[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 8 : THANH TRA VỀ HƯU 2.7

Người đăng: Htohtaza

Ngày đăng: 21:45 11-10-2019

Đã lâu rồi kể từ dạo ông còn suy nghĩ như một cảnh sát, và còn lâu hơn thế, từ hồi ông không làm kiểu công việc này - một nhánh đặc biệt của khoa học hình sự mà không cần đến máy ảnh kính hiển vi, hoặc các hóa chất đặc biệt - nhưng một khi đã bắt tay vào làm, ông tăng tốc rất nhanh. Ông bắt đầu với một loạt tiêu đề. Những ĐOẠN VĂN MỘT CÂU. Những CỤM TỪ VIẾT HOA. Những CỤM TỪ TRONG DẤU NGOẶC KÉP. Những CỤM TỪ BAY BƯỚM. Những TỪ NGỮ KHÁC THƯỜNG. DẤU CHẤM CẢM. Đến đây ông ngừng lại, gõ gõ cây bút lên môi dưới và đọc lại bức thư từ Thanh tra Hodges thân mến đến Hy vọng bức thư này đã làm ngài vui lên! Rồi ông bổ sung thêm hai hàng tiêu đề nữa lên tờ giấy vốn mỗi lúc một thêm chật chội. DÙNG ẨN DỤ LIÊN QUAN ĐẾN BÓNG CHÀY, CÓ THỂ LÀ NGƯỜI HÂM MỘ. THÀNH THẠO MÁY TÍNH (DƯỚI 50?). Ông không chắc chắn về hai dòng cuối. Những ẩn dụ thể thao đã trở nên phổ biến, nhất là trong giới bình luận chính trị, và ngày nay thiếu gì những cụ già tám mươi trên Facebook và Twitter. Bản thân Hodges có thể mới chỉ khai thác đến mười hai phần trăm tiềm năng chiếc máy Mac của ông (đó là như lời Jerome khẳng định), nhưng điều đó không làm ông trở thành một phần của đa số. Nhưng dù sao cũng phải bắt đầu từ đâu đó, vả lại bức thư toát lên một vẻ trẻ trung. Trước giờ ông vẫn luôn xuất sắc trong kiểu công việc này, và trực giác chiếm rất nhiều chứ không chỉ có mười hai phần trăm trong đó. Ông đã liệt kê ra hơn chục ví dụ dưới mục NHỮNG TỪ NGỮ KHÁC THƯỜNG, và lúc này vừa khoanh tròn hai từ: đồng đạo và Xuất tinh Ngẫu phát. Bên cạnh chúng ông thêm một cái tên: Wambaugh. Tên Sát nhân Mercedes là thằng khốn kiếp, nhưng là một thằng khốn kiếp thông minh, mọt sách. Hắn có vốn từ vựng phong phú và hắn không mắc lỗi chính tả. Hodges hình dung cảnh Jerome Robinson nói, “Dùng tính năng kiểm tra chính tả đi, bố già. Ý cháu là, cụ già?” Đúng, đúng, thời buổi này bất kỳ ai biết dùng chương trình xử lý văn bản đều có thể đánh vần như một nhà vô địch, nhưng gã Mercedes đã viết Wambaugh, không phải là Wombough, hoặc thậm chí là Wombow, mà đây mới là cách đọc chuẩn. Chỉ riêng việc hắn vẫn nhớ cho vào cái âm gh đọc câm ấy cũng cho thấy một trí thông minh khá cao. Bức tâm thư của gã Mercedes có lẽ cũng chẳng phải văn chương đánh giá gì, nhưng kiểu viết của hắn vẫn hơn nhiều lời thoại trong những bộ phim truyền hình kiểu như NCIS và Bones. Học ở nhà, học trường công hay tự học nhỉ? Có quan trọng không? Có thể không, nhưng biết đâu lại có. Hodges không nghĩ là tự học, không. Giọng văn nghe quá… sao nhỉ? “Thoáng đạt,” ông thốt lên với căn phòng trống, nhưng còn hơn cả thế. “Hướng ngoại. Tên này viết hướng ra bên ngoài. Hắn có đi học cùng những người khác. Và viết cho người khác đọc.” Một suy luận lỏng lẻo, nhưng nó được củng cố bởi những nét chấm phá nhất định - những Những CỤM TỪ BAY BƯỚM đó. Phải bắt đầu với việc xin chúc mừng ngài, ông viết. Quả thật là hàng trăm vụ án, ông viết. Và - hai lần liền - Tôi có ở trong tâm trí ngài. Hodges giành được nhiều điểm A môn tiếng Anh hồi trung học, điểm B ở đại học, và ông còn nhớ cái kiểu viết đó được gọi là gì: tu từ điệp ngữ. Chẳng lẽ gã Mercedes này tưởng tượng ra bức thư của hắn được đăng lên báo, lan truyền trên Internet, được trích dẫn (với một sự tôn trọng miễn cưỡng nhất định) trên chương trình Bản tin sáu giờ kênh 4? “Chắc vậy rồi,” Hodges nói. “Ngày xửa ngày xưa mày cũng đã từng đọc bài của mình trên lớp. Mày cũng khoái trò đó. Thích được là trung tâm chú ý. Đúng không? Khi tao tìm ra mày - nếu tao tìm ra mày - tao cũng sẽ tìm ra là mày học giỏi môn tiếng Anh giống như tao.” Có khi còn giỏi hơn. Hodges không thể nhớ nổi ông đã bao giờ dùng phép điệp ngữ chưa, trừ phi là dùng do vô tình. Chỉ là, có bốn trường trung học công trong thành phố và Chúa mới biết là có bao nhiêu trường tư. Đấy là chưa kể những trường dự bị đại học, cao đẳng, Đại học Thành phố, và Đại học Tổng hợp Công giáo St. Jude. Cơ man nào những đống cỏ khô cho một cái kim tẩm độc ẩn náu. Ấy là nếu như hắn có đi học ở đây chứ không phải là ở Miami hay Phoenix. Thêm nữa, hắn là một con chó ranh ma. Bức thư đầy rẫy những dấu vết giả - những cụm từ viết hoa như Giày Chỉ và Bày tỏ, Lo lắng, những cụm từ trong dấu ngoặc kép, cách dùng vô tội vạ những dấu chấm cảm, những đoạn văn một câu chắc nịch. Nếu bị yêu cầu viết thử một đoạn, gã Mercedes sẽ chẳng việc gì mà cho vào đó những kiểu cách đặc trưng này. Hodges biết điều đó cũng rõ như ông biết cái tên riêng đen đủi của mình: Kermit, giống như trong kermitfrog19. Nhưng. Thằng khốn kiếp này cũng không hẳn là khôn ngoan như hắn tưởng. Gần như chắc chắn rằng bức thư chứa đựng hai dấu vết thật, một hơi nhòe và một rõ như ban ngày. Dấu vân tay nhòe là cách hắn nhất quyết chỉ dùng các con số thay vì viết số bằng chữ: 27, chứ không phải hai mươi bảy; 40 thay cho bốn mươi. Thanh tra Bậc 1 thay cho Thanh tra Bậc Một. Có một vài ngoại lệ (hắn đã viết một điều tiếc nuối thay cho 1 điều tiếc nuối), nhưng Hodges cho rằng chính những ngoại lệ này lại càng chứng tỏ nguyên tắc chung kia. Những con số có thể chỉ là một lớp ngụy trang nữa, ông biết điều đó, nhưng vẫn nhiều khả năng gã Mercedes thực sự không để ý chi tiết đó. Giá kể mình lôi được hắn vào IR4[10] và bắt hắn viết Bốn mươi tên trộm ăn cắp tám mươi chiếc nhẫn cưới… thì sao nhỉ? Chỉ có điều K. William Hodges sẽ chẳng bao giờ ở trong phòng thẩm vấn nào nữa, gồm cả IR4, vốn là nơi ông ưa thích - căn phòng may mắn của ông, ông vẫn luôn nghĩ về nó. Ấy là nói trừ phi ông bị túm vì dây dưa với thứ của nợ này, và nếu vậy thì chẳng hóa ra ông lại ở nhầm bên của cái bàn sắt. Vậy thì được rồi. Pete sẽ tống hung thủ vào một IR. Pete hoặc Isabelle hoặc cả hai bọn họ. Họ sẽ bắt hắn viết Bốn mươi tên trộm ăn cắp tám mươi chiếc nhẫn cưới. Rồi sao nữa? Rồi họ sẽ yêu cầu hắn viết câu Cảnh sát bắt được hung thủ trốn trong hẻm. Chỉ có điều họ sẽ muốn đọc trẹo từ hung thủ đi. Bởi vì, dù có khả năng viết lách như vậy, tên Sát nhân Mercedes vẫn nghĩ rằng cái từ dùng để chỉ một kẻ phạm tội là “perk”. Có lẽ hắn nghĩ từ để chỉ một đặc quyền riêng là “perp”, như trong câu Di chuyển bằng ghế hạng nhất là một trong những đặc quyền của các CEO. Hodges cũng chẳng ngạc nhiên vì điều đó. Cho đến tận khi vào đại học, ngay chính ông cũng còn nghĩ rằng cầu thủ ném bóng trong một trận bóng chày, cái thứ mà bạn dùng để trót nước ra, và cái vật lồng khung bạn treo trên tường để trang trí cho căn hộ của mình đều viết giống nhau. Ông đã nhìn thấy từ bức hình trong tất cả các loại sách, nhưng không hiểu sao đầu óc của ông vẫn nhất quyết không chịu ghi nhận nó. Mẹ ông cũng nói dựng thẳng cái bình đó lên đi, Kerm, nó bị kênh kìa, bố ông thì thỉnh thoảng lại cho ông tiền đi xem phim hoạt hình[11] , và đơn giản là nó cứ thế đọng lại trong đầu ông. Tao sẽ nhận ra mày ngay khi tao tìm ra mày, cưng ạ, Hodges thầm nghĩ. Ông viết từ đó ra và khoanh tròn nó hết lần này đến lần khác quây kín nó lại. Mày chính là thằng khốn kiếp gọi perp là perk.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang