[Dịch]Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế - Sưu tầm
Chương 22 : Truyện Phi tử
.
"Thái Hậu, bên ngoài có Đức Phi, Minh phi, Uyển phi, Mẫn phi cầu kiến. . . . . ." Buổi chiều, ngày mùa hè nắng chói chang là thời điểm vừa vặn để ngủ, ta ghé vào trên giường lười biếng ngủ, kết quả ông trời nhất định quá đố kỵ cuộc sống nhàn nhã của ta, Như Nguyệt vừa đi lên vừa thông báo tin dữ này cho ta biết.
Ta nhất thời tỉnh táo lại, mở to mắt, nhướng mày, chậc, Hạ Hầu Dận cái tên siêu cấp tinh trùng lên não, xem hắn làm được chuyện tốt gì đi, ta đã nói chắc sẽ xảy ra chuyện, đều do hắn đều do hắn, a a a, tức chết ta!
Ba ngày hai bữa chạy đến chỗ này của ta ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm, đánh cờ, tản bộ . . . . . . . Rõ ràng chính là hại ta mà, suy nghĩ một chút, mặc dù trên danh nghĩa ta đây là mẫu hậu của hắn không sai, nhưng mọi người đều biết rõ, trước khi vào cung ta chính là người yêu của hắn, tuổi của ta so với các phi tử hắn đều ít hơn, hơn nữa hiện tại quan hệ với hắn lại thân thiết như vậy, kia các phi tử không oán khí ngất trời mới là chuyện lạ.
Nhưng mà, này tới cũng quá nhanh đi, thật là những phi tử không có tính nhẫn nại, ai, chỉ là đến sớm cũng tốt, muộn cũng tốt, dù sao cũng phải đến, tùy tiện . . . . , ta nhàm chán vẫy vẫy đầu, mắt buồn ngủ mông lung để cho Như Nguyệt phục vụ ta rời giường, sau đó lắc lư thong thả đi ra ngoài.
“Thái hậu, ngài không trang điểm một chút?”
“Đương nhiên không cần, ta biến thành quá đẹp họ sẽ tự ti mặc cảm, sẽ đố kỵ, ta đây là người thiện lương, làm sao nhẫn tâm khiến cho các nàng không cách nào gặp người đây? Hơn nữa, gặp một đám lão bà thì cần gì phải hóa phải trang?” Bổn cung trẻ tuổi, đây chính tà tư cách!
Ta miễn cưỡng ngáp một cái, thản nhiên đi ra ngoài, quả nhiên, nhất loạt đều quay đầu lại, có thể ra ngoài huấn luyện quân sự, vừa đúng đứng đủ một hàng. Ưmh, ngoại trừ Hoàng hậu cùng Mật phi, những người khác đều đến đông đủ, chậc chậc, Hoàng hậu này xem như mượn tay của mấy nữ nhân này để đạt được mục đích của mình, hay vẫn là không muốn can thiệp đây? Về phần Mật phi, rất dễ hiểu, nữ nhân kia mắt cao hơn đầu, căn bản khinh thường cùng người khác tranh giành tình nhân.
Trong lòng ta đã có suy tính, miễn cưỡng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tìm chiếc ghế ngồi xuống, nhàm chán tiếp tục ngáp, nhìn các nàng trong lòng không vui ngoài mặt vẫn phải làm lễ thỉnh an ta, ta phờ phạc phất tay ý bảo họ đứng lên, để các cung nữ chuyển ghế đến cho họ ngồi xuống.
“Ngồi đi, hôm nay có thời gian rảnh rỗi như vây tới Phi Phượng Cung của ta làm gì sao?” Ta khó chịu, mặc dù ta không ngại theo các ngươi qua loa vài câu, nhưng bây giờ là thời gian ngủ trưa có được hay không, người ta buồn ngủ, ngủ! ! ! Quấy giầy giấc ngủ ngon của người khác là rất quá đáng, đây hoàn toàn là khi dễ!
Cho nên giọng điệu của lão nhân gia ta thật không tốt, vô cùng không tốt, vô cùng là không tốt . . . . . .
“Quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi thật là ngại quá, nhóm nô tì cũng không phải cố ý, chỉ là . . . . . “ Minh phi lá gan tương đối lớn dẫn đầu xuất khẩu.
“Chỉ là cái gì? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, bổn cung rất mệt.” Thật là ấp a ấp úng làm gì?
Nhất thời một đám nữ nhân khuôn mặt chuyển tử đỏ đến đen, sẫm, hồng, cuối cùng cũng không thể làm gì chỉ có thể cắn răng nghiến lợi.
“Đám người nô tì đã có mấy ngày không gặp được Hoàng thượng . . . . .” Mẫn phi đáng thương bị đám ác nữ kia đẩy ra, sợ hãi mở miệng.
“Vậy sao? Hắn bận thôi.” Hoàng đế tự có chân, ta lại không thể dùng sợi dây thừng trói hắn lại được, hắn đi hay không đi tới chỗ phi tử của hắn thì liên quan gì đến ta.
“Thế nhưng mấy ngày nay, Hoàng thượng mỗi ngày đều ở nơi này dùng bữa.” uyển phi rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
Ta miễn cưỡng ngẩng đầu đánh giá nàng một chút, ưmh, thật là một mỹ nhân bại hoại, dáng dấp xác thực xinh đẹp hơn hoa, Ô Nha nhìn thấy cũng phải rớt xuống, khó trách lại không phục như vậy, Hoàng đế đại nhân không đi giúp nàng sưởi ấm ổ chăn, cư nhiên đi theo ta Thái hậu mặt trẻ con này ăn cơm chiều, khó trách. . . . . . Chậc chậc, ghen tỵ thôi.
“Ưmh, Hoàng thượng đại khái muốn bồi dưỡng quan hệ mẫu tử đi.” Ta làm bộ nghiêm túc suy tư một chút, trả lời nàng, “Dù sao thánh ý khó dò, này Hoàng thượng thích thế nào thì tùy ý hắn đi, dù sao bổn cung cũng không xen vào được.”
:
“Thái hậu có ý muốn độc chiếm Hoàng thượng?” Âm thanh Minh phi lập tức cất cao, giọng the thé hù chết người. . . . . .
“Con dâu Minh Phi, cho dù Bổn cung muốn chiếm hắn làm của riêng thì hắn cũng là nhi tử của ta.” Ta liếc mắt một cái, độc chiếm một người vốn là của mình, có cảm giác thành tựu gì, ta mới không có hứng thú đấy.
“Thái hậu, chúng ta có mấy lời không tiện nói, nhưng là trong lòng Thái hậu cũng rõ rang, ngài thật sự đối đãi với Hoàng thượng như là nhi tử sao?” Đức phi cười lạnh, không chút khách khí khiêu khích ta.
Ta thở dài, thật sự không có biện pháp những nữ nhân này đần muốn chết, thế nào, cảm thấy nói cho ta bị bẽ mặt rồi là nguy cơ có thể giải trừ sao? Trên đời này nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhiều như vậy, chẳng lẽ người nào Hoàng đế cũng phải để mắt đến hay sao?
Thật sự là nữ nhân ngốc nghếch.
Chi là lời này nàng đã nói ra cũng tốt, đừng trách ta giết gà dọa khỉ, tiêu diệt hết những người khác phía sau cũng có tâm tư này.
“Lớn mật!” Ta đứng lên, rống to một tiếng, bước chân nặng nề tiêu sái đi đến gần nàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta đang bày ra gương mặt kiêu ngạo, sau đó hung hăng tát một cái!
Đức phi kêu to một tiếng che mặt, phẫn hận không thôi nhìn ta, lớn tiếng, “ Ngươi dám đánh ta?”
“ Tại sao không dám? Chính là muốn đánh ngươi, vào cung làm Phi, cao cao tại thượng, bầu bạn Đế vương, miệng lại ti tiện như vậy ? Không ai dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ hay sao? Nếu không ai dạy ngươi, kia Bản cung sẽ tới giáo huấn ngươi thật tốt, thế nào, không phục sao? Bổn cung không thể giáo huấn ngươi? Luận về bối phận luận về tư cách với thân phận của ta trong cung này, cho dù hiện tại ta cho người lôi ngươi đi ra ngoài đánh cho một trận cũng có thể! Lần sau nói chuyện chú ý đúng mực, không có việc gì không nên nói bậy nói bạ, chính ngươi không biết xấu hổ, đừng làm cho Hoàng gia theo ngươi bị mất mặt.” Ta lạnh lùng qưở trách, trong lòng thầm dễ chịu, chậc, mắng chửi người quả nhiên thật thỏa mãn. . . . . . .
Biểu tình trên mặt Đức phi biến đổi một đợt hồng một đợt xanh, sau một lúc lâu hung hăng chăm chú nhìn ta, chợt quỳ xuống, "Nô tì biết sai rồi, xin Thái hậu tha lỗi."
"Tha lỗi? Lần sau nếu biết là không nên thì đừng làm, đừng quên ngươi cũng đã làm mẹ người, vì đứa nhỏ của mình tích đức một chút đi, không có việc gì cũng đừng mù quáng ép buộc." Liếc nàng ta một cái, giọng điệu ta hòa hoãn lại ngồi xuống, vào lúc này, trên mặt mấy phi tử này lộ vẻ không cam lòng lại có cả biểu tình sợ hãi, xem ra trước đây Tần Phiêu Phiêu tính tình cũng là thuận theo, mấy chuyện xấu chỉ làm trong âm thầm, ngoài mặt nhất định là cừu non, mới để cho họ lớn lối như vậy.
Nhưng mà vị Hoàng hậu kia cũng thật là, đây coi là gì, mượn đao giết người sao?
Không được, nếu như nữ nhân này có đức hạnh như vậy, ta cũng phải gặp nàng, nếu nàng ta muốn giết người ta sẽ không xen vào, vấn đề là đừng đến làm phiền ta, ai dám đem tròng mắt thả trên người của ta, làm thất bại kế hoạch xuất cung của ta, ta trước hết chỉnh cả đám người bọn họ, hừ !
Hầm hừ lướt mắt qua mặt mấy phụ nhân xong, ta khẽ phất tay, "Tất cả các ngươi lui ra đi, không có việc gì đừng đến Phi Phượng cung của ta sinh sự, Bổn cung mặc kệ các ngươi làm ầm ĩ thế nào, chỉ cần đừng làm rộn đến trên đầu của ta, Bổn cung sẽ không quản các ngươi làm gì, cũng đừng được voi đòi tiên, nếu không ta tuyệt đối sẽ không nương tay. Làm như Tần Phiêu Phiêu ta yếu đuối nhu nhược là sai lầm rồi, đừng tưởng rằng Bổn cung cái gì cũng không trông nom nên cái gì cũng không biết, mấy người các ngươi thu liễm tính tình đi, nếu Bổn cung đã là Thái hậu, vậy vĩnh viện là Thái hậu, nếu thật có tâm tư nghi kỵ kia, vẫn là nên cẩn thận suy nghĩ, ba năm lại tuyển một đám tú nữ, tuổi trẻ tài mạo xinh đẹp, các ngươi có thể toan tính đến khi nào? Thanh xuân còn đến bao lâu? Thay vì phí nhiều tâm tư như vậy, không bằng cẩn thận suy nghĩ, như thế nào làm người thật tốt lưu lại trái tim của Hoàng thượng."
Đức phi Minh phi Uyển phi Mẫn phi cùng nhau quỳ xuống, vâng vâng dạ dạ gật đầu nói phải, một đám nghiêm mặt trắng đi ra ngoài.
Nhìn bọn họ lui ra, ta thở phào thật dài một hơi.
Những nữ nhân ở Hậu cung này, thật là quá rảnh rỗi, nhàn đến mức không có việc gì nên gây sự, không được, ta phải tìm cách cho bọn họ chút chuyện để làm, tránh cho không có việc gì đi gây sự, ngày ngày gây ra phiền toái, đau đầu nhức óc.
Chỉ là, mới vừa rồi mình đã nói vậy có thể trấn an các nàng, nhưng không có cách nào tự thuyết phục chính mình, không thể không nói, sự tồn tại của Hạ Hầu Dận cùng những việc làm hành động của hắn để cho lòng ta có chút ngứa.
Người ta một chút cũng không muốn dâm loạn cung đình a a a a !
“Thái hậu, ngài rất lợi hại, mấy người. . . . Phi tử kia vẫn là lần đầu tiên bị ăn nghẹn đó, nhìn dáng vẻ họ đi ra thật đúng là hả giận.” Như Nguyệt hoàn toàn không có phát hiện chuyện trong lòng ta nặng nề, ríu ra ríu rít rất vui vẻ.
“Ai, Như Nguyệt, đây chỉ là ngoài mặt, nếu các nàng thật sự không gây chuyện làm trò gây cho chúng ta thêm phiền toái, vậy thì tốt, nhưng nếu như họ âm thầm nói xấu, vậy ta . . . . .” Ta thở dài, ngữ điệu kéo dài.
“Vậy chúng ta làm thế nào?” Như Nguyệt tò mò nhìn ta.
“Hừ ! Nếu nói như vậy!” Ta vỗ bàn một cái, đứng lên, hung ác thề, “ Ta lập tức tuyển tú nữ, tìm một đống nữ nhân xinh đẹp như tiên ở tại bên người Hạ Hầu Dận, để bên cạnh hắn biến thành một vườn hoa, khiến những nữ nhân kia tức giận đến chết!” Nước miếng ta văng tung tóe, lời nói từ miệng phát ra hung tâm tráng trí.
Nhưng mà còn chưa kịp nói xong, ở cửa bỗng truyền đến một trận cười ha ha.
Quái, người nào lại tới quấy rầy ta? Giết không tha!
Ta vừa mới truyền tầm mắt như tia X quang giết người lướt qua, đã nhìn thấy tiểu nhi tử Hạ Hầu Du đã lâu không gặp tiêu sái cầm cây quạt ngụy trang, cái đuôi hồ ly đang vểnh lên vểnh lên, vô cùng đẹp đẽ rực rỡ dựa vào cửa của ta, cười rất phong lưu . . . . . .
Nhi tử hồ ly, lần nữa xuất hiện.
Mồ hôi, hắn tới làm gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện