[Dịch]Thần Băng Ngạo Thiên - Sưu tầm
Chương 4 : Luyện Đan dược cực phẩm
.
Từ ngày nàng xuyên đến đây cũng đã hơn 1 tháng, cả nhà cũng đã biết nàng có thể luyện tập, từ đầu thì họ rất ngạc nhiên nhưng dần dần cũng quen và 1 tháng này diễn ra tương đối bình thường. Buổi sáng nàng sẽ đến chính sảnh hoặc cùng các ca ca bàn luận, buổi chiều vào huyết linh ngọc giới tu luyện, buổi tối sau khi ăn cơm thì trở về phòng tu luyện rồi lại tới sáng, cứ tuần hoàn như vậy suốt 1 tháng.
Buổi tối..
Sau khi ăn cơm cùng gia đình nàng trở về Trúc viện. Trúc viện, tương tự như tên của nó, khắp cả viện đều trồng các loại trúc quí hiếm. Thoạt nhìn thanh nhã mà không kém phần cao quí. Biệt viện của nàng có hai tầng, tầng dưới gồm có phòng khách và bếp, sở dĩ có bếp vì nàng có sở thích thưởng thức mĩ thực nên học nấu rất nhiều món ăn, Pháp, Đức, Anh, Nhật,...nàng đều có thể làm nên nàng yêu cầu gia gia xây thêm phòng bếp. Tầng trên có 2 phòng ngủ trang trí đơn giản mà không kém phần thanh lãnh.
Vào phòng, ngồi trên giường nhắm mắt suy nghĩ. Ưm, xem nào, theo trí nhớ nguyên chủ thì ngoài tu luyện huyền giả và kiếm giả còn có luyện đan, luyện khí, thuần thú. Nàng có nên học không nhỉ. Đúng lúc đang phân vân thì giọng nói của Dạ vang lên " Chủ nhân, muốn Luyện đan, luyện khí, thuần thú cần có một tinh thần lực cường đại mà tinh thần lực của chủ nhân thuộc loại biến thái nên những nghề này người đều có thể học. Đúng lúc Dạ vừa tìm được một cuốn sách thuần thú thượng cổ và một vài phương pháp luyện đan do chủ nhân trước kia của ta để lại, người có thể học"
" Thật sao" Mắt Âu Dương Huyền Băng lập tức sáng lên, nhanh chóng lắc mình vào ngọc giới ( từ giờ mình sẽ gọi Huyết linh ngọc giới bằng tên Ngọc giới cho nhanh nhé) thì thấy Dạ đang loay hoay với đống sách. Nàng cầm bừa một quyển thuần thú lên xem thì tất cả chữ của cuốn xông thẳng vào đại não của nàng. Âu Dương Huyên Băng nhanh chóng ngồi xếp bằng để tiêu hóa đống thông tin trong đầu. Mất khoảng 1 canh giờ sau, nàng mới chuyển hóa được đống thông tin đó. Sau đó nàng cầm thêm một quyển sách khá cũ kĩ, có nhiều chỗ ố vàng, nhưng không thể che dấu nét chữ rồng bay phượng múa màu vàng kim 'Luyện Đan ký'. Giống như lúc trước, tất cả thông tin đều tự chuyển vào đầu nàng. Nàng nhắm mắt tiếp tục chuyển hóa thông tin trong tất cả các quyển sách về luyện đan.
Luyện đan sư chia làm: Dược sư có thể luyện đan cấp 1, 2, 3, Đại sư có thể luyện đan dược cấp bậc 4, 5, 6 Tông sư có thể luyện được đan dược cấp bậc 7, 8, 9 và cuối cùng là Dược Vương có thể luyện đạn dược cấp bậc 10, 11, 12. Mỗi đan dược chia làm 4 phẩm là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, và thượng phẩm. Ngoài ra còn có đan dược cực phẩm nhưng chỉ có đan phương của sáng thế thần mới có thể luyện được. Có thể nói Huyền Băng là người duy nhất có thể luyện được đan dược cực phẩm.
Khi nàng mở mắt ra cũng đã là 3 ngày sau, bây giờ nàng quyết định thực hành luyện đan. Vào phòng để đan lô, nàng chọn một đan lô toàn thân màu đen bóng có các hoa văn mạn đà la màu vàng kim vô cùng xinh đẹp, ma mị.
Nàng nhờ Dạ đi lấy dược liệu để luyện đan, nàng quyết định sẽ luyện nhất phẩm Hồi thể đan, có tác dụng chữa lành ngoại thương. Sau khi Dạ lấy dược liệu về, nàng dùng dị năng đánh lửa vào đan lô, chờ cho đến khi đan lô nóng lên nàng bắt đầu thả từng loại dược liệu vào trong đan lô. Chờ đến khi dược liệu tan chảy ra. Huyền Băng chậm rãi giảm lửa, đưa tinh thần lực vào đẩy nhanh tiến độ ngưng kết đan. Không phụ sự mong đợi của nàng, khoảng 1 chung trà sau, mùi thơm dược liệu nồng đậm nhanh chóng tản ra khắp nơi. Dạ đang chăm sóc dược liệu cũng giật mình chạy vào.
Huyền Băng lấy đan dược từ đan lô đổ ra lòng bàn tay, ngay lập tức nàng cực kỳ ngạc nhiên, không phải trong sách nói lần đầu luyện tỉ lệ thành công rất thấp sao, mà cứ cho là thành công đi thì chỉ được khoảng 1 -2 viên đan thôi chứ. Nhìn nàng đi, 10 viên đan dược tròn, sáng bóng không tì vết, mà có vẻ chất lượng hơn đan dược trong sách nữa, là sao nhỉ... Nàng định hỏi Dạ thì thấy hắn đang đứng hình phía sau.
" Dạ...Dạ...tỉnh...tỉnh...ngươi bị sao vậy." Nàng lay lay vai hắn
" A, chủ nhân, có chuyện gì sao" Dạ sực tỉnh
" Ngươi nhìn đan dược này, sao ta luyện được nhiều đan vậy." Nàng nghi vấn hỏi. " Vì đan phương chủ nhân luyện là của sáng thế thần nên chất lượng tôt hơn đan phương bên ngoài, với cả chủ nhân có tinh thần lực biến thái nên có thể luyện đan dược cực phẩm ngay lần đầu tiên."
" Thì ra là vậy, thôi ta tiếp tục luyện đan đây, ngoài kia sáng thì gọi ta."
" Vâng, chủ nhân"
Nàng quay lại tiếp tục chăm chú vào sự nghiệp luyện đan mà không để ý nét mặt vô cùng phức tạp của Dạ. Nét mặt có bi thương, đau sót, còn có nhiều hơn là kinh hỉ...
Chủ nhân...người...trở lại rồi sao. Chủ nhân... người có biết...chúng ta...chờ người...rất rất lâu rồi không?
-------phân cách tuyến 2 tháng sau-----
Chăm chú luyện đan cũng đã được 2 tháng, bây giờ nàng đã luyện được tam phẩm đan dược cực phẩm, và thăng cấp Huyền hoàng trung cấp nữa chứ, không thể tin được luyện đan mà cũng thăng cấp được, nếu thế thì những người luyện đan không cần tu luyện cũng có thể thăng cấp a.
Nếu những luyện đan sư mà biết điều nàng đang suy nghĩ thì sẽ không ngần ngại mà chửi thẳng vào mặt nàng. Ta kháo, ngươi nghĩ ai cũng có thể biến thái như ngươi sao, có sao, có sao, có...mới là lạ. Nhưng đáng tiếc là họ lại không nghe thấy những điều này.
Qua 2 tháng lập nghiệp luyện đan, cái phòng luyện đan của nàng cũng thành phòng chứa đan rồi. Nàng quyết định sẽ mang đan dược đi bán rồi nhân tiên đi lịch lãm cũng cố thực lực.
" Chủ nhân, người đi bán đan dược đi, để trong này thật chật trội." Dạ cằn nhằn lần thứ n.
" Được rồi, Dạ ta ra ngoài đây" Nàng vô cùng vui vẻ lắc mình đi ra ngoài. Dạ trong không gian nhìn theo hướng nàng vừa lắc mình ra ngoài, mỉm cười nhẹ nhàng.
Chủ nhân, người trở lại là tốt rồi. Chủ nhân, không cần biết người còn nhớ điều gì về nàng không, Dạ sẽ bảo vệ người, cho đến khi người lấy lại được sức mạnh của nàng để đi tìm bọn họ. Chủ nhân, ta tin tưởng bọn họ vẫn luôn luôn chờ chủ nhân tới, không biết nếu bọn họ biết ta được ở gần chủ nhân sẽ có nét mặt thế nào nhỉ, hắc hắc. Mỗ Dạ trong vẫn tiếp tục tự kỉ trong không gian và suy đoán nét mặt của những người được Dạ gọi là 'bọn họ'
Còn về Huyền Băng, vừa ra ngoài, trời cũng đã hửng đông. Nàng đến chính sảnh xin phép được ra ngoài lịch lãm 1 tháng, nhưng gia gia không đồng ý, nàng và gia bắt đầu xảy ra chiến tranh miệng.
Sau cuộc chiến tranh đẫm máu, à nhầm đẫm nước bọt, cuối cùng người chiến thắng thuộc về Huyền Băng sau khi nàng từ uy hiếp đến khóc nháo cuối cùng là đòi thắt cổ thì mới được gia cho đi (=_="). Từ đầu 5 ca ca của nàng đòi đi cùng nhưng cuối cùng vẫn bị nàng cưỡng ép đá ở nhà. Nàng định đi rủ ca ca nàng nhưng đáng tiếc lão ca bế quan cả tháng nay không ra ngoài nên nàng quyết định bỏ cuộc
Sau khi cải nam trang, nàng quyết định xuống núi. Tứ đại ẩn tộc sống trên bốn núi, cai quản 4 phương lần lượt là Đông Thượng Quan ở tận cùng Vệ quốc, Nam Mộ Dung ở tận cùng Tề quốc, Tây Độc gia ở Tần quốc, Bắc Âu Dương ở Hạ quốc đó cũng là lí do bốn quốc gia này đứng vững trong tứ đại cường quốc và luôn luôn áp chế lẫn nhau. Trong đó Độc gia và Âu Dương gia rất thân, Âu Dương gia và Mộ Dung gia có nhiều hiềm khích, Thượng Quan gia đứng vị trí trung lập.
Dưới chân núi có một thành tên Âu Dương thành, tuy ở tận cùng của Hạ quốc nhưng lại là thành thị lớn nhất, còn lớn hơn cả đế đô vì nơi đây là thành thị dưới trướng Âu Dương gia. Đến Hoàng đế cũng phải nể mặt thành chủ thành này ba phần. Bên cạnh Âu Dương thành là sâm lâm nguy hiểm bậc nhất Hạ quốc Vô Tận sâm lâm, như tên gọi sâm lâm này kéo dài vô tận, nói là vô tận vì chưa ai có thể đi hết Vô Tận sâm lâm, mà có đi hết thì cũng không trở lại được, vì....bí mật
Sau khi xuống chân núi cũng đã xế chiều. Huyền Băng quyết định thuê một phòng trọ nghỉ ngơi tạm, mai sẽ vào Vô tận sâm lâm lịch lãm. Tuy nàng mới Huyền hoàng không để sống sót trong Vô Tận sâm lâm nhưng đừng quên, nàng có thượng cổ thần thú, phi thiên độc giác thú à nha.
Trong nhà trọ
" Khách quan ăn cơm hay trọ qua đêm" Tiểu nhị nhìn quần áo trên người Huyền Băng đều là tơ lụa thượng, biết đó không phải người hắn có thể chọc vào liền bày ra bộ mặt nịnh nọt hỏi.
" Trọ"
" Khách quan trọ phòng nào a, có phòng bình thường, phòng chữ địa, chữ thiên a"
" Chữ thiên" nói xong còn không quên ném lên bàn 1 kim tệ
" Hảo, phòng của quý khác là phòng số chữ thiên số 5 là phòng của quý khách. Tiểu Trần, đưa quý khách lên phòng" Tiểu nhị cười đến vui vẻ nhận kim tệ.
" Vâng, đến ngay" Người tên tiểu Trần nói " Khách quan, mời" Hắn dẫn nàng đến một căn phòng ở tầng hai " Đây là phòng của quí khách, có gì rung chuông là sẽ có người lên "
" Khoan đã"
" Khách quan?"
" Nơi bán đan dược lớn nhất ở đây đâu" Nàng suýt nữa thì quên đi bán đan dược a.
" A, nơi bán đan dược lớn nhất là Đan Dược đường, ở ngay đối diện"
" Được rồi, mang nước tắm và thức ăn lên đây" " Vâng"
Một lúc sau, đã có người mang nước tắm và thức ăn tới. Nàng tắm rồi thay bộ bạch y nam trang đã bẩn bằng bộ hắc y mượn của tứ ca. Sau đó ăn cơm của tiểu nhị mang lên. Thức ăn cũng tạm ổn, có thể bỏ bụng. Rồi sau đó nàng đến Đan Dược đường ở đối diện.
Vừa vào bên trong đã có người ra tiếp đón nàng " Thưa vị công tử này, người đến đây để mua đan dược sao" Đó là một nam nhân trung niên, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn rất trẻ. Nàng thầm có hảo cảm với Đan dược đường, thật biết cách đón tiếp khách.
" Không, ta đến bán đan dược" Nàng mỉm cười trả lời. Người nam nhân trung niên ngạc nhiên, nhìn Âu Dương Huyền Băng còn nhỏ như vậy, không biết có bán được bao nhiêu viên đan dược không nhưng hắn vẫn cung kính nói " Công tử, bán đan dược ở tầng 3, xin mời đi theo ta." Nói xong làm động tác mời.
" Ừm"
Trên tầng bán đan dược là một phòng rộng lớn được trang trí thanh nhã, còn thoang thoáng hương trà, cho thấy chủ nhân của phòng này rất thích uống trà. Đúng như dự đoán, là một người nam nhân trung niên mặc lam y mặt mày thanh tú, nghiêm nghị, trên tay cầm tách trà còn nóng. Thấy người nam nhân lam y đi ra, người nam nhân đứng cạnh nàng cúi người nói.
" Lâm quản sự, vị công tử muốn bán đan dược" Nói xong còn quay sang nàng " Công tử, Lâm quản sự là người phụ trách mua đan dược ở chỗ chúng tôi" Nói xong lui ra ngoài
" Vị công tử này, mời ngồi" Lâm quản sự nói, Âu Dương Huyền Băng nghe theo, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ông ta châm cho nàng một ly trà hỏi " Tại hạ có thể xưng hô với công tử là.."
" Ta họ Quân" Nàng nhấm một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
" Được rồi, Quân công tử, hãy lấy đan dược cần bán đặt lên bàn" Nàng nhìn cái bàn bé tí mà khóe miệng giật giật " Thôi, ta vẫn lên để dưới đất thì hơn" Nói xong nàng khoát tay, lấy hết đan dược cực phẩm trong không gian ra. Mấy trăm bình đan dược yên vị dưới đất, Lâm quản sự nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Vội vội vàng vàng nói như sợ nàng sẽ không bán nữa vậy
" Quân công tử, xin chờ một chút" Sau đó cái vị quản sự này bất chấp tất cả mà lao vào đống đan dược, mở bình này ngửi rồi lại mở bình kia ngửi, sau đó bày ra bộ mặt mừng như điên . Cứ như vậy, 1 canh giờ sau, Lâm quản sự cầm tờ giấy kiểm kê.
" Khụ khụ, Quân công tử, tổng cộng có 439 bình đan dược, trong đó có 215 bình đan dược nhất phẩm, mỗi bình 10 viên đan dược, 132 bình đan dược nhị phẩm mỗi bình cũng có 10 viên, 92 bình đan dược tam phẩm mỗi bình cũng có 10 viên. Tổng cộng có 2150 viên đan dược nhất phẩm, 1320 viên đan dược nhị phẩm, 920 viên đan dược tam phẩm. Chúng tôi sẽ mua với giá cao nhất cho mỗi viên đan dược. Đan dược nhất phẩm 1000 kim tệ 1 viên, nhị phẩm 3000 kim tệ 1 viên, tam phẩm 9000 kim tệ 1 viên. Tổng cộng là mười bốn triệu không trăm ba mươi chín vạn kim tệ, đổi thành mười bốn vạn ba ngàn chín trăm tử tệ, cho vào tử tinh tạp, chỉ cần lấy máu nhận chủ là được." Nói xong đưa cho nàng một cái thẻ. Nàng lấy máu nhận chủ xong định quay người đi thì Lâm quản sự gọi lại.
" Còn chuyện gì sao"
" Đây là thẻ khách quý của Đan Dược đường, lúc nào công tử muốn bán đan dược thì hãy tới Đan Dược đường nhé, chúng tôi sẽ mua giá cao nhất cho mỗi viên đan dược"
" Ừm" Nàng tiếp nhận thẻ rồi xoay người về nhà trọ.
Vừa về đến nhà trọ, nàng liền đi lên phòng. Vào phòng, nàng lăn lên giường nhắm mắt ngủ để mai dậy sớm tới Vô Tận sâm lâm.
Vô Tận sâm lâm... chờ ta.
( 1 tử tệ = 100 kim tệ = 10000 ngân tệ = 1000000 đồng tệ.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện