[Dịch] Thái Sơ

Chương 23 : Ba tử giằng co

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:25 11-12-2018

.
Đám người Hư Vân Tử sững sờ, sau đó lập tức kịp phản ứng, Sở Vân Tử nhằm vào Lý Tĩnh như vậy, là vì một đoạn chuyện cũ trước kia. Sở Vân Tử xuất thân từ một hộ dân nghèo, nhiều thế hệ nông canh, thời điểm hắn mười lăm tuổi gặp phải đại hạn, mùa màng thất bát, địa phương tham quan ô lại chẳng những nuốt tiền cứu tế, còn yêu cầu dân chúng không có cơm ăn nộp lên thuế phú, trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất, còn xuất hiện thảm kịch người ăn người. Cha mẹ thân nhân của Sở Vân Tử chết đói ở trong thiên tai nhân họa, hắn đói bụng liền dẫn đầu một số người cướp đoạt kho lương thực, thất bại bị bắt phán xử tử hình, nếu không phải sư phụ của hắn trùng hợp đi qua cứu hắn, hiện tại Sở Vân Tử đã sớm đầu thân khác biệt. Từ đó về sau, Sở Vân Tử hận Lý gia hoàng triều, càng đừng đề cập Tam hoàng tử Lý Tĩnh xuất thân Hoàng gia, ai bảo trang phục của hắn quá dễ làm người khác chú ý, vừa nhìn đã để cho người nhận ra. Năm đó Sở Vân Tử học nghệ có sở thành, liền quỳ gối ở trước cửa sư phó ba ngày ba đêm, chỉ cầu xuống núi báo thù. Cuối cùng đạt được trong giáo đáp ứng, phát ra pháp chỉ, lệnh Hoàng Triều giao ra tất cả quan viên có liên quan năm đó, hết thảy chém giết. Nếu không có giáo quy quản hạt, Sở Vân Tử đã sớm mang theo phù kiếm vọt tới hoàng cung, giết sạch cả nhà Lý thị rồi. Mặc dù trong nội tâm khó chịu, nhưng Lý Tĩnh vẫn khom mình hành lễ với Sở Vân Tử nói: - Xin hỏi trưởng lão, đệ tử nói sai ở đâu? Sở Vân Tử hừ lạnh một tiếng, trách mắng: - Viên Sơn Hổ lại kém cỏi, cũng là Tiên Miêu cảnh Tam diệp, há là Tần Hạo Hiên tu luyện vẻn vẹn hai ngày có thể đánh bại, ta xem việc này không có đơn giản như vậy! Nói không chừng Tần Hạo Hiên là mật thám tiên môn khác phái đến, nếu không là yêu quái biến thành. Sở Vân Tử nói như vậy, ngay cả các trường lão khác cũng cảm thấy thần kinh phân liệt, Tần Hạo Hiên xuất thân Tiểu Tự sơn, thân thế trong sạch có thể tra, cho dù Sở Vân Tử vì nhằm vào Lý Tĩnh, nhưng không nên điên đảo thị phi như thế, về phần yêu quái biến thành, nào có yêu quái phế vật như vậy, hóa thành một đệ tử nhược chủng, đầu bị cửa kẹp sao? Tất cả mọi người cảm thấy Sở Vân Tử bắn tên không đích, nhưng Trương Cuồng lại chấp nhận, đứng ra làm chứng: - Tần Hạo Hiên là đồng hương với ta, ta rất hiểu rõ hắn, trước khi bái nhập Thái Sơ giáo, hắn thường lên núi hái thuốc, luôn có thể hái được rất nhiều dược liệu quý hiếm, rất nhiều lão nhân hái thuốc cũng không kịp bóng lưng của hắn, các ngươi cảm thấy con một thợ săn bình thường có thể làm được sao? Ít nhất ta là làm không được. - Đó là bởi vì ngươi không bằng ta. Tần Hạo Hiên một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng, nụ cười mang theo vài phần trào phúng: - Ta chẳng những có thể hái được dược liệu ngươi không hái được, còn có thể muốn đánh ngươi thì đánh, ngay cả con chó cũng không bằng. Lý Tĩnh nghe mà liên tục vỗ tay: - Trương sư đệ, ngươi nghe Tần sư đệ nói cái gì chưa? Ta cảm thấy hắn nói rất đúng. Ngươi nói lời này, chỉ chứng minh Tần sư đệ tài giỏi mà thôi. Ngươi làm không được chẳng lẽ cũng muốn người khác làm không được? - Lý sư đệ! Ngươi... Sắc mặt Trương Cuồng quýnh lên muốn nói chuyện, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào. Lúc này Sở Vân Tử lại mở miệng giải vây cho Trương Cuồng, chữ chữ nhằm vào Lý Tĩnh nói: - Lý Tĩnh! Tần Hạo Hiên! Nơi này là Chấp Pháp Đường! Ai cho các ngươi như vậy tùy ý nói chuyện? Trương Cuồng bất quá là dẫn chứng chứng minh Tần Hạo Hiên dị thường, ngươi bẻ cong giải ý, dụng tâm như thế nào? Nói xong, hai mắt hắn bắn ra lửa giận, thần sắc kia chỉ hận không thể đem Lý Tĩnh bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro. Nếu đệ tử khác bị Chấp Pháp trưởng lão làm khó dễ như thế, sớm bị dọa không dám lên tiếng nữa, nhưng Lý Tĩnh lại điềm nhiên như không có việc gì nói: - Sư huynh ta luận sự mà thôi, Trương sư đệ cần gì mẫn cảm như vậy. Hai người lẫn nhau xưng đối phương là sư đệ, tự xưng sư huynh, đối thoại ẩn chứa mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, để tránh mâu thuẫn tiếp tục trở nên gay gắt, Hư Vân Tử vội vàng ngắt lời nói: - Đợi mấy vị trưởng lão chúng ta thương nghị một lát, sau đó sẽ tuyên án. Dứt lời vung tay lên, một màn sáng ngăn cách thanh âm màu vàng nhạt bao phủ bốn người, chỉ thấy bờ môi bọn họ máy động, lại không nghe được bọn hắn nói cái gì. - Hư Vân sư huynh, chuyện này còn có gì phải thương nghị, dựa theo trước đó thương nghị phán quyết không phải được rồi! Vẻ mặt Sở Vân Tử khó chịu. Hư Vân Tử không để ý tới Sở Vân Tử bị cừu hận xông váng đầu, nhìn hai vị trưởng lão khác nói: - Hiện nay bên Tần Hạo Hiên đứng hai đệ tử tử chủng, chúng ta nên cân nhắc lợi hại. - Có gì phải cân nhắc! Nguyên bản ta còn không hoài nghi, nhưng Lý Tĩnh xuất thân Lý gia Hoàng Triều ra mặt bảo vệ đối phương, ta liền nhìn ra Tần Hạo Hiên không phải vật gì tốt! Nếu không sao sẽ chạy tới trợ quyền? Ta xem Tần Hạo Hiên không phải mật thám tiên môn khác đến, là yêu quái biến thành! Sở Vân Tử không e dè biểu thị ra thống hận của hắn đối với Lý gia Hoàng Triều cùng Lý Tĩnh, hơn nữa đúng với châm ngôn yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, dù Tần Hạo Hiên không có chút họ hàng quái gì cả nhưng vẫn bị ghét. Đám người Hư Vân Tử dở khóc dở cười, khuyên nhủ: - Lý Tĩnh cũng là tử chủng vô thượng, tương lai thành tựu khẳng định ở trên ngươi ta, lần này hắn ra mặt trợ giúp Tần Hạo Hiên, ý của Tuý Ông không phải ở rượu, mà vì Từ Vũ bên cạnh Tần Hạo Hiên, nếu như hắn đạt được Từ Vũ ủng hộ, về sau trở thành chưởng giáo sẽ cực cao! Nếu dựa theo trước đó phán quyết, thoáng cái đắc tội hai đệ tử tử chủng, cái này không thỏa đáng. - Chuyện sau này sau này hãy nói! Nếu như các ngươi không muốn làm người xấu, vậy thì để cho ta đến tuyên án. Nếu như Lý Tĩnh thực trở thành chưởng giáo, chuyện ngày hôm nay ta một vai gánh chịu, tuyệt không liên lụy các ngươi, ta nhìn tương lai thành tựu của Trương Cuồng, tuyệt đối sẽ trên hai người bọn họ. Đám người Hư Vân Tử vẫn cảm thấy không ổn, cho dù không phải bọn hắn tuyên án, nhưng kết quả tuyên án là trải qua bốn vị trưởng lão nhất trí đồng ý mới đưa ra nha! Đồng thời đắc tội hai vị đệ tử tử chủng, tương lai bọn hắn sẽ không có quả ngon để ăn. - Như vậy đi! Hư Vân Tử trầm tư thật lâu nói: - Cho dù bỏ qua Lý Tĩnh, bên Tần Hạo Hiên vẫn còn có Từ Vũ! Chúng ta cũng phải bán nàng một chút mặt mũi, hơn nữa theo chúng ta lý giải, việc này chính là ba người Viên Sơn Hổ khơi mào, thậm chí có thể là Trương Cuồng ở sau lưng xui khiến. Cho nên ta quyết định đánh ba người Viên Sơn Hổ vào Hàn Băng Nhai diện bích mười lăm ngày! Đánh Tần Hạo Hiên vào Nham Tương Hầm suy nghĩ bảy ngày! Về phần Tần Hạo Hiên có phải gián điệp tiên môn khác hay yêu quái hay không, còn cần chứng nhận, một khi có chứng cớ cho thấy Tần Hạo Hiên không phải người lương thiện, vô luận ai ra mặt che chở, cũng sẽ theo như tông quy xử trí, ba vị sư đệ, các ngươi có gì dị nghị không? Hư Vân Tử giải quyết dứt khoát, có lý có cứ, xử phạt cũng vừa đúng, hai vị trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, Sở Vân Tử lại phản bác cũng phí công, chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Sau khi thương nghị thỏa đáng, màn sáng tán đi, Hư Vân Tử hắng giọng một cái, nhìn quét toàn trường, tuyên án nói: - Viên Sơn Hổ, Trương Tán, Lý Tư ác ý làm khó dễ Tần Hạo Hiên, hủy tình nghĩa đồng môn, đánh vào Hàn Băng Nhai suy nghĩ mười lăm ngày, lần sau tái phạm nghiêm trị không tha! Tần Hạo Hiên ở sau khi ba người Viên Sơn Hổ đình chỉ xâm phạm, vẫn trọng thương ba người Viên Sơn Hổ, nói như thế nào cũng phạm vào môn quy tư đấu, đánh vào Nham Tương Hầm suy nghĩ bảy ngày, dùng bày ra khiển trách! Thái Sơ giáo thưởng phạt phân minh, vô luận là ai cũng không ngoại lệ, mong chư vị lấy đó mà làm gương! Hư Vân Tử tuyên án hoàn tất, hai hàng đệ tử chấp pháp bỗng nhiên gào thét: - Uy vũ! Uy vũ! Uy vũ! Tiếng gào thét đều nhịp, đinh tai nhức óc, tiếng gầm như muốn lật tung nóc nhà của Chấp Pháp Đường, chấn tro bụi trên xà ngang rơi xuống. Kết quả tuyên án như thế nào Lý Tĩnh không quan tâm, hắn ra mặt chỉ vì lấy lòng Từ Vũ, tận lực lôi kéo nàng, về phần kết quả phán quyết Tần Hạo Hiên càng nặng hắn càng cao hứng. Đối với kết quả này, Trương Cuồng rất không cao hứng, hắn vốn định theo Sở Vân Tử nói, lấy gián điệp hay yêu quái làm văn, nhưng kết quả phán quyết không nói tới một chữ này, hắn hận không thể đưa Tần Hạo Hiên vào chỗ chết đương nhiên bất mãn, bất quá trưởng lão tuyên án rồi, hắn không vui cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo mình thế đơn lực bạc! Mới nhập môn hai ngày, hiện tại Lý Tĩnh đã bắt đầu lôi kéo người, xem ra sau này đối phó Tần Hạo Hiên, phải tận lực tránh đi Từ Vũ, nếu thật bức nàng đến bên Lý Tĩnh, như vậy chưởng giáo chi lộ của mình sẽ càng thêm nhấp nhô khó đi. Trương Cuồng nhịn, nhưng Từ Vũ lại mất hứng, Tần Hạo Hiên từ đầu tới đuôi là người bị hại, nghĩ đến Tần Hạo Hiên cũng bị nhốt ở trong Nham Tương Hầm bảy ngày, vành mắt nàng đỏ lên. Nham Tương Hầm, nghe danh tự đã cảm thấy rất đáng sợ. - Trưởng lão chấp pháp bất công, ta muốn đi tìm chưởng giáo giúp ngươi lấy lại công đạo! Nước mắt Từ Vũ đảo quanh ở trong hốc mắt, vẻ mặt tức giận, ngữ khí quyết tuyệt. trong nội tâm Tần Hạo Hiên cảm động, lại khẽ lắc đầu nói: - Được rồi, mắt không thấy tâm không phiền, cách bọn họ xa một chút cũng tốt, vừa vặn dốc lòng tu luyện, không có người ngáng chân ta. Từ Vũ còn tưởng rằng Tần Hạo Hiên đang an ủi nàng, lại không biết Tần Hạo Hiên nói thật, ở trong thời gian chờ Chấp Pháp Đường phán xét, hắn bị linh khí khô nóng trong cơ thể giày vò đến thống khổ không chịu nổi, nhưng lại không thể lộ ra ngoài, hắn chỉ cầu có thể yên tĩnh ngồi xuống tĩnh tu, không giống như ở Linh Điền cốc có nhiều người ngáng chân. Từ Vũ thiện lương nào biết được những thứ này, đôi mắt phượng đảo qua đám người Trương Cuồng và Viên Sơn Hổ, lạnh như băng nói: - Ta đi cầu kiến chưởng giáo! Đợi ta tu vi đại thành, nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo! Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua bốn gã Chấp Pháp trưởng lão, nghe Từ Vũ tuyên thệ, cảm thụ ánh mắt cừu hận của nàng, trong nội tâm bốn gã Chấp Pháp trưởng lão rùng mình, tục ngữ nói không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, huống chi là bị đệ tử tử chủng ghét.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang