[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 59 : Đồng Quy linh lô [1,2,3]

Người đăng: 

.
Vừa nói ông vừa ôm lấy Long Hạo Thần giao vào tay Cao Anh Kiệt. Ông có thể hiểu được tâm tình của Cao Anh Kiệt. Rất rõ ràng, người nổi bật nhất trong Kỵ Sĩ Thánh Điện này được chuyên môn phái đi theo Long Hạo Thần. Nến không bởi vì Long Hạo Thần, Kỵ Sĩ Thánh Điện không thể nào để mười kỵ sĩ Bí Ngân Cơ Tòa trở thành lĩnh đội Tân Săn Ma Đoàn. Lúc trước không hề có tiền lệ này. Trong mắt nhiều người, đấy là bởi vì đợt thi lần này Kỵ Sĩ Thánh Điện xuất hiện nhiều nhân tài ưu tú. Chỉ có Thánh Nguyệt mới biết nguyên nhân nằm ở trên người con trai quang minh Long Hạo Thần. Bởi vậy hiện tại ông trước giao Long Hạo Thần cho Cao Anh Kiệt, để gã xác nhận Long Hạo Thần an toàn mới là quan trọng nhất. Quả nhiên, Cao Anh Kiệt ôm lấy Long Hạo Thần lập tức kiểm ra tình trạng thân thể, ngoại trừ suy yếu ra thì không có gì đáng ngại. Lúc này gã mới thở ra một hơi. Mới nãy Long Hạo Thần và chúng bạn ở trên đầu tường đại chiến ma tộc, Cao Anh Kiệt đã ẩn trong góc tối, chỉ cần Long Hạo Thần không gặp phải nguy hiểm thì gã sẽ không dễ dàng ra tay. Tùy theo nhóm Long Hạo Thần trở về doanh trại, dĩ nhiên Cao Anh Kiệt cũng đi nghỉ ngơi. Lúc này trên chiến trường gặp lại hắn, làm sao Cao Anh Kiệt không kinh ngạc? Vừa rồi còn xuất hiện ma thần! Nhưng nói như thế nào thì Long Hạo Thần đã không có gì đáng ngại, cũng khiến gã yên tâm nhiều. Về việc vì sao hắn ra chiến trường, chờ trở lại điều tra cũng không muộn. Thánh Nguyệt đem Long Hạo Thần đưa cho Cao Anh Kiệt xong, sắc mặt biến trầm trọng. So sánh với tình huống của Long Hạo Thần, Thánh Linh Tâm có thể hình dung bằng từ hỏng bét. Mặt Thánh Linh Tâm trắng như tuyết, nhưng quái dị là vẻ mặt lại hiện nụ cười thuần khiết như trẻ thơ. Chỉ nhìn đến điểm này, Thánh Nguyệt liền biết cháu trai đã làm gì. Lại thêm trước đó thấy thi thể của thân vệ ma thần, Thánh Nguyệt trong lòng từng đợt đau nhói. Nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất cháu trai còn sống, bị ba vị ma thần ngăn cản, coi như là may mắn của họ. Tam đại ma thần xuất hiện, vốn tưởng sẽ một kích hủy diệt Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn, cho dù có viện quân đến cũng muộn màng. Ba ngàn Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn một khi chính diện đụng độ ba trăm thân vệ và tam đại ma thần, trận hình lập tức tan rã, nhất định xuất hiện thương vong cực lớn. Lúc này đại quân ma tộc đánh lén, không nói cũng hiểu kết quả. Nhưng quyết đoán chính xác của Thánh Linh Tâm đã cứu Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn thoát khỏi vận mệnh chết chắc. Một người đương nhiên không thể phòng ngự, phá hủy kế hoạch của tam đại ma thần. Nếu y không ngăn được tam đại ma thần, cho viện quân tranh thủ thời gian, kết quả sẽ không biến đổi. Vậy mà Thánh Linh Tâm dựa vào tu vi đỉnh cấp bảy của mình đã làm được rồi. Sở dĩ tam đại ma thần đuổi theo y là bởi vì một kích kia của Thánh Linh Tâm có thể sánh bằng cường giả đỉnh cấp tám. Nếu có thể giết chết một cường giả như vậy, tác dụng không thua gì hủy diệt Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt, Thánh Linh Tâm thành công hoàn thành mục tiêu. Nhưng chính y cũng lâm vào hôn mê sâu. Lúc này Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn thu binh xong, dưới mệnh lệnh của Thánh Nguyệt từ từ lùi ra sau trở về Khu Ma quan. Đại quân ma tộc công thành đại chiến đến đây tạm dứt một thời gian. Khi Long Hạo Thần từ hôn mê dần tỉnh lại, cảm thấy toàn thân bủn rủn, nội linh lực trì trệ rất khó vận dụng. “Hạo Thần, cậu thấy thế nào?” Thanh âm trầm thấp của Cao Anh Kiệt vang lên. Long Hạo Thần dần tập trung thị lực. “Tôi, tôi không có việc gì. Lĩnh đội, tôi đang ở đâu? Tổng trưởng đại nhân đâu?” Long Hạo Thần gượng ngồi dậy, lập tức hỏi điều muốn biết. Đây là một căn phòng rộng, bên ngoài sắc trời như cũ tối đen. Trong phòng bố trí rất đơn giản, bây giờ có không ít người, trong đó bao gồm Cao Anh Kiệt và các lĩnh đội Tân Săn Ma Đoàn. Thánh Linh Tâm nằm trên chiếc giường khác cạnh hắn. Thánh Nguyệt, Lam Nghiên Vũ và bảy, tám tướng lĩnh cao cấp của Khu Ma đứng tại đó. “Ông cố?” Nhìn thấy Thánh Nguyệt, Long Hạo Thần bật thốt. Hắn kêu tiếng này khiến mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Lam Nghiên Vũ, bà không thể tin được nhìn Long Hạo Thần. Thánh Nguyệt hướng Long Hạo Thần gật đầu, sắc mặt ông cực kỳ lạnh lẽo. “Không có việc gì thì tốt. Được rồi, hiện tại Hạo Thần đã tỉnh. Nghiên Vũ, con nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Long Hạo Thần cùng Linh Tâm xuất hiện trên chiến trường.” Hiển nhiên Lam Nghiên Vũ rất sợ Thánh Nguyệt, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nhìn chồng hôn mê nằm trên giường khuôn mặt lại mang nụ cười quỷ dị, thân thể bà kịch liệt run rẩy, nói không ra một câu. “Ông cố. Là con muốn cùng chú ra chiến trường.” Ngay lúc đó, Long Hạo Thần đột nhiên mở miệng. Thánh Nguyệt ngẩn ngơ, đám Cao Anh Kiệt cũng ngây ngẩn. Thánh Nguyệt nghi hoặc nói. “Cậu muốn cùng nó ra chiến trường? Ta mới hỏi rồi, khi đó cậu mới rút lui khỏi công phòng chiến trên đầu tường không lâu, quay lại doanh trại thì bị Linh Tâm kêu đi. Cậu có cái gì mà muốn cùng nó ra trận? Chẳng lẽ nó không biết cậu là thành viên Tân Săn Ma Đoàn, trực tiếp tiến nhập bình nguyên chiến trường cùng ma tộc là nguy hiểm cỡ nào?” Long Hạo Thần thản nhiên đối diện mọi người, trong mắt chẳng hề che giấu sự tôn kính. “Bởi vì chú Thánh biết thân phận của con. Chú ấy có quen phụ thân con, cho nên hết sức quan tâm tình huống của con. Lúc kết thúc chiến đấu, cố ý kêu con lên thành. Một là vì khích lệ con, hai là cũng muốn con đi theo chú học tập cách chỉ huy đại quân.” Nghe Long Hạo Thần nói, Lam Nghiên Vũ vẻ mặt lộ ra kinh ngạc. Không ai so với bà càng rõ ràng mục đích Thánh Linh Tâm kêu Long Hạo Thần lên đầu tường. Nhưng bây giờ hắn lại nói lời này, hơn nữa nhìn sắc mặt hắn không lộ ra vẻ cố ý, dường như nói đều là lời thật. Thánh Nguyệt sắc mặt trầm xuống. “Hạo Thần, tuy Linh Tâm là cháu ta, nhưng nó nếu có sai, cho dù đã chết trận sa trường cũng phải bị truy cứu. Cậu không cần vì nó che giấu cái gì. Đừng nói là nó, ngay cả ta đều không biết cha cậu là ai. Lý do của cậu không dùng được.” Long Hạo Thần lắc đầu nói. “Ông cố, con nói thật. Bởi vì con dùng một kỹ năng phụ thân tự sáng chế, vừa lúc chú Thánh cũng biết kỹ năng này, còn từng theo phụ thân học tập. Cho nên mới nhận ra con, chiếu cố con.” Long Hạo Thần vừa nói ra, lại lần nữa chấn kinh mọi người trong phòng. Thân phận Thánh Linh Tâm là gì? Cháu trai duy nhất của Hiệp Giả cấp chín Thánh Nguyệt. Lấy thân phận, địa vị, tu vi của y, lại cần cùng phụ thân Long Hạo Thần học kỹ năng? Hơn nữa còn là kỹ năng tự sáng chế. Phụ thân của Long Hạo Thần là ai? Trong mắt Thánh Nguyệt lộ ra tò mò. “Cha cậu rốt cuộc là ai?” Long Hạo Thần hít sâu, cúi đầu nhìn Thánh Linh Tâm như cũ chìm trong hôn mê, mới nói. “Con chỉ có thể nói cho một mình ông.” Thánh Nguyệt gật đầu, tay phải nâng lên, một luồng sáng bao trùm ông và Long Hạo Thần. Chốc lát sau, vẻ mặt Thánh Nguyệt biến thành vô cùng kỳ quái, thậm chí còn nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy kinh hãi. “Khó trách, khó trách….được, ta tin cậu, nói tiếp đi. Cậu vì sao cùng nó bước lên chiến trường?” Long Hạo Thần nói. “Con đi theo chú Thánh xem tình hình chiến đấu trên đầu tường, chú cũng nói cho con biết về phụ thân, hơn nữa cổ vũ con mấy câu liền kêu con trở về nghỉ ngơi. Con vừa xuống thành thì thấy chú Thánh cũng xuống, chuẩn bị dẫn Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn xuất thành chiến đấu. Cho nên con chạy tới, muốn cùng chú ấy kề vai chiến đấu. Vốn chú Thánh không đồng ý, nhưng đại quân tên đã trên dây không thể chậm trễ thời gian. Cho nên mới dặn dò con phải theo sát chú ấy, sau đó luôn ở cạnh bảo vệ con.” “Hồ đồ!” Cao Anh Kiệt nhịn không được gầm lên. “Tôi đã dạy các người như thế nào? Phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy là bản tính của quân nhân, nơi này là chiến trường. Cậu có biết mình làm vậy sẽ nguy hiểm cỡ nào không? Cậu không quen thuộc cách chiến đấu của Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn, sao có thể lỗ mãng theo ra ngoài. Mặc kệ cậu xuất hiện nguy hiểm hay ảnh hưởng trận chiến đều là tội không thể tha.” Cao Anh Kiệt tức đến toàn thân run rẩy, nếu không phải trước mặt nhiều người, gã rất muốn răn dạy Long Hạo Thần. Long Hạo Thần cúi đầu, nói. “Xin lỗi, lĩnh đầu, tôi sai rồi.” Cao Anh Kiệt lạnh lùng nhìn hắn. “Đưa lệnh bài công huân ra đây, tôi phải trừ tất cả công huân của cậu.” Long Hạo Thần gật đầu. Đầu tiên là cởi ra Thánh Linh giáp trên người. Đang lúc hắn cởi áo giáp thì *bộp* một tiếng, một quyển sách từ ngực hắn rơi ra. “A?” Long Hạo Thần ngẩn người, lấy sách lên. Đó là một quyển sách thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mặt trên có bốn chữ lớn mạ vàng, Di Hoa Tiếp Mộc. Đây là cái gì? Long Hạo Thần khẳng định đây không phải đồ của mình. Nhìn thấy quyển sách này, Thánh Nguyệt và Lam Nghiên Vũ đều ngẩn ra. Vốn trong lòng Lam Nghiên Vũ không hiểu vì sao Long Hạo Thần che chở Thánh Linh Tâm như thế, nhưng khi bà thấy quyển sách này, ngay cả bà chính mắt nhìn thấy sự việc cũng bất giác tin lời Long Hạo Thần. Thánh Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc. “Quyển sách này là Thánh Linh Tâm cho cậu?” Long Hạo Thần gãi đầu nói. “Con không biết! Có thể là khi hôn mê chú Thánh đã nhét cho con.” Thánh Nguyệt thở ra một hơi. “Mãi đến bây giờ ta mới hoàn toàn tin những lời cậu nói. Thằng nhóc này, quá bướng bỉnh, sao có thể đi theo đại quân đến chiến trường? Cậu có biết nếu gặp chuyện gì, chỉ sợ mấy lão già trong Kỵ Sĩ Thánh Điện sẽ chạy tới trước mặt ta tính sổ?” Ông nói ra câu này, Lam Nghiên Vũ sắc mặt biến đổi, mấy quân nhân khác cũng kinh ngạc. Thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Cho dù hắn là con cháu của cường giả cấp chín cũng chưa chắc có thể khiến Hiệp Giả Thánh Nguyệt lo lắng tới mức đó? …………………………… Về Long Hạo Thần nói dối, công nhận rất bản lĩnh nam nhi. Nhưng vẫn muốn nói, đứa trẻ ngoan thì không nên nói dối, còn nói dối không chột dạ chớp mắt như vậy. -----o0o----- Thánh Nguyệt chuyển hướng Cao Anh Kiệt nói. “Ta thấy thôi đừng trừ giá trị công huân của cậu ta. Một cây làm chẳng nên non. Nếu ta không đoán sai, phỏng chừng Linh Tâm cũng là muốn cho cậu ta lên chiến trường mở mắt. Đụng phải ma thần xác suất rất nhỏ, nếu không lấy tu vi của Linh Tâm bảo vệ cậu ta cũng dư dả. May mắn Hạo Thần không có việc gì, chuyện đến đây nên ngừng thôi. Nếu sau này cậu ta lại vi phạm quân lệnh, lúc đó xử phạt cũng không muộn.” Tuy trong mắt Cao Anh Kiệt như cũ tràn ngập tức giận, nhưng Thánh Nguyệt không chỉ là điện chủ Thích Khách Thánh Điện, đồng thời còn là phó minh chủ liên minh thánh điện. Lời ông nói Cao Anh Kiệt không dám không nghe, chỉ có thể trầm mặt đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Long Hạo Thần vẫn rất giận. Long Hạo Thần áy náy liếc gã một cái, lập tức chuyển hướng Thánh Nguyệt, hỏi. “Ông cố, chú Thánh làm sao vậy? Có bị thương nghiêm trọng lắm không?” Thánh Nguyệt thở dài một tiếng. “Nó không phải bị thương.” “A?” Long Hạo Thần vẻ mặt khó hiểu nhìn ông. Thánh Nguyệt nói. “Linh Tâm bị linh lực phản phệ mới như vậy. Ai, đứa trẻ này! Nhưng nếu lúc đó nó không dùng kỹ năng như vậy, chỉ sợ các ngươi cũng khó sống tiếp.” Long Hạo Thần vẻ mặt xấu hổ nói. “Đều tại con, liên lụy chú Thánh.” Cao Anh Kiệt rốt cuộc vẫn nhịn không được, nói. “Cậu cũng biết? Nếu không phải tại cậu, lấy tu vi của Thánh huynh đệ muốn đi ai dám cản trở. Thật không biết nên nói cái gì với cậu nữa.” Thánh Nguyệt sâu trầm nhìn Long Hạo Thần, nói. “Được rồi, ngươi đừng mắng Hạo Thần nữa, cậu ta cũng là muốn giết địch, có ý tốt. Huống chi cậu ta còn trẻ. Ngươi cho rằng sự tình tựa như cậu ta nói đơn giản như vậy ư? Theo ta hiểu Linh Tâm, nếu nó quyết định sử dụng Đồng Quy Linh Lô nghĩa là ôm ý muốn chết, nhất định có kêu Hạo Thần rời đi trước. Nhưng cuối cùng nó và Hạo Thần sống sót, chứng minh Hạo Thần đem đến may mắn cho trận chiến này.” “Tôi cũng có thể chứng minh điểm này.” Một vị tướng dáng người cao to trầm giọng nói. Người này mặc giáp đen, đích thị là cách ăn mặc của Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn. Chẳng qua lúc này sau người không có đôi cánh sắt lớn. “Cao huynh, xin đừng trách móc tiểu huynh đệ này. Có thể nói nếu không có tiểu huynh đệ, lần này chúng tôi thật sự toàn quân bị diệt. Tôi cảm thấy không chỉ không nên trừng phạt, còn phải thưởng cho cậu ta. Đã cậu ta là thành viên Săn Ma Đoàn, tôi thấy thưởng cho một vạn công huân cũng không tính nhiều.” “Gì?” Nghe lời này, vẻ mặt tức giận của Cao Anh Kiệt cũng nguôi ngoai. Gã có biết người nói chuyện, đoàn trưởng Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn, đồng dạng là Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy, nhưng chưa từng có được Bí Ngân Cơ Tòa chiến khải. “Vốn chúng tôi không rõ vì sao tiểu huynh đệ đi theo tổng trưởng đại nhân cùng bước lên chiến trường. Nhưng sau đó khi chúng tôi đối đầu Địa Miễn tộc Ẩn Hình Giả, tọa kỵ của tiểu huynh đệ có tác dụng rất lớn. Nếu có thể tôi thật hy vọng cậu ta sẽ gia nhập Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn của chúng tôi.” Nói xong vị đoàn trưởng này đem biểu hiện trên chiến trường của Long Hạo Thần, đặc biệt là Tiểu Quang liên tục phóng thích Chân Ác Nhãn giải quyết tình huống khẩn cấp. “Nếu không có tiểu huynh đệ trợ giúp chúng tôi giải quyết Địa Miễn tộc Ẩn Hình Giả dây dưa, chắc ma tộc đã có thể thong dong bố trí xong, đợi chúng ta chịu thương thì ra tay ngay, chỉ sợ khi đó thật sự không về được. Địa Miễn tộc mấy ngàn Ẩn Hình Giả bị hủy diệt, phá hủy kế hoạch ban đầu của chúng, khiến tam đại ma thần không thể không xuất hiện, lộ ra Trụ Ma Thần phát động công kích. Trong lúc vội vàng cho chúng tôi cơ hội sống sót trở về. Lần này chúng tôi có thể sống, ngoại trừ hy sinh lớn lao của tổng trưởng đại nhân, công thứ hai thuộc về tiểu huynh đệ này.” Nghe lời đoàn trưởng nói, Cao Anh Kiệt sắc mặt biến đổi, liếc Long Hạo Thần một cái, không nói gì thêm. Long Hạo Thần ngăn lại nói. “Công lao thì không dám, tôi đã vi phạm quân lệnh, chỉ hy vọng cho tôi thêm một cơ hội, tiếp tục cùng bạn bè lấy thân phận Tân Săn Ma Đoàn hoàn thành rèn luyện là tốt rồi. Tôi không cần phần thưởng. Ông cố, ông mới nói Đồng Quy Linh Lô là cái gì? Khi nào chú Thánh có thể tỉnh lại?” Hắn nóng lòng muốn biết tình trạng của Thánh Linh Tâm. Lúc trên chiến trường, lời nói của Thánh Linh Tâm không ngừng vang vọng bên tai hắn. Hắn tận đáy lòng hy vọng có thể trợ giúp Thánh Linh Tâm và Thải Nhi hòa hoãn quan hệ cha con. Thánh Nguyệt thở dài nói. “Đồng Quy Linh Lô, khi đã biết thích khách có thể sử dụng linh lô thì nó thành chuyên chúc linh lô của chúng ta. Duy nhất tác dụng của nó chính là công kích. Nếu chỉ bàn về lực công kích thì Đồng Quy Linh Lô tiến ba hạng đầu cũng không vấn đề. Chẳng qua nó có tác dụng phụ quá lớn nên thứ hạng tụt ra sau.” Nhìn Thánh Linh Tâm ngủ say, Thánh Nguyệt tiếp tục nói. “Linh lô càng mạnh thì phản phệ càng lợi hại. Đồng Quy Linh Lô có thể trong nháy mắt bộc phát lực công kích của bản thân gấp mấy lần. Đem tất cả nội linh lực và sức sống lấy cách đặc thù bùng nổ, sản sinh sức công kích vượt xa tu vi bản thân. Đồng Quy Linh Lô tiến hóa cũng vô cùng kỳ quái. Nó sẽ không tiến hóa theo tu vi người sử dụng, mà là tùy tuổi tăng trưởng. Nhưng tuổi càng lớn, sử dụng uy lực càng mạnh nhưng phản phệ thêm nghiêm trọng.” “Linh Tâm có thể còn sống trở về đã là kỳ tích. Thích khách có được Đồng Quy Linh Lô, chỉ duy nhất nó ở chiến trường sử dụng linh lô xong còn có thể sống tiếp.” “Đồng Quy Linh Lô ở bất cứ trạng thái nào đều chỉ sử dụng được một lần, thân thể sẽ lâm vào trạng thái cực kỳ suy nhược, không còn chút sức chiến đấu, trong thời gian ngắn sẽ chiều sâu hôn mê. Hôn mê bảy ngày, bảy ngày sau khi nó tỉnh lại, sẽ tiếp tục yếu ớt tương đương với tuổi hiện có. Tự thân linh lực hoàn toàn bị phong bế, mỗi một ngày hồi phục ký ức và tu vi một tuổi. Lấy tuổi hiện tại của Linh Tâm, phải hơn ba mươi ngày mới hoàn toàn khôi phục được, tính thêm bảy ngày hôn mê, tổng cộng là bốn mươi mấy ngày.” Nghe Thánh Nguyệt nói xong, Long Hạo Thần hít một ngụm khí lạnh. Hắn biết được linh lô phản phệ nghiêm trọng chính là Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi, nhưng lực phản phệ Đồng Quy Linh Lô của Thánh Linh Tâm cũng không nhỏ chút nào! Ngay cả thần trí và ký ức đều chịu ảnh hưởng, suốt hơn bốn mươi ngày không cách nào hồi phục bình thường. Đây thật là chiêu tất sát dùng để liều mạng. Thánh Nguyệt nói. “Được rồi, mọi người đi làm việc đi. Hạo Thần, cậu cũng nghỉ ngơi đi. Quyển sách Di Hoa Tiếp Mộc là Linh Tâm cho cậu, trở về phải chăm chỉ tu luyện. Di Hoa Tiếp Mộc là một kỹ năng, tùy theo tu vi cậu tăng lên mà tác dụng càng mạnh, xem như là bí mật bất truyền của Thánh gia ta. Sau khi cậu học xong cũng dạy cho Thải Nhi đi. Lúc trước con bé không chịu theo ta học kỹ năng tự sáng chế của Thánh gia. Chỉ có cậu dạy con bé mới chịu học thôi.” “Vâng, ông cố.” Long Hạo Thần cung kính đáp. Ý niệm máy động, hắn tìm tới Hạo Nguyệt, đại công thần đã cứu hắn và Thánh Linh Tâm đang nằm ở một bên. Chẳng qua lúc này Hạo Nguyệt không có chút suy yếu nào, ngược lại tinh thần sáng láng, tựa như có sức sống dùng không hết. Đương nhiên Long Hạo Thần không biết, khi hắn và Thánh Linh Tâm hôn mê bị đưa trở về, Hạo Nguyệt đã dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn chiến trường. Mặc kệ là Bích Lục Song Đao Ma hay Song Đầu Thứu, hoặc là Hỏa Diễm Ma Khôi đều là ma tộc có ma tinh. Hạo Nguyệt có thể nói là ăn uống no nê một bữa. Lúc này trong bụng chứa ít nhất hơn trăm khối ma tinh, chỉ là tiêu hóa còn cần một đoạn thời gian. Chỉ có nó mới dám ăn như vậy, đổi ma thú khác, nuốt nhiều loại tinh hạch bất đồng chủng loại kiểu đó, trực tiếp no chết rồi. Mang theo Hạo Nguyệt rời đi, Long Hạo Thần đáy mắt biểu lộ trút được gánh nặng, rốt cuộc coi như giải quyết xong. Sao hắn có thể nói lời thật được! Như vậy sẽ phá hư quan hệ hai đại thánh điện. Long Hạo Thần cũng biết địa vị của mình trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, lại xem vẻ mặt của Cao Anh Kiệt và đám kỵ sĩ Bí Ngân Cơ Tòa, hắn đã rõ. Cho dù Thánh Nguyệt là cường giả cấp chín, trong chuyện này không cách nào che chở vợ chồng Thánh Linh Tâm và Lam Nghiên Vũ. Dù bọn họ không phải cha mẹ Thải Nhi, Long Hạo Thần cũng vẫn sẽ không nói ra sự thật. Để quan hệ hai đại thánh điện tốt đẹp mới là quan trọng. Rời khỏi cửa rồi Long Hạo Thần mới phát hiện, mình đang ở nơi cách tường thành Khu Ma quan không xa, là nơi chuyên trị liệu các tướng lĩnh bị thương. “Các người thuộc bộ phận nào? Không có quân lệnh không được tự tiện lên thành, người vi phạm xử trí theo quân pháp.” “Tránh ra.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên. Nghe giọng này, Long Hạo Thần chấn động, vội vàng hô to. “Thải Nhi, tôi ở đây.” Lúc này hắn nhìn thấy chỗ truyền đến tiếng ồn, chính là nhóm bạn Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ bị đội binh sĩ tuần thành ngăn cản. Nghe tiếng Long Hạo Thần, Thải Nhi nguyên bản sát khí tràn ngập bỗng xoay người, gậy trúc gõ mặt đất, nhảy mấy cái đã tới trước mặt Long Hạo Thần. “Hạo Thần, anh không sao chứ?” Hai tay Thải Nhi nắm chặt cánh tay Long Hạo Thần, thậm chí còn vội sờ soạng người hắn. Mấy người khác cũng bu lại, nhìn Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt, vẻ mặt nhẹ nhõm. Thì ra khi Long Hạo Thần bị lính liên lạc kêu đi rồi, chờ lâu không thấy hắn trở về, Thải Nhi càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nghĩ tới ban ngày mẫu thân đến đây, rốt cuộc nhịn không được đi tìm. Người khác đương nhiên không thể để nàng đơn độc hành động, đều đi theo. “Không có việc gì, không có việc gì, tôi khỏe lắm.” Long Hạo Thần cười nói. Thải Nhi cảm giác ra tuy Long Hạo Thần hơi suy yếu nhưng không bị thương, khí thế lạnh lùng trên người lập tức dịu xuống. Nàng nắm chặt tay phải của Long Hạo Thần không chịu buông, khẽ nói. “Chúng ta trở về.” Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, xoay người nhìn Cao Anh Kiệt. -----o0o----- Cao Anh Kiệt trầm giọng nói. “Các người về nghỉ ngơi trước đi. Long Hạo Thần, nếu lại xuất hiện tình huống như hôm nay, tôi sẽ giải tán Săn Ma Đoàn các người. Nghe rõ không?” Long Hạo Thần vội vàng đứng thẳng hướng gã hành lễ kỵ sĩ. Trong phòng chữa trị, lúc này chỉ còn lại Thánh Nguyệt, Lam Nghiên Vũ và hôn mê Thánh Linh Tâm. Đợi mọi người đều đi, sắc mặt Thánh Nguyệt biến lạnh lùng. “Nói. Đến tột cùng có chuyện gì. Lão phu ăn muối so với các ngươi ăn cơm còn nhiều. Tuy Hạo Thần vì các ngươi che giấu, nhưng vừa nhìn liền biết thằng bé không giỏi nói dối. Khi cậu ta nói dối đều không dám nhìn vào mắt ta.” Lam Nghiên Vũ cúi đầu, lo lắng nhìn chồng nằm trên giường. “Hôm nay con nhìn thấy Long Hạo Thần và Thải Nhi trên một cái giường…sau khi Linh Tâm biết, quyết định thử nghiệm năng lực Long Hạo Thần, còn có cho hắn một ít giáo huấn, để hắn đừng…” “Đồ khốn!” Thánh Nguyệt vốn tính tình không tốt, nghe bà giải thích thì nổi giận đùng đùng. “Óc các ngươi là hồ dán sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết lần này Thải Nhi tham gia thi đấu tuyển Săn Ma Đoàn là đích thân lão phu giám khảo? Nếu không có lão phu đồng ý, Long Hạo Thần có thể cùng Thải Nhi ở chung một chỗ ư? May mắn thằng bé Hạo Thần hiểu chuyện, nếu không hai đại thánh điện đã nổi lên tranh chấp. Ta cho ngươi biết, Long Hạo Thần đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện trọng yếu không thua gì Thải Nhi đối với Thích Khách Thánh Điện chúng ta. Hơn nữa mới nãy thằng bé còn cho ta biết nó là con của Long Tinh Vũ. Ngươi có biết Long Tinh Vũ là ai không? Linh Tâm luôn xem Long Tinh Vũ là thần tượng.” “Ta nên nói cái gì với các ngươi đây? May mắn không xảy ra chuyện gì. Một khi có chuyện không may, chẳng những các ngươi cả đời hối hận, trong liên mình sẽ náo loạn.” Lam Nghiên Vũ nghe Thánh Nguyệt nói xong thì ngây ngẩn. “Nhưng…nhưng hắn cùng Thải Nhi ngủ chung một giường! Hơn nữa hai đứa còn như vậy.” Thánh Nguyệt lạnh giọng nói. “Ngủ chung một giường thì sao? Đây không phải là chuyện sớm muộn? Chẳng lẽ ngươi có đợi đến khi kết hôn mới cùng thằng nhóc Linh Tâm ngủ chung? Trong toàn bộ liên minh, trừ Long Hạo Thần ra không ai xứng với Thải Nhi nhà ta. Khó được là Thải Nhi còn ưng ý hắn. Tính cách Thải Nhi thế nào ngươi còn không biết sao? Cho dù là ngươi, ta, đều bị nó bài xích ngoài nội tâm. Long Hạo Thần có thể đi vào lòng con bé, đương nhiên có chỗ hơn người. Ta mới hai ngày không chú ý Thải Nhi, các ngươi liền suýt gây chuyện lớn.” Lam Nghiên Vũ buồn bã nói. “Ông nội, con là một người mẹ! Chẳng lẽ làm mẹ, con trông thấy con gái cùng một thằng con trai chung chỗ, không nên làm gì sao? Từ Thải Nhi ba tuổi thì con không còn cơ hội nâng niu nó, con chỉ có một con gái, lại cùng con bé như người xa lạ.” Thánh Nguyệt ánh mắt dần nhu hòa, thở dài một tiếng, nói. “Có được thì có mất. Tốt lắm, còn chưa gây lớn chuyện, ngươi hãy chăm sóc Linh Tâm đi.” Nói xong câu đó, cấp chín Hiệp Giả đại nhân xoay người ra ngoài. Khi ông rời khỏi tầm mắt Lam Nghiên Vũ, một tia khổ sở hiện trên khóe miệng lão nhân oai phong một cõi liên minh thánh điện. Đó cũng là cháu cố của ông a! Nhưng ông không có lựa chọn. Trong doanh trại. Lúc này sắc trời như cũ tối đen, ánh bình minh chưa xuất hiện. Quay lại nhà tạm thời của họ, Long Hạo Thần chưa kịp nói cái gì đã cùng Thải Nhi đi vào giấc ngủ. Vốn Thải Nhi muốn hỏi hắn mọi chuyện, nhưng khi nằm trong vòng tay hắn, nàng thiếp ngủ. Nếu hỏi Long Hạo Thần có cảm giác gì đối với trận đại chiến vừa nãy, như vậy hắn đáp chỉ có bốn chữ: còn sống, thật tốt. Đại doanh ma tộc. Khác với nhân loại, ma tộc ở điểm nào đó có đặc thù giống ma thú, chế độ cấp bậc rõ ràng, nhưng phương diện quản lý không tinh tế. Hơn mười vạn đại quân ma tộc trú đóng ở bình nguyên. Bởi vì vật tư thiếu kém, hơn nữa ma tộc không biết cày cấy, chỉ có ma tộc cường giả cấp bốn mới có tư cách ngủ trong doanh trướng. Cho dù vậy, doanh trướng cũng có vẻ vô cùng cũ nát. Sáu ngàn năm trước, bảy mươi hai Trụ Ma Thần đột nhiên giáng xuống, cuốn sinh vật nguyên bản thuộc về đại lục này vảo chiến tranh xâm lược. Bởi vì loại tâm tính không phải tộc mình là người ngoài, cho nên ma tộc hoàn toàn bất kể hậu quả giết chóc, cướp đoạt. Cùng với chiến tranh ngàn năm, nhân loại xây dựng liên minh thánh điện dần đứng vững gót chân. Dựa vào vài đạo thiên nhiên bình chướng cùng ma tộc giằng co, ma tộc dần hiện ra vấn đề của mình. Trong ma tộc, cấp càng cao thì sinh sản càng chậm. Độ sinh sản tựa như Song Đao Ma hạ đẳng ma tộc thì lạ thường, hầu như giống nhân loại. Hơn nữa Song Đao Ma chỉ cần ba năm là vào thể thành niên. Ma tộc giết chóc nhiều hơn nhân loại. Trừ nhân loại ra còn có một ít dân bản xứ Thánh Ma đại lục bị hủy diệt chủng tộc. Dưới tình huống như vậy, khi tình hình chiến đấu trong đại lục ổn định, ma tộc xuất hiện tình trạng ít thực vật nhưng không cách nào xoay sở. Không còn cách nào khác, ma tộc chỉ có thể tụ tập nhân loại còn sống, để họ gieo trồng lương thực, chăn nuôi súc vật, một chủng tộc sinh tồn trước tiên lấp đầy, mà phương diện khác đương nhiên bị buông bỏ. Tuy ma tộc lãnh địa lớn, nhưng chúng giết chết nhân loại quá nhiều, người còn sống đa số chạy đi liên minh thánh điện. Chúng có thể tìm được nhân loại quá ít, bởi vậy không thể không từ bỏ phát triển cái khác, chuyên tâm vấn đề thực vật. Hiện tại trong ma tộc địa vị nhân loại khác với lúc xưa, thậm chí so với ma tộc bậc trung còn cao, có tư cách chỉ huy hạ đẳng ma tộc phụ giúp gieo trồng lương thực. Ma tộc không ngừng hướng liên minh thánh điện phát động chiến tranh. Mục đích chủ yếu có hai, dốc sức cướp người, cái khác là giảm bớt miệng ăn bên mình, đặc biệt là ma tộc cấp thấp. Nhưng sáu ngàn năm qua, Lục Đại Thánh Điện của nhân loại đã hoàn toàn đứng vững gót chân, so sánh với bảy mươi hai Trụ Ma Thần tuy như cũ yếu thế, nhưng bằng vào thiên nhiên bình chướng lại thêm vũ khí cường đại kết tinh từ trí tuệ nhân loại chế tạo ra, thật có thể ngăn cản các đợt tấn công của ma tộc. Ma tộc hận nhất vũ khí phòng ngự loại Ma Đạo đại pháo, nhưng không còn cách nào khác. Chúng không có khả năng sinh sản và năng lực chế tạo như vậy. Nếu không phải vũ lực của bảy mươi hai Trụ Ma Thần quá mạnh, chỉ sợ ưu khuyết điểm giữa nhân loại và ma tộc phải chuyển đổi. Nhưng đến tận bây giờ, ma tộc như cũ chiếm quyền chủ động. Nhân loại chưa dám xua quân hướng đông thu phục mảnh đất bị mất. Mất đi thiên nhiên bình chướng, nhân loại như cũ không phải đối thủ ma tộc. Trung tâm đại doanh ma tộc có ba trướng bồng cực lớn. Mỗi cái đều cao hơn mười mét, trướng bồng hình tròn đường kính it nhất hơn ba mươi mét. Trong ma tộc chỉ ma thần mới có thể ngụ ở, coi như xa hoa. Lúc này trong trướng bồng trung gian kia, không khí hiện ra trầm trọng. Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên ngồi ở ghế chính giữa, hai bên gã là Dực Ngưu Cuồng Ma Tái Cộng và Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ. Tuy ba vị ma thần đứng hạng ngoài năm mươi, nhưng trong ma tộc đều có địa vị hết sức quan trọng. Nhưng lúc này trên mặt chúng đều có vẻ âm trầm, trong mắt thậm chí tràn ngập lo âu. Dực Ngưu Cuồng Ma Tái Cộng mạnh nâng lên cái bàn to trước mặt quăng cái rầm. “Lúc đó ngốc thật, nên bắt nó về ngay mới đúng! Đưa đến chỗ bệ hạ thì chẳng phải giải quyết xong mọi chuyện?” “Bắt nó? Ngươi vẫn là ta? Hay là Sư Ma?” Khuôn mặt điển trai Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ hừ lạnh một tiếng. Nghe gã nói câu này, lỗ mãng Tái Cộng bỗng trầm mặc, đáy mắt gã chợt lóe sự kinh sợ. An Lạc Tiên xua tay nói. “Thôi, nói những chuyện này cũng vô dụng. Tin tức này quá kinh người, nếu thật là đã đến thế giới này, cho dù nó không hoàn toàn khôi phục sức mạnh, chúng ta cũng không dễ dàng chế ngự. Hy vọng là chúng ta buồn lo vô cớ nhìn lầm. Dù sao chắc là không cách nào xuyên qua, nếu không…” Nói đến đây, đáy mắt gã cũng hiện vẻ sợ hãi. Tái Cộng thở hồng hộc nói. “Vậy chúng ta làm gì đây?” Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên đột nhiên đứng dậy. “Chúng ta ngồi đây bàn tính cũng không ra kết quả. Vậy đi, hai ngươi ở chỗ này chỉ huy đại quân, tiếp tục tấn công, nhiều sai chủng tộc dưới cấp ba xung phong, nhưng đừng triển khai đại chiến, đồng thời tăng cường phòng ngự doanh trại. Ta lập tức quay về ma đô tham kiến Ma Thần Hoàng bệ hạ, thỉnh ngài định đoạt.” Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ gật đầu, nói. “Cũng chỉ còn cách này.” Chốc lát sau, trong đại doanh ma tộc vang lên tiếng vó ngựa như sét đánh đinh tai nhức óc, một đoàn ánh sáng đỏ bay hướng phương đông. Sáng sớm. Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ các thành viên tuyệt không bởi vì hôm qua lên giường muộn mà ngủ nướng. Đối với tu vi cỡ bọn họ, minh tưởng ngưng thần chỉ cần hai hoặc bốn tiếng đồng hồ, dưới tình huống không bị thương thì có thể điều chỉnh được. Đang lúc mọi người rời giường rửa mặt súc miệng, có hai binh sĩ ngày hôm qua cho Long Hạo Thần truyền lệnh tiến đến. Nhưng lần này không phải truyền lệnh mà là mang đến bữa sáng cho họ. “Ủa? Ở trong quân đội có đãi ngộ tốt như vậy? Đưa bữa sáng đến tận doanh trại?” Lâm Hâm rất tò mò nói. Binh sĩ đưa cơm đặt đồ ăn xuống, cười nói. “Xét thấy biểu hiện ưu tú ngày hôm qua trên đầu tường của các vị, cấp trên quyết định dựa theo tiêu chuẩn mục sư phục vụ cơm.” Nói xong đã xoay người đi. Liên minh thánh điện quân nhân chức nghiệp khác biệt thực vật cũng không giống. Đây không phải kỳ thị, chủ yếu là chức nghiệp khác nhau thì tình trạng thân thể không giống. Chiến sĩ dẻo dai, cường tráng, mà thích khách thì không thể ăn quá nhiều mỡ và món chính, bọn họ phải giữ thân thể nhẹ nhàng. Mục sư, ma pháp sư, triệu hoán sư ăn đồ vật tốt hơn chút. Bọn họ tiêu hao là tinh thần lực, đối với dinh dưỡng nhu cầu tinh tế. Trong đó thức ăn của mục sư là tốt nhất, bởi vì mục sư thân thể yếu ớt. Đương nhiên chuyện gì đều có ngoại lệ, ví dụ trước mắt mấy vị này hầu như đều thuộc phạm trù ngoại lệ. Có đồ ăn ngon đương nhiên mọi người không khách sáo. Rửa mặt súc miệng xong, lập tức ngồi xuống ăn uống. -----o0o-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang