[Dịch] Thần Điển

Chương 22 : Đạo tặc.

Người đăng: 

.
Gã nam nhân kia giải phóng nguyên lực đã làm kinh động rất nhiều người, một căn phòng khác truyền đến tiếng quát to: "Ai?" Tiếp theo là Cát Mỗ Nam tước thét lên chói tai: "Có ai không... có ai không..." Địch Áo trở tay nắm lấy vai Bách Lệ Nhi sải bước phóng ra ngoài viện, thế nhưng phía sau hắn không có người nào đuổi theo. Cát Mỗ Nam tước chỉ mang đến ba gã hộ vệ, hiện tại đã có hai tên chết ở trong tay Địch Áo, còn dư lại một gã hộ vệ phải chịu trách nhiệm bảo vệ Cát Mỗ Nam tước, không thể nào chạy ra tìm hung thủ được. Lao ra khỏi viện nhỏ, chạy nhanh ra ngoài chừng mười thước Địch Áo liền chạm mặt thấy một đám võ sĩ lao tới, người cầm đầu là Phí Đức Sĩ. Ngõa Tây Lý nói không sai, có đôi lúc Địch Áo biểu hiện quá mức bình tĩnh, thậm chí là gần như biến thái, đã đến mức này rồi hắn còn cười cười nhìn Phí Đức Sĩ, sau đó mới quẹo sang một con đường nhỏ. Phí Đức Sĩ thấy vậy cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm, Địch Áo đang làm gì đó? Cưỡng đoạt dân nữ hả? Nhóm võ sĩ bên cạnh hắn cũng không biết làm gì nữa. "Đại nhân, người kia... người kia hình như là Bách Lệ Nhi tiểu thư." Một gã võ sĩ kinh ngạc hô lên. Cái gì? Phí Đức Sĩ toát mồ hôi lạnh ướt trán, mặc dù Bách Lệ Nhi là do Địch Áo cứu mạng, nhưng làm như vậy hình như có chút quá đáng thì phải? Hơn nữa, cho dù thật sự muốn chiếm đoạt Bách Lệ Nhi cũng phải trưng cầu ý kiến Tác Phỉ Á tiểu thư trước mới đúng? Thế mà dám cả gan xuất thủ cưỡng đoạt, quả thực là không đặt luật pháp Bá tước lĩnh vào trong mắt mà. "Chúng ta đuổi theo." Phí Đức Sĩ quát lên, hắn phải đoạt Bách Lệ Nhi từ trong ma chưởng trở lại, nếu không làm sao đối mặt với cơn tức giận của Tác Phỉ Á đây? "Chậm đã, không nên quấy rầy chuyện tốt của những người trẻ tuổi." Ngõa Tây Lý mỉm cười quái dị từ trong bóng tối đi ra, tối nay Địch Áo sẽ rời khỏi trang viên, hắn cũng sẽ đi theo, cho nên không cần phải cố kỵ nữa. "Ngươi là ai?" Phí Đức Sĩ phát hiện đối phương khá quen mắt, ngó chừng Ngõa Tây Lý chốc lát đột nhiên nhớ tới người này chính là đầu bếp Địch Áo vừa tiếp nhận gần đây. "Tránh ra." Một gã võ sĩ không khách khí quát lên. "Sư phụ dạy ngươi trở thành võ sĩ chưa từng nói với ngươi gì sao? Làm người phải tu dưỡng tâm tính, muốn làm một võ sĩ thành công càng phải tu dưỡng thật tốt." Ngõa Tây Lý cười híp mắt chậm rãi đưa tay ra. "Thiếu gia, ngài thật sự phải đi?" La Y lẩm bẩm hỏi, ở trong mắt hắn, hiện tại Địch Áo đã trôi qua cuộc sống khổ tận cam lai, nhất là sau khi lập gia đình với Tác Phỉ Á, đến lúc đó không phải là muốn cái gì sẽ có cái đó hay sao? Hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Địch Áo phải lựa chọn rời đi. "Ừ." Địch Áo chậm rãi gật đầu, hắn không phải là La Y, thứ mà La Y cho rằng hạnh phúc chưa chắc chính là hạnh phúc của hắn. Thật ra Địch Áo đã muốn ra ngoài lịch lãm từ lâu rồi, nhưng Ngõa Tây Lý nói thực lực của hắn quá kém nên mới tạm thời bỏ đi ý niệm trong đầu. Nhưng trải qua sự tình lúc nãy, cộng thêm Ngõa Tây Lý tận tình khuyên nhủ, hắn đã hạ quyết tâm một lần nữa. Cát Mỗ Nam tước không phải là người cuối cùng, những tên quý tộc theo đuổi Tác Phỉ Á sẽ xem Địch Áo như thù nhân. Những chuyện tương tự nhất định phải phát sinh liên tiếp, chẳng lẽ vẫn phải lệ thuộc vào Tác Phỉ Á che chở? Địch Áo cũng không muốn ngồi một chỗ an nhàn kiếm cơm, hơn nữa nếu không có biện pháp tiêu trừ triệt để uy hiếp, không thể xử lý tên chủ trì thật sự, mà dùng phương pháp trừng phạt vài gã đồng lõa phát ra lời cảnh cáo, điều này có thể đạt được bao nhiêu hiệu quả? Nếu quả thật thương tổn một quý tộc làm kinh động Bá tước lĩnh đại nhân, hắn sẽ tiêu đời liền. Thay vì ở một chỗ hy vọng xa xôi còn không bằng xông ra ngoài tìm kiếm một vùng cho riêng mình. Ít nhất hắn muốn giống như Ngõa Tây Lý, sau khi có được lực lượng đủ sức khinh thường quyền uy, rồi lại quay trở về gặp Tác Phỉ Á. Có lẽ hắn sẽ trở về, có lẽ…, hết thảy đã không còn ý nghĩa. Bích Cơ và Bách Lệ Nhi yên lặng nhìn Địch Áo, tâm tình của các nàng vô cùng phức tạp, vài ngày trước bọn họ tìm trăm phương ngàn kế muốn dồn Địch Áo vào chỗ chết. Giờ phút này biến thành chuyện rất buồn cười, cần gì chứ? Hắn đã sắp rời khỏi nơi đây cơ mà. Hơn nữa, sau đó Địch Áo lên tiêng cứu các nàng một mạng, các nàng còn chưa biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt Địch Áo, bây giờ Địch Áo đã rời đi. Thân hình Ngõa Tây Lý xuất hiện ở giữa không trung, sau đó hạ xuống đất nhẹ nhàng như một cọng lông hồng. "Ngài vừa rồi đi đâu?" Địch Áo hỏi. "Có vài người không hiểu lễ phép, ta phải giáo huấn bọn hắn một chút." Ngõa Tây Lý cười ha hả nói. "Vậy sau này ngài làm sao ở lại trong trang viên?" "Chuyện này... ngươi biết gì chứ?" Ngõa Tây Lý chưa bao giờ thiếu hụt trí tuệ, trong nháy mắt đã tìm được lý do: "Làm như vậy mới có khả năng khiến cho bọn hắn coi trọng." Địch Áo suy nghĩ một lát chợt dời sang đề tài khác: "Vậy thì Tác Phỉ Á tiểu thư an toàn nhờ cậy ngài." "Yên tâm đi." Ngõa Tây Lý bình thản nói, hắn không nói nhiều lời là vì lưu lại cho ngày sau còn đường vãn hồi. "Ta đi." Địch Áo rất dứt khoát, ngay cả mấy từ ‘hẹn gặp lại’ cũng không nói, trực tiếp nhảy lên xe ngựa đi thẳng ra khỏi trang viên. Đám người Ngõa Tây Lý đưa mắt nhìn Địch Áo thúc xe ngựa càng chạy càng xa, không có người nào lên tiếng, tất cả đều trầm mặc với tâm sự của riêng mình. Đôi Tháp là một trấn nhỏ, dân bản xứ chỉ có vài mấy ngàn người, thế nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc thù nên trong phương viên vài trăm dặm quanh đây chỉ có mỗi một địa phương này là nơi nhân loại có thể tập trung. Vì thế Đôi Tháp trấn tự nhiên trở thành trung tâm tiếp tế của tất cả mọi người từ nam chí bắc. Có đôi lúc Đôi Tháp trấn cực kỳ náo nhiệt, xe ngựa thương nhân và dong binh tới lui nối liền không dứt, tạo thành không khí phồn vinh cho trấn nhỏ nơi biên giới này. Nếu như không có những nhóm giặc cướp thường xuyên gây náo loạn, có lẽ không bao lâu nữa Đôi Tháp trấn sẽ có thể từ trấn nhỏ biến thành tòa thành. Thế nhưng mọi người trên đại lục đều biết, đây chỉ là một mơ ước không thực tế, cho dù lại thêm một lần thiên tai ập xuống thì đám ọn giặc cướp kia vẫn không thể tuyệt tích. Đám kiếm sống bằng nghề cướp bóc này y như nấm mọc sau cơn mưa vậy, diệt một nhóm liền xuất hiện lại một nhóm khác. Rất nhiều người ở trong Đôi Tháp trấn bị đám cướp thăm hỏi qua vài lần, khác nhau chỉ ở chỗ những thương đội có đầy đủ võ lực sẽ có thể tiến hành đàm phán cùng bọn cướp. Kết quả bình thường là thương đội lưu lại một ít tiền mãi lộ sẽ có thể tiếp tục lên đường. Còn những đoàn thương nhân thực lực nhỏ yếu sẽ bị cướp sạch sẽ. Đôi Tháp trấn chính là mục tiêu đầu tiên của Địch Áo. Dựa theo Ngõa Tây Lý phân tích, Đôi Tháp là nơi thích hợp nhất cho Địch Áo trà trộn, nơi đó mặc dù hoang vu nhưng vị trí không quá vắng vẻ. Nếu như đổi thành hoàng sơn đầm lầy mờ mịt, hoặc là khu vực mới vừa phát hiện mảnh vỡ tinh thần. Đừng bảo là Cực Hạn võ sĩ, cho dù đụng phải Võ Tôn và Thánh Vũ Sĩ cũng là chuyện bình thường. Địch Áo còn chưa đủ khả năng giao thiệp với đám người kia, kỹ xảo cao minh cỡ nào cũng không đền bù nổi chênh lệch lực lượng, người ta tùy tiện vươn một ngón tay ra là có thể bóp chết Địch Áo rồi. Đôi Tháp trấn nằm ở góc Đông Bắc, mặc dù cũng có một khu vực vẫn thạch rơi xuống. Nhưng trăm ngàn năm qua nơi đó đã bị các cường giả tìm tòi vô số lần, giá trị của nó đã hạ xuống cực thấp. Chỉ có một vài Mạo Hiểm Giả thực lực kém cỏi mới đi đến Đôi Tháp trấn tìm bảo khố. Đây chính là lý do Bá tước đại nhân để mặc cho Đôi Tháp trấn tự sinh tự diệt. Nếu như là khu vực vừa phát hiện mãnh vỡ sao băng, hắn đã sớm phái quân đội tới phong tỏa nơi đây rồi. Trong chớp mắt đã qua hai ngày, ngoại trừ gặp phải một lần bầy sói tập kích, Địch Áo chỉ có một người một xe ngựa tiến về phía trước. Bởi vì quá mức yên lặng nên mỗi lần tu luyện xong, trong đầu hắn sẽ xuất hiện một vài hình ảnh. Giọng nói, bộ dáng và nụ cười Tác Phỉ Á là xuất hiện nhiều nhất. Tiếp theo chính là Ngõa Tây Lý rồi, hắn nhớ rất rõ ràng trong một buổi trưa Ngõa Tây Lý cố ý chạy đến Đôi Tháp trấn mua một đống đồ ăn. Lúc này hắn đã đi đường hai ngày vẫn chưa tới Đôi Tháp trấn. Mặc dù hắn lười thúc ngựa chạy nhanh, lúc bình thường chỉ để mặc cho ngựa từ từ chạy nước kiệu. Nhưng tốc độ Ngõa Tây Lý chạy đi cũng quá kinh người rồi. Vào một ngày, Địch Áo mới vừa ăn xong bữa sáng, đang quan sát cảnh sắc chung quanh đoán chứng còn cách Đôi Tháp trấn không xa lắm, đột nhiên nghe từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn đi trên đường gặp người khác. Có bóng người phóng qua xe ngựa Địch Áo rất nhanh, hắn nghiêng đầu đưa mắt nhìn qua, lập tức chạm mắt với gã thanh niên kỵ sĩ thân hình dũng mãnh. Hai người từ trong mắt đối phương thấy được mấy phần kinh ngạc, Địch Áo kinh ngạc là vì bên hông đối phương treo một thanh trường kiếm còn lưu lại vết máu loang lổ. Không hề có vỏ kiếm, bộ dáng như vậy đúng là muốn dù dọa người ta, chẳng lẽ ngay cả vỏ kiếm cũng mua không nổi sao? Mạt Khắc cũng rất kinh ngạc, khí trời như hiện tại, ở một chỗ thế này lại có người dám một thân một mình xuyên qua khu hoang dã. Phải biết rằng ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, sự uy hiếp không chỉ đến từ bọn cướp, mà còn có sói hoang nguyên quần kết thành bầy đàn, đây là một chủng loài rất thông minh, cũng rất nguy hiểm. Chúng nó sẽ không tập kích nhóm người, chỉ chuyên môn tìm người lạc đàn để hạ thủ. -o0o-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang