[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 53 : Dạ chiến hùng quan

Người đăng: 

Thời gian hội nghị rất ngắn, Thánh Linh Tâm nói xong bên ngoài tiến vào mười quan quân. Bọn họ là doanh trưởng mười bộ binh doanh, mỗi người dẫn một tổ Tân Săn Ma Đoàn đi quân doanh báo danh. Nếu đã tới nơi này, như vậy không thể lãng phí một chút thời gian. Mắt thấy Long Hạo Thần, Thải Nhi cùng đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ rời đi, Lam Nghiên Vũ kích động muốn đứng dậy nhưng bị Thánh Linh Tâm kéo lại. Thánh Linh Tâm ánh mắt nghiêm khắc hướng bà lắc đầu. Hai mắt xinh đẹp của Lam Nghiên Vũ ướt nước. Đám Long Hạo Thần bị phân đến bộ binh doanh nhất. Doanh trưởng là một quan quân trung niên bề ngoài hơi giống Cao Anh Kiệt. “Các vị đều là tinh anh liên minh, các người có thể tạm thời gia nhập quân doanh của chúng tôi, tôi vô cùng vinh hạnh. Tôi là doanh trưởng doanh nhất, Trương Hải Vinh.” Rời khỏi phòng hội nghị, doanh trưởng doanh nhất vừa dẫn mọi người đi hướng quân doanh vừa tự giới thiệu. Trách nhiệm cùng người giao lưu đương nhiên thuộc về Long Hạo Thần. Hắn mỉm cười nói. “Trương doanh trưởng quá khách sáo. Dũng sĩ thành Khu Ma đều là anh hùng bảo vệ quốc gia. Có thể gia nhập doanh nhất là vinh hạnh của chúng tôi. Bắt đầu từ bây giờ chúng tôi là thuộc hạ của ngài, ngài cứ việc sai bảo. Tôi đại biểu Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ hướng ngài cam đoan, tuy chúng tôi không phải quân nhân nhưng nhất định nghiêm khắc giữ kỷ luật, tất cả nghe theo lệnh chỉ huy.” Nghe Long Hạo Thần nói mấy lời này, Trương Hải Vinh trong lòng nhẹ nhõm. Gã không ngờ thiếu niên thoạt nhìn mới mười mấy tuổi đã hiểu chuyện như vậy. Săn Ma Đoàn là mỗi một chiến sĩ liên minh thánh điện đều hướng tới. Chỉ là Trương Hải Vinh đối với lần này Săn Ma Đoàn tạm thời gia nhập quân đội không mấy thích. Những lá ngọc cành vàng này mỗi người thấp nhất tu vi cấp bốn, chính mình có thể chỉ huy họ không? Nên biết bản thân Trương Hải Vinh cũng chỉ là một chiến sĩ cấp bốn mà thôi. Một khi trên chiến trường đám tinh anh không nghe theo lệnh, tự tiện hành động, chẳng những tác dụng không tốt còn mang đến phiền toái cho mình. Tuy Thánh Linh Tâm nói phải đem tinh anh Săn Ma Đoàn làm bình thường chiến sĩ, nhưng thật có thể làm như vậy không? Mỗi một Săn Ma Đoàn đều là thánh minh trân trọng, một khi có tổn thất, bọn họ khó thể gánh vách trách nhiệm. Huống chi Thánh Linh Tâm sớm đã dặn dò các doanh trưởng, dưới bất cứ tình huống nào đều phải ưu tiên bảo vệ an toàn đám tinh anh. Đặc biệt khi Trương Hải Vinh thấy Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ chính mình chịu trách nhiệm thì tâm tình càng xấu. Đám người này ngoại trừ gã đầu trọc tuổi hơi lớn chút, mấy người khác chắc tuổi không đến hai mươi. Mấy người nhỏ chỉ sợ còn chưa tới mười tám tuổi đi? Trời biết bọn họ làm sao trở thành đội viên Săn Ma Đoàn. Niên thiếu thành danh chưa chắc là việc tốt, tùy theo đó có khả năng chính là kiêu ngạo. Nhưng đang lúc gã lo âu thì Long Hạo Thần nói mấy câu tựa như tách trà nóng giữa trời đông, khiến gã toàn thân nhẹ nhõm. Đối với quân nhân mà nói, phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy là việc quan trọng nhất. Long Hạo Thần tiểu đoàn trưởng chẳng những ngôn ngữ lễ phép, còn giải quyết vấn đề gã lo lắng. Khiến Trương Hải Vinh thầm mừng rỡ, đồng thời tán thưởng quả nhiên là tinh anh có khác! Nhìn xem người ta có giác ngộ. Long Hạo Thần nói mấy lời này đương nhiên không phải hắn tự mình nghĩ ra. Hôm qua Cao Anh Kiệt dặn dò hắn khi gia nhập quân đội phải làm như thế nào, đồng thời chỉ điểm cho hắn một số điều trọng yếu trong quân đội. Tuy không có Cao Anh Kiệt nhắc nhở thì Long Hạo Thần cũng dốc sức làm tốt. Nhưng có gã nói vài lời, càng có thể dễ dàng hòa nhập vào tập thể bộ binh doanh. Trương Hải Vinh cười nói. “Long đoàn trưởng, cậu quá khách sáo rồi. Lão Trương tôi là người thô lỗ, không biết nói câu khách sáo. Bắt đầu từ bây giờ, tạm thời thiệt thòi các người làm thân binh của tôi. Chức trách của các người là theo tôi giết địch.” Tư Mã Tiên nhịn không được hỏi. “Doanh trưởng, chỉ cần ở bên cạnh ngài là có thể đánh đấm hả?” Trương Hải Vinh đấm bộ ngực rắn chắc của mình, hào sảng nói. “Cậu hỏi đúng rồi. Doanh nhất chúng tôi không có một cái nào yếu đuối. Nếu muốn thuộc hạ anh em cùng mình liều mạng, như vậy phải trước tiên xông lên mặt trước nhất. Các người cứ yên tâm, ở bên cạnh tôi, các người vĩnh viễn xông lên trước đối diện cường địch.” Nghe gã nói câu này, mọi người trở nên nghiêm túc. Ý của Trương Hải Vinh rất rõ ràng, một khi trong chiến đấu, gã sẽ xông lên trước tiên. Làm doanh trưởng, thống soái một doanh hàng ngàn bộ binh, có thể dũng mãnh xung phong trước nhất, sao không khiến tướng sĩ dâng cả mạng sống? “Vâng.” Long Hạo Thần hướng Trương Hải Vinh hành lễ quân nhân không quá tiêu chuẩn. Người khác cũng học theo hắn, đương nhiên, động tác càng không tiêu chuẩn. Doanh nhất bộ binh trú đóng cách đông thành không xa. Ma tộc mạnh, quân lực hùng hậu. Nếu như chính diện chiến đấu, nhân loại hầu như không có chút cơ hội. Bởi vậy nhiều năm nay, nhân loại đều lấy phòng ngự làm chính. Mà điểm quan trọng trong phòng ngự dĩ nhiên chính là bộ binh. Trương Hải Vinh chia họ một doanh trại thích hợp mười người ở. Nam nữ thụ thụ bất thân dường như không thực dụng trong chỗ này. Bởi vì Săn Ma Đoàn đặc thù, không có phát cho họ trang bị quân đội, nhưng mỗi người đều có quân phục bộ binh. Nơi này không có nữ quân phục, Vương Nguyên Nguyên rất thích hợp đồ nam, dáng người cao ráo, không thua cánh đàn ông. Nhưng Trần Anh Nhi và Thải Nhi mặc quần phục thì trông hơi buồn cười. Tại lúc này, Trần Anh Nhi lộ ra một bộ mặt khác của mình. Không ngờ cô gái tùy thân mang theo kim chỉ, đem quân phục của mình và Thải Nhi giản đơn cắt rồi may lại, chỉ mất một tiếng đồng hộ, quân phục hai người xem như miễn cưỡng vừa người. “Không nghĩ tới nha Anh Nhi, cô còn khéo tay vậy. Khó trách Dương Văn Chiêu đối với cô nhớ mãi không quên.” Lâm Hâm hơi kinh ngạc nói. Trần Anh Nhi kiêu ngạo nói. “Đương nhiên, bổn tiểu thư còn biết nhiều lắm. Đừng nhắc tên Dương Văn Chiêu trước mặt tôi, làm biếng nghe tên hắn.” Lâm Hâm cười gian nói. “Tốt, không nhắc. Tới, phát dược, phát dược.” Vừa nói, trong tay y xuất hiện mấy cái bình sứ, mỗi người được chia hai bình. Tư Mã Tiên giơ ngón cái. “Ngươi có câu ‘ca có dược’ quả là không nói suông. Đúng là có dược, lần này lại là cái gì.” Lâm Hâm cười hắc hắc nói. “Bình trắng là Hồi Linh Đan, tên này là Hạo Thần đặt. Bình vàng là thuốc tăng lực. Hồi Linh Đan có thể trong thời gian ngắn khôi phục hai trăm linh lực. Đại khái khoảng năm giây tăng lên. Mọi người hấp thu dược hiệu không giống nhau, lần đầu tiên ăn, các người tự tính toán thời gian dược hiệu có tác dụng. Thuốc tăng lực có thể tăng năm trăm điểm ngoại linh lực liên tục hai mươi giây. Thứ này tôi đã sửa đổi, so với trước càng có hiệu quả. Đáng tiếc tôi không có tài liệu luyện chế Bạo Linh Đan. Nếu không sẽ phát cho các người thứ đó.” Long Hạo Thần nói. “Lần trước anh cho tôi Bạo Linh Đan tôi còn chưa dùng, có mười viên. Mọi người trước chia đi, nhiều thêm bảo đảm, trên chiến trường khả năng sinh tồn càng lớn.” Lâm Hâm lần này bỏ vốn liếng, mỗi người Hồi Linh Đan cùng với thứ y xưng là thuốc tăng lực Hộ Thể Đan đều có ba viên. Lại thêm vào Long Hạo Thần phân cho mỗi người một viên Bạo Linh Đan. Riêng phương diện đan dược chỉ sợ chín Tân Săn Ma Đoàn cộng lại đều không sánh bằng họ. Hàn Vũ cười nói. “Ai bảo không có mục sư thì không làm gì được. Có Lâm huynh Ma Dược Sư tác dụng so với mục sư càng mạnh.” Lâm Hâm cười hì hì nói. “Ca có dược, câu cửa miệng này đương nhiên không nói suông. Lão Hàn, nhớ chắn kỹ phía sau nha! Đừng để địch nhân từ sau bạo cúc hoa tôi à.” Vương Nguyên Nguyên trợn trắng mắt. “Có dược huynh, văn minh chút đi.” “Rồi, rồi.” Lâm Hâm đứng dậy duỗi thân. “Tôi đi rửa mặt đẹp trai đây. Ai, mỗi lần muốn kiếm người tới sùng bái, tôi lại đi chiếu gương.” “Xì, không biết xấu hổ.” Vương Nguyên Nguyên cũng bị y nói chọc cười. Trong doanh trại bố trí vô cùng đơn giản. Mười cái giường đơn, cạnh giường có mười bàn gỗ đơn giản. Không cần nói, đương nhiên là nam một bên, nữ một bên. Tuy Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi khá bất mãn ở chung doanh trại, nhưng nghĩ chỉ khoảng ba tháng thời gian, ráng nhịn. Ngay lúc bọn họ sắp xếp chỗ ngủ thì chứng kiến một màn kinh dị. Thải Nhi dùng đỉnh gậy trúc móc ở khe hở đầu giường kéo tới gần chỗ Long Hạo Thần. Tuy nàng không nhìn thấy nhưng hai cái giường khép lại song song ngat ngắn. Này…Thải Nhi cũng quá bạo dạn đi. Còn trước mặt nhiều người như vậy… Đừng nói là họ, tuy Long Hạo Thần rất yêu Thải Nhi cũng có chút xấu hổ, không biết nên làm gì cho phải. Tư Mã Tiên nhìn bên cạnh Hàn Vũ, nhỏ giọng nói. “Chắc không đâu? Chẳng lẽ đêm nay đoàn trưởng và phó đoàn trưởng cho chúng ta xem hiện trường biểu diễn?” Hợp xong giường, Thải Nhi ngồi lên trên, suy tư một lát, lại đi đến một cái giường khác. Trong tay gậy trúc vung lên, từng đạo đao phong xẹt qua, giường làm bằng gỗ bỗng chốc thành từng thanh gỗ. Gậy trúc quét qua, những cây gỗ cắm vào bên giường hai người. Tốc độ của Thải Nhi lần nữa khiến mọi người chấn kinh. Mỗi người chỉ thấy ảo ảnh lập lòe. Từng cây gỗ cắm bên cạnh giường làm thành một vòng. Mặt đất doanh trại tuy không rất cứng, nhưng mỗi một tấm ván gỗ dài hai mét thước rộng nửa mét, vô cùng đều, cái này không chỉ cần bản lĩnh, phải có xúc cảm và phán đoán. Không có con mắt hỗ trợ, việc này cần cảm giác nhạy cỡ nào mới làm được! Cái giường bị Thải Nhi phá hư, nàng ôm đệm chăn luôn. Long Hạo Thần mơ hồ hiểu nàng muốn làm cái gì, ngăn lại nói. “Tôi giúp cô.” Thải Nhi lắc đầu nói. “Cứ để tôi làm.” Rất nhanh, đệm chăn biến thành tấm vải mắc lên mấy cây gỗ, vây lại hai chiếc giường, từ bên ngoài không cách nào chứng kiến tình huống bên trong Lúc này Lâm Hâm đã rửa mặt xong, trở về vẻ mặt giống như mấy người khác, há hốc mồm. Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi nhìn nhau, đột nhiên nhảy vọt lên mau chóng kéo hai cái giường không khác. Thực rõ ràng, hai nàng gái này cũng muốn bắt chước. Dù sao họ là con gái, so với nam càng cần không gian riêng. Hành động của Thải Nhi đề tỉnh bọn họ. Làm xong tất cả, Thải Nhi trở lại bên cạnh Long Hạo Thần, kéo tay hắn nói một câu khiến Long Hạo Thần suýt nữa rơi nước mắt. “Đây là nhà của chúng ta.” Nguyên bản lúng túng xấu hổ không còn sót lại chút gì, Long Hạo Thần dường như cũng quên còn có đồng bạn đang nhìn, ôm Thải Nhi vào ngực mình. Hai cái giường gỗ đơn sơ chỉ chiếm khoảng bốn mét, vài thanh gỗ cùng giẻ rách làm thành tường vây, đây chính là ngôi nhà thứ nhất của họ. Mặc dù đơn sơ, nhưng Long Hạo Thần lại hiểu được lúc này Thải Nhi rất vui vẻ, mặt mày hạnh phúc biểu lộ rõ ra. Nàng yêu cầu không cao, chỉ hy vọng có một mái nhà mà thôi. Cho dù đơn sơ, chỉ cần có thể cùng người nhà một chỗ, nàng đã vô cùng thỏa mãn. “Thải Nhi, ta hứa với cô, sau này sẽ cho nàng một mái nhà ấm áp, nhà của chúng ta.’ Thải Nhi tựa đầu lên vai hắn, khẽ ‘ừ’ một tiếng. Lâm Hâm, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ trên mặt đều lộ vẻ mong ước. Long Hạo Thần là nam tính tuổi nhỏ nhất trong Liệp ma Đoàn, nhưng hắn trước tiên có hồng nhan tri kỷ thuộc về mình. Quan hệ của họ thật khiến người hâm mộ. Cảm giác ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Long Hạo Thần ngẩng đầu liếc họ, đỏ mặt nói. “Mới nãy Trương doanh trưởng có nói, chúng ta tùy lúc có khả năng tham chiến, mọi người tranh thủ thời gian tu luyện đi.” Nói xong hắn kéo Thải Nhi trực tiếp chui vào sau màn, chui vào nhà của họ. Nếu đổi lại là Lâm Hâm hoặc Tư Mã Tiên loại tính cách này, nhất định sẽ trêu cợt vài câu, nhưng đối với Long Hạo Thần thì họ không dám. Long Hạo Thần không có gì, nhưng sát khí khủng bố của Thải Nhi, họ thật không muốn cảm nhận chút nào. Ai đều nhìn ra trong lòng Thải Nhi chỉ có một mình Long Hạo Thần, nàng không thèm để ý chuyện khác. “Ê, các người không tới phụ hả?” Trần Anh Nhi hướng Tư Mã Tiên và Hàn Vũ vẫy tay. Nàng là một triệu hoán sư, có thể kéo qua cái giường đã là không tệ. Tư Mã Tiên cười nói. “Anh Nhi muội muội, để ta giúp cho.” Trần Anh Nhi vội vàng lắc đầu. “Thôi đi, vẫn là nhờ Hàn Vũ ca ca giúp. Cái gậy sắt của ngươi đập xuống dưới thì giường nát mất, còn lấy gì cắm đây.” Tư Mã Tiên mặt đen. “Cái gì gọi là gậy sắt, của ta là pháp trượng.” Trần Anh Nhi thè lưỡi. “Anh hỏi mọi người, ai cho rằng đó là pháp trượng nào?” Hàn Vũ mặt mang mỉm cười đi qua, rút trọng kiếm trợ giúp Trần Anh Nhi. Long Hạo Thần ôm Thải Nhi lên giường, Thải Nhi khép mắt tựa vào lòng hắn. Quá khứ tuổi thơ khiến tâm tình Thải Nhi khác với người thường, nàng tuyệt không để ý người khác nhìn mình thế nào. Hôm đó, ở trong ngực Long Hạo Thần ngủ một đêm là từ ba tuổi đến giờ nàng ngủ ngon nhất. Ngủ trong vòng tay hắn, sẽ không bừng tỉnh ác mộng, sẽ không bị trong lòng rét lạnh đông cứng. Tuy chỉ có một lần, nàng đã thích cảm giác thoải mái ấm áp kia. Ngửi mùi hương khoan khoái trên người hắn, tựa vào vòng tay ấm áp, nghe tiếng tim đập, trong mắt Thải Nhi đây chính là giây phút hạnh phúc nhất của mình. Nhưng sau đó trong quá trình chạy đi, Long Hạo Thần sợ sẽ làm hành vi khinh nhờn Thải Nhi, cũng sợ đồng bạn và Cao Anh Kiệt bất mãn, không có cùng nàng một phòng. Tới doanh trại mười người một chỗ này, Thải Nhi không khắc chế mong đợi phần ấm áp kia nữa, chủ động dựng lên nhà tạm thời. Nhà rất nhỏ, nhưng với nàng mà nói đã đủ rồi. Vùi vào ngực Long Hạo Thần, nàng kéo xuống khăn che mặt, khuôn mặt hồng hồng hiện vẻ thỏa mãn. *Cộc, cộc, cộc* Vang lên tiếng đập cửa. “Ai đó!” Tư Mã Tiên lớn tiếng hỏi. “Cho hỏi, ta kiếm Thải Nhi.” Bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhu trầm thấp. Nghe thanh âm này, nguyên bản Thải Nhi nằm trong ngực Long Hạo Thần thân thể run lên, chậm rãi mở mắt ra. Nàng nhíu mày, dường như không thích chủ nhân thanh âm ôn nhu này. Tư Mã Tiên mở cửa doanh trại, bên ngoài chỉ có một người, chính là lúc trước trong đại hội nghị đoàn trưởng ma pháp sư đoàn, điện chủ phân điện Ma Pháp Thánh Điện thành Khu ma, Lam Nghiên Vũ. “Lam điện chủ?” Tư Mã Tiên ngẩn ra, vội vàng hướng bà hành lễ. Lam Nghiên Vũ miễn cưỡng cười nói. “Có Thải Nhi ở đó không? Ta muốn gặp nàng.” Tư Mã Tiên gật đầu, vội tránh đường. “Có, mời người vào.” “Cảm ơn.” Lam Nghiên Vũ đi vào doanh trại, trong không gian trống trải không thấy Thải Nhi. Lực chú ý của bà tự nhiên chuyển tới cái giường bị vải vây quanh. “Mời bà về cho, ta đã nghỉ ngơi.” Thải Nhi thanh âm lạnh băng truyền từ phía chiếc giường. Long Hạo Thần ôm nàng có thể cảm nhận rõ ràng từ người nàng toát ra kháng cự, nhàn nhạt lạnh lẽo. Lam Nghiên Vũ trong mắt chợt buồn bã, bước chầm chậm tới bên giường. “Thải Nhi, mẹ chỉ là muốn nhìn con một cái.” Mẹ? Nghe chữ này, mấy người khác đều chấn động. Điện chủ phân điện Ma Pháp Thánh Điện thành Khu Ma lại là mẫu thân của Thải Nhi. “Không cần xem, vừa nãy trong phòng hội nghị chẳng phải đã nhìn rồi sao. Mời bà trở về.” Thanh âm Thải Nhi như cũ lạnh lùng. “Thải Nhi, đừng như vậy.” Long Hạo Thần nhỏ giọng nói. Hắn trời sinh hiếu đạo, thấy Thải Nhi và mẹ nàng quan hệ lạnh băng, trong lòng hắn không chịu nổi, nhịn không được nhỏ giọng khuyên một câu. Nhưng hắn vừa mở miệng khiến Lam Nghiên Vũ đứng bên ngoài nghe được. Sắc mặt chợt biến đổi, bà duỗi tay ra vén lên tấm vải, đập vào mắt là Thải Nhi vùi trong ngực Long Hạo Thần. “Ngươi…các ngươi…” Lam Nghiên Vũ trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lửa giận bùng lên. Thải Nhi ngồi thẳng người, lạnh lùng nói. “Chúng ta làm sao?” Lam Nghiên Vũ càng tăng lửa giận. “Các ngươi sao có thể như vậy, ngươi vẫn chỉ là một đứa bé!” Nồng đậm ma pháp dao động trong nháy mắt phát ra từ người bà, ánh mắt sát khí chằm chằm Long Hạo Thần. Thải Nhi mới mười bốn tuổi, làm mẫu thân lại nhìn thấy nàng cùng một người nam ở trên giường, bất cứ người mẹ nào đều không thể chấp nhận. Thải Nhi biến sắc, cầm khăn đen che mặt, nhảy xuống giường chắn trước mặt Lam Nghiên Vũ. “Ai cho phép bà dòm ngó nhà ta. Nơi này là quân doanh, bà không phải chủ quản quân sự nơi đây, không có quyền tới, xin mau rời đi.” Lúc này Long Hạo Thần cũng xuống giường, kéo bàn tay nhỏ xinh của Thải Nhi, khẽ nói. “Thải Nhi, đừng như vậy. Bác gái là đến thăm nàng mà.” Lam Nghiên Vũ phẫn nộ nhìn Long Hạo Thần. “Không cần ngươi làm người tốt. Ngươi, sao ngươi dám cùng con gái của ta như vậy, ta phải giết ngươi!” Không khí trong doanh trại biến lạnh, Lam Nghiên Vũ nâng tay lên, một cột băng sắc bén bay hướng Long Hạo Thần. Quang mang đen chợt lóe, toàn thân Thải Nhi bộc phát sát khí cuồn cuộn. Cột băng nát hóa thành bột phấn bay trên không trung. Tay phải Thải Nhi xuất hiện dao găm ám kim, thân hình chợt lóe xông đến trước mặt Lam Nghiên Vũ. Dao găm sắc bén trực chỉ ngực Lam Nghiên Vũ, thanh âm tràn ngập hàn ý tựa như tuyết giữa trời đông. “Bà dám đụng ngươi ấy, ta giết bà!” Lam Nghiên Vũ nhìn dao găm ám kim gần trong gang tấc, chợt ngây ngẩn. “Thải Nhi, ta là mẹ của con!” Thải Nhi cười lạnh. “Mẹ? Khi ta bị ông cố ném trong huyệt động âm lãnh bảy ngày bảy đêm thì bà đang ở đâu? Năm ta ba tuổi, đã không có cha, mẹ. Hiện tại ta chỉ có một người thân, chính là ngươi ấy. Ai dám nguy hại ngươi ấy, ta giết kẻ đó.” Vẻ giận dữ trên mặt Lam Nghiên Vũ khoảnh khắc biến mất, còn lại là sự nhợt nhạt khó hình dung. “Thải Nhi, chẳng lẽ mẹ trong lòng con không bằng một người ngoài ư?” Thải Nhi lạnh giọng nói. “Người ngoài? Khi ta gặp nguy hiểm, chính ngươi ấy, một người xa lạ đã chắn trước mặt, dùng thân thể vì ta chặn lại nguy hiểm. ngươi ấy nói sẽ bảo vệ ta cả đời. Mà các người đâu? Các người đã vì ta làm điều gì? Năm nay ta mười bốn tuổi, trong ký ức của ta chỉ có tu luyện, tu luyện, băng lãnh, gian khổ. Khi ta không cách nào nhúc nhích, thời gian nằm yên hai năm đó, các người ở đâu? Dừng nói với ta các người vì thánh minh mà chiến, ta không hiểu cái gì là đại nghĩa. Ta chỉ biết, thời khắc ta muốn từ bỏ sinh mệnh vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, chính ký ức ngươi ấy cho ta đã sưởi ấm lòng ta, cho ta tồn tại một tia hy vọng cuối cùng.” “Bà đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta. Lần này xuất quan thì ta đã quyết định, mình là một cánh chim nàng độc.” Lam Nghiên Vũ nghe bờ môi nhổ ra lời tuyệt tình, mặt vàng như giấy, lảo đảo lùi ra sau hai bước, đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt. Nhìn Thải Nhi băng lãnh mà quật cường, bà mạnh xoay người xông ra ngoài. Long Hạo Thần có thể cảm giác ra thân thể Thải Nhi run rẩy. Nàng sao có thể không kích động? Dù sao đó là mẹ của nàng! Nói ra lời tuyệt tình như vậy, trong lòng nàng sao dễ chịu được. Từ phía sau ôm lấy thân thể nàng, Long Hạo Thần không nói lời nào, chỉ là dùng cơ thể của mình sưởi ấm nàng. Thải Nhi lẩm bẩm. “Ta sẽ không khóc vì bà ấy, ta đã vì bà ta rơi nước mắt đủ rồi. Ta là cô nhi, chỉ là một cô nhi.” Nàng vừa nói vừa chậm rãi xoay lại ôm chặt Long Hạo Thần. Khuôn mặt xinh đẹp vùi vào lồng ngực hắn, thân thể kịch liệt run rẩy. Long Hạo Thần siết chặt nàng, lòng hắn cũng rất đau. Từ khi biết quá khứ của Thải Nhi, hắn càng thêm thương yêu nàng. *Đinh, đinh, đinh, đinh, đinh, đinh-* Một chuỗi tiếng sắt thép va chạm chói tai từ bên ngoài truyền tới. Bỗng chốc vang lên thanh âm ầm ĩ, dường như không khí trở nên náo nhiệt. Hàn Vũ nói. “Đây là lệnh triệu tập của quân doanh.” Ánh mắt mọi người tập trung hướng Long Hạo Thần. Tư Mã Tiên nói. “Đoàn trưởng, cảm xúc của phó đoàn trưởng Thải Nhi không ổn định, hay là các người đừng đi.” “Không được.” Long Hạo Thần sắc mặt nghiêm nghị. “Ta đã hứa với Trương doanh trưởng nghe theo lệnh chỉ huy. Hiện tại chúng ta chỉ là quân nhân, sao có thể không chấp hành quân lệnh. Ta sẽ bảo vệ Thải Nhi, chúng ta đi thôi.” Thải Nhi cũng đứng thẳng, nắm gậy trúc để một bên, sắc mặt nàng dường như trong vài giây ngắn ngủi hồi phục lại bình tĩnh. “Ta không có việc gì, đi thôi.” Long Hạo Thần gật đầu, lần nữa ôm lấy nàng, khẽ hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói. “Mặc kệ lúc nào thì nàng vẫn có ta. Cho dù chỉ vì ta, nàng cũng phải sống thật tốt. Ta chỉ hy vọng nhìn thấy Thải Nhi của mình vui vẻ, hạnh phúc.” “Ừm.” Thải Nhi nhẹ gật đầu, chủ động kéo tay Long Hạo Thần. “Chúng ta đi.” Long Hạo Thần kêu gọi đồng bạn, kéo Thải Nhi bước ra khỏi doanh trại. Ngoài doanh trại, binh sĩ doanh nhất đang mau chóng sắp hàng, các quan quân thỉnh thoảng hô quát. Trương Hải Vinh đứng giữa đất trống doanh trại. Lúc này gã mặc nhung trang, trên người mặc Bản Giáp nặng trịch, hai tay nắm phủ đầu sắc bén, ánh mắt lành lạnh nhìn đám lính tập hợp. Long Hạo Thần mang theo đồng bạn vội vàng chạy tới trước mặt Trương Hải Vinh, hướng gã cúi chào. “Doanh trưởng đại nhân, thân binh tiểu đội bảy người có mặt.” Gặp phải chiến tranh, lúc này Trương Hải Vinh không giống lúc trước hòa đồng, lạnh lùng nói. “Xếp hàng sau lưng ta, chờ chút nữa đi theo bổn tưởng tiến lên giết địch.” “Vâng!” Long Hạo Thần đáp một tiếng, mang theo đồng đội đứng sau lưng Trương Hải Vinh. Bảy người họ có cao có thấp, trong đó còn có ba nàng gái, thoạt nhìn trẻ tuổi, lập tức khiến bọn lính doanh nhất chú ý. Nhất là các quan quân đứng hàng đằng trước, thỉnh thoảng tò mò nhìn họ. Về Tân Liệp ma Đoàn đi vào thành Khu Ma tiến thành rèn luyện là cơ mật tối cao, không phải những quan quân dưới trung tầng có khả năng biết được. Rất nhanh, binh lính doanh nhất toàn bộ tập hợp. Tuy lúc này bầu trời đã đen, nhưng đội hình doanh nhất nghiêm chỉnh không chút rối loạn. Các chiến sĩ sau lưng cõng đao, ngoại trừ quân trang còn có áo giáp. Một số sĩ quan mặc Tỏa Tử Giáp, có được Bản Giáp chỉ mỗi mình Trương Hải Vinh. Thấy binh lính đã tập kết xong, Trương Hải Vinh cao giọng hô. “Hỡi các ngươi em, mấy ngày nay đám ma tộc thế công đặc biệt mạnh, hôm nay chúng ta phải sớm chiến thắng. Mấy chuyện khác lão tử không nói nhiều, lên tường chiến đấu, nếu ai dám làm rùa đen rút đầu, phá hư danh dự của doanh nhất, đừng trách lão tử đôi búa này không nhận người. Xuất phát!” “Giết, giết, giết!!!” Bộ binh doanh nhất giơ cao vũ khí, dưới ánh mắt rung động của bảy người Long Hạo Thần hô to ba tiếng, lập tức xuất phát chạy hướng đầu tường. Trương Hải Vinh không nói nhiều nhưng nhìn tình thế trước mắt, có thể thấy rõ quân đội của gã tuyệt đối có lực khống chế. Những binh lính hiển nhiên không phải lần đầu ra chiến trường. Bọn họ đa số chỉ là những chiến sĩ có ngoại linh lực nhất giai hoặc hai. Nhưng chiến ý điên cuồng trong mắt họ khiến đám Long Hạo Thần lập tức cảm nhận máu tanh trên chiến trường. Trương Hải Vinh nắm đôi búa to chạy đằng trước nhất, bảy người Long Hạo Thần theo sát phía sau. Mấy ngày đi đường họ còn nhớ rõ bố trí, trước dùng trận hình thoi. Long Hạo Thần đằng trước nhất, Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên một trái một phải. Hàn Vũ sau cùng. Thải Nhi, Trần Anh Nhi và ma pháp sư Lâm Hâm đi chính giữa. Tuy Trần Anh Nhi và Lâm Hâm là triệu hoán sư, ma pháp sư, nhưng thân thể hai người nhiều năm có linh lực cải thiện, so với bình thường chiến sĩ nhất giai, hai mạnh hơn đôi chút. Lúc này chạy đuổi kịp đội ngũ là không thành vấn đề. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Trương Hải Vinh, bọn họ trèo lên đầu tường thành hơi ngiêng hướng thành Khu Ma. Lần đầu tiên tới chỗ phòng ngự mạnh nhất Khu Ma quan, Long Hạo Thần thầm giật mình, tường thành quá cao. Tổng thể khoảng trăm mét, hắn không nhìn tới độ dày, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự trầm trọng. Tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng va chạm sắc thép không ngừng vang từ phía đầu tường. Rốt cuộc lần đầu tiên lên chiến trường. Long Hạo Thần khẩn trương kèm vài phần hưng phấn. Rất nhanh, Trương Hải Vinh mang theo bọn họ leo lên đầu tường. Song phủ cùng nắm bên tay trái, Trương Hải Vinh giữ chặt một binh sĩ đang vận chuyển đá lăn. “Doanh trưởng của các ngươi đâu?” Binh sĩ lớn tiếng nói. “Ở đầu tường ngăn địch!” Trương Hải Vinh cười to nói. “Không tệ, đi, nói cho doanh trưởng các ngươi biết, doanh nhất chúng ta đã đến, thay quân. Cho đám ngươi em các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi, giết chết đám ma tộc này cứ giao cho chúng ta. Các ngươi em doanh nhất, cùng lão tử xông lên!” Nói xong, đại hán dũng mãnh này cầm phủ đầu khổng lồ vọt hướng đầu tường. Bảy người Long Hạo Thần bây giờ là thân phận thân bình, dĩ nhiên không dám chậm trễ, đi theo Trương Hải Vinh rất nhanh vọt tới trước. Ngay lúc này, bọn họ là lần đầu bước trên chiến trường, không kịp quan sát mọi thứ xung quanh. Rung động cảnh tượng hùng vĩ trước mặt đồng thời máu trong cơ thể tùy theo sôi trào. Đầu tường độ rộng hơn trăm mét, chất đống phần lớn công cụ phòng ngự. Trên đầu tường một mảnh tiếng kêu, máu tươi không ngừng bắn ra, tiếng kêu bỗng biến lớn rất nhiều. Trương Hải Vinh vọt nhanh tới đầu tường, lúc đó có một Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma cao khoảng một mét năm bỗng vọt ra từ đầu tường, quơ đôi chân sắc bén đánh hướng một binh lính thủ thành. Trương Hải Vinh chợt quát một tiếng, tự như sấm sét, chân trái đạp, bắn người lên, đôi búa khổng lồ chém ngang. Phốc một tiếng, Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma nháy mắt biến thành khối thịt vụn. Binh sĩ được gã cứu toàn thân đẫm máu, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Hải Vinh, giơ ngón tay, thân thể lung lay ngồi phịch xuống đất. “Anh em doanh sáu có thể lui về sau rồi, nhiệm vụ phòng ngự cứ giao cho doanh nhất chúng ta!” Trương Hải Vinh hét lớn một tiếng, vung lên đôi búa lớn, tựa như khối xay thịt vọt tới đằng trước đầu tường. Hễ có ma tộc nhảy lên là bị chém một búa vào đầu. Lính doanh nhất mau chóng chạy tới vị trí trọng yếu đầu tường. Một nhóm người chống đỡ cường địch, một nhóm người trợ giúp người doanh sáu thương binh lui ra sau. Cả quá trình ngay ngắn trật tự. Có nhân viên y tế chuyên môn cứu sống, cả quá trình thay quân chỉ giằng co không đến mấy phút. Trương Hải Vinh đứng trên đầu thành bỗng cảm giác toàn thân ấm áp, chiến ý tăng vọt, đồng thời linh lực trong cơ thể càng khởi động kịch liệt. Gã cúi đầu nhìn, phát hiện quanh thân bao một tầng quang mang trắng nhạt. Long Hạo Thần đi tới bên cạnh gã, mặc chỉnh tề Thánh Linh sáo trang, quang mang trắng chính phát ra từ người hắn. Không chỉ có hắn, các thành viên Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ cả đám đều làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Đứng cạnh Trương Hải Vinh, Long Hạo Thần nhìn dưới thành. Tầm mắt hắn chỉ thấy đông nghìn nghịt ma tộc. Trong đó số lượng khổng lồ nhất là Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma. Một đống Song Đao Ma đang dựa vào chân trước sắc bén không ngừng leo lên tường thành. Binh lính đầu tường thì bằng vào đá lăn, dầu hỏa, mộc thương, các loại vũ khí phòng ngự khẩn cấp phòng thủ. Ma tộc đại quân chợt nhìn không thấy giới hạn. Vô số Song Đao ma bị nện xuống dưới, nhưng ma tộc này đích thực mạnh, chỉ cần không đập trúng chỗ hiểm, hầu như có thể lần nữa tiến công. Trên đầu thành giao chiến cực kỳ kịch liệt. Trương Hải Vinh một búa đánh bay một con Song Đao Ma, hướng Long Hạo Thần nói. “Thủ Hộ kỵ sĩ?” Long Hạo Thần nhẹ gật đầu. Trương Hải Vinh nói. “Đừng quan tâm chức nghiệp gì, theo ta cùng một chỗ giết địch! Giết càng nhiều càng tốt!” “Vâng!” Long Hạo Thần quay đầu nói với đồng bạn. “Vương Nguyên Nguyên, che chở Trần Anh Nhi, Tư Mã Tiên, che chở Lâm Hâm. Hàn Vũ chú ý trị liệu và phối hợp, chúng ta cùng kề vai chiến đấu.” Thủ thành không phải xông trận, đội hình con thoi đương nhiên không có tác dụng gì. May mà có thể triển khai trận hình cùng địch nhân đấu. Một vầng sáng vàng mờ nhạt bóng loáng dao động từ người Long Hạo Thần, tám ký hiệu kim sắc mau chóng khuếch tán, đường kính bao phủ khoảng phạm vi hai mươi mét. Lập tức trên người mỗi người đều có một vòng sương mù vàng, hơi giống kỹ năng Súc Thế của kỵ sĩ. Đây là Long Hạo Thần trong Thánh Minh tàng bảo các lựa chọn một trong hai bí kỹ Thủ Hộ kỵ sĩ, Tụ Linh quang hoàn. Tiêu hao linh lực một mình hắn, trợ giúp tất cả đồng bọn gia tăng linh lực, khôi phục tốc độ ba phần trăm. Mặt sau, Long Hạo Thần hoàn toàn thể hiện ra năng lực phụ trợ cường đại của minh. Tụ Linh quang hoàn cộng thêm Thánh Linh thủ hộ, lại đến Thủ Hộ Ban Ân. Ba loại quang hoàn kỹ năng tăng phúc nháy mắt hoàn thành tổng thể tăng phúc. Cùng lúc đó, Thánh Linh kiếm trong tay phải chỉ hướng đằng trước, mười quang mang trắng chợt lóe rồi biến mất. Ba con Song Đao Ma nhào tới đầu tường lập tức bị đập bẹp rơi xuống dưới. Có Long Hạo Thần hỗ trợ, Tư Mã Tiên hét lớn một tiếng. “Giết!” Pháp trượng tựa như hắc long huy vũ, gã không cần kỹ năng. Lực lượng cơ thể mạnh mẽ hoàn toàn bộc phát, mỗi một trượng chém ra đều biến Song Đao ma thành thịt nát. Vương Nguyên Nguyên hung dữ càng vượt trên Tư Mã Tiên. Nàng gái này trực tiếp bước trên lỗ châu mai, trong tay Cự Linh Thần Thuẫn vũ động, kẻ chắn đường chết chắc. Bỗng chốc khu vực bọn họ không một Song Đao Ma nào có thể vượt qua. Lúc thay quân, Trương Hải Vinh đôi búa bận rộn không ngừng, chém giết sảng khoái. Nhưng mới mấy giây, gã phát hiện không còn áp lực. Chính diện ngẫu nhiên xông lên một hai con mèo nhỏ, kẻ địch hai bên cánh đều bị đám Long Hạo Thần ôm đồm. Một đoạn đầu tường dài khoảng hơn hai mươi mét lập tức sạch sẽ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang