thần."
"Gã mạo hiểm giả kia đâu? Hắn mới là trọng điểm." Lôi Mông hô lên.
"Mã Tát Nhĩ Đa nói hắn đã chết."
"Mã Tát Nhĩ Đa là ai?" Lôi Mông nói: "Đúng rồi, lúc nãy ngươi nói hắn là trưởng trấn trên thực tế của Đôi Tháp trấn?"
"Ừ." Ca Đốn gật đầu.
"Thật sự là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm?" Lôi Mông nói.
"Ngươi cho rằng thế nào? Nếu như không phải là cực phẩm mảnh vỡ tinh thần, Phật Lang Duy có chạy đến Khắc Lý Tư bình nguyên hay không?"
"Quá loạn, nơi này sắp sửa rối loạn triệt để." Lôi Mông nói đầy tính châm biếm: "Khắc Lý Tư bình nguyên chưa từng xuất hiện mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, bây giờ tìm được một khối có ý nghĩa nơi này tồn tại một khu vực sao băng rơi xuống trước kia không có ai phát hiện. Dựa vào vẫn thạch vỡ vụn hóa thành mảnh nhỏ để phán đoán, khối vẫn thạch đó tối đa không cao hơn ba mươi dặm. Nói cách khác, chỉ cần phát hiện vị trí chính xác sẽ có thể tìm được mười mấy khối mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, thậm chí có cả tinh thần hạch."
"Nói chuyện này làm gì?" Ca Đốn khó hiểu cau mày lại, chỉ cần chính thức học tập bên trong một học viện bất kỳ cũng có thể biết được hệ thống thường thức này. Làm thế nào để tìm kiếm mảnh vỡ tinh thần, hoặc phân loại chúng ra sao.
"Làm gì? Đó là tinh thần hạch. Đồng học Ca Đốn của ta ơi!" Lôi Mông cười lạnh nói: "Phật Lang Duy có tư cách hưởng thụ không? Đừng nói là hắn, ngay cả Tái Nhân Hầu tước nếu như ngài ấy đủ thông minh cũng phải tránh ra thật xa. Không tin ngươi chờ xem, không quá mấy ngày Công tước lĩnh sẽ dẫn người tiến vào Khắc Lý Tư bình nguyên."
"Vấn đề bây giờ là hình như Tái Nhân Hầu tước đã tham dự vào rồi."
"Đó là vì hắn ngu." Lôi Mông nói: "Tham lam chính là nguyên nhân của mọi tội lỗi."
"Nếu như mọi người trên thế giới tiểu tâm cẩn thận giống như ngươi vậy, hễ đụng tới tài phú liền tránh ra xa, luôn luôn đi làm những chuyện không có một chút ý nghĩa. Ta nghĩ rằng thế giới này sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp."
"Ngươi đang khen ta hay là mắng ta đó?" Lôi Mông nói.
"Tự mình nghĩ đi." Ca Đốn đứng lên.
"Này, Ca Đốn, nói nghiêm chỉnh nhé, chờ thương thế của ngươi khá hơn một chút, chúng ta rời khỏi đây thôi." Lôi Mông nói, lúc nãy châm chọc Ca Đốn hẳn là thói quen đùa giỡn giữa hai người: "Đôi Tháp trấn từ nay về sau càng ngày càng nguy hiểm, cho dù không phải là vì mảnh vỡ tinh thần, Phật Lang Duy cũng sẽ tới tìm ngươi tính sổ. Nghe nói hắn vẫn âm thâm thèm muốn chỗ kín của Chu Địch Ti, hắc hắc hắc..."
"Tốt." Ca Đốn gật đầu nói, vào lúc này hắn đột nhiên thấy trên mặt Địch Áo lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi, liền nhẹ giọng hỏi: "Địch Áo, ngươi đi theo chúng ta luôn nhé?"
"Ừ, ta cũng đang định rời đi." Địch Áo nói: "Thế nhưng, có thể mang theo Ngã Lệ không?"
"Không thành vấn đề." Ca Đốn nói: "Nàng nguyện ý rời khỏi đây không?"
"Không muốn cũng phải đi, ta sẽ khuyên nàng."
"Quyết định như vậy đi." Ca Đốn nói.
"Này, các ngươi còn chưa có hỏi ý kiến của ta mà?" Lôi Mông kêu lên, hắn không có ý kiến mang thêm mấy người, mấu chốt là ở chỗ những câu đại loại như ‘quyết định như vậy đi’ phải do hắn nói mới đúng. Hắn rất rất không hài lòng hành vi bao biện làm thay của Ca Đốn: "Vị này là..."
"Hắn là Địch Áo, đã cứu mạng của ta." Ca Đốn bỉu môi nói: "Thế nào, ngươi có ý kiến?"
"Không có ý kiến, nhưng mà..."
"Không có ý kiến là tốt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi, thương thế của ta vẫn chưa có phục hồi như cũ. Địch Áo chỉ là Thiên Phú võ sĩ, nếu như gặp phải chuyện gì còn phải nhờ ngươi xuất lực đó."
"Ngươi đây là thái độ gì chứ? Ta chạy đường xa như vậy tới tìm ngươi là để khổ cực vì ngươi hả?" Lôi Mông chịu không nổi thái độ vênh mặt hất hàm của Ca Đốn.
"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Ca Đốn hỏi.
"Ta..." Lôi Mông há mồm nhưng không biết nói gì, hắn tới Đôi Tháp trấn đương nhiên là vì tìm Ca Đốn, muốn cứu Ca Đốn ra khỏi nơi nguy hiểm, chuyện này cũng thuộc về phạm vi lao động ‘khổ cực’.
Lôi Mông trơ mắt nhìn Ca Đốn đi lên thang lầu, cảm thấy trong ngực tràn đầy khổ tâm, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi chung quy biểu đạt một lần cảm kích không được sao?
"Địch Áo huynh đệ, ngươi nói người như ta có phải rất dễ bị coi thường hay không?" Lôi Mông bày ra bộ dạng ủy khuất nói.
"Có một chút." Địch Áo cười cười xoay người đi lên thang lầu, có Lôi Mông trấn giữ nơi này, hắn không cần ngồi ngoài cửa nữa. Hiện tại hắn cần nắm chặt thời gian tiến hành tu luyện.
"Ngươi..." Lôi Mông giận dữ, vì sao tên này cũng giống y Ca Đốn vậy chứ, không biết nói tiếng người hả? Không thể an ủi tâm linh ‘yếu ớt’ của hắn vài câu sao?
Đối với người trong Đôi Tháp trấn, tiếp tục lưu lại Đôi Tháp trấn đã thành một lựa chọn không hề sáng suốt. Đám giặc cướp Phật Lang Duy xuất hiện quanh trấn càng ngày càng thường xuyên hơn, đám giặc cướp này sở dĩ không có xông vào Đôi Tháp trấn, nguyên nhân phần lớn là vì vị cường giả thần bí kia tồn tại. Ngay cả Hỏa Hồ Chu Địch Ti đại danh đỉnh đỉnh cũng chiến bại trong vòng một chiêu, vì thế bọn chúng không có lá gan đi khiêu khích.
Theo như lời Ca Đốn và Lôi Mông, ở bên trong đoàn đạo tặc do Phật Lang Duy suất lĩnh tổng cộng có chín trùm thổ phỉ, phân ra thủ lĩnh chín nhóm cướp nhỏ. Chu Địch Ti xếp hạng tiền tam, thực lực yếu nhất trong bọn chúng cũng là Cực Hạn võ sĩ, còn bản thân Phật Lang Duy đã đạt tới Cực Hạn võ sĩ cấp mười. Khoảng cách Võ Tôn chỉ còn một bước cực ngắn, đây là lý do tại sao đoàn đạo tặc Phật Lang Duy có thể hoành hành lâu như vậy.
Ngay cả Địch Áo cũng có điểm bội phục Ca Đốn can đảm, nếu quả thật có thâm thù đại hận gì đó thì không đáng trách. Nhưng chỉ vì hai trăm kim tệ mà mạo hiểm lớn như vậy, hình như không đáng giá.
Hôm nay khí trời ấm áp hơn hôm qua nhiều lắm, ngày xuân sáng rỡ chiếu rọi trên thân người. Dựa theo thiên tính trước kia, Địch Áo và Ca Đốn hẳn là lưu lại trong phòng mình tu luyện, nhưng có thêm một gã Lôi Mông, đây lại là ảo tưởng không thực tế. Hơn nữa, sau khi Lôi Mông phát hiện ra hầm rượu phía dưới lữ điếm, hắn liền đưa ra một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, đó là trước khi rời đi nhất định phải nghĩ biện pháp ‘giết chết’ toàn bộ số rượu trong hầm.
-o0o-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện