[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes

Chương 69 : BẢ ĐỘC 4.27

Người đăng: Mr. C

Ngày đăng: 22:01 11-10-2019

.
Giống như hôm trước, ngày Chủ nhật cũng rực rỡ như mùa hè. Giống như hôm trước, bốn giờ chiều là Brady đã bán hết hàng, còn ít nhất là hai tiếng mới đến giờ ăn tối và các công viên bắt đầu vắng người. Hắn tính gọi về nhà xem mẹ hắn thích ăn gì vào bữa tối, nhưng rồi lại quyết định mua đồ ở Long John Silver’s mang về và khiến bà ta ngạc nhiên. Bà ta khoái món tôm hùm Langostino Lobster Bites. Trớ trêu thế nào cuối cùng Brady mới là người ngạc nhiên. Hắn vào nhà từ lối garage, và câu chào của hắn - Mẹ ơi, con về nhà rồi! - chết lịm trên môi. Lần này bà ta đã nhớ tắt bếp lò nhưng mùi món thịt bà ta nướng để ăn trưa vẫn còn lơ lửng trong không khí. Từ phòng khách vọng ra một âm thanh thình thịch tắc nghẹn và tiếng ằng ặc lạ lùng. Có một chiếc chảo đặt trên bếp. Hắn ghé lại nhìn vào và thấy những vụn bánh hamburger nướng cháy nhô lên như những ngọn núi lửa nhỏ trên một bề mặt dầu mỡ sền sệt. Trên quầy bếp là một chai Stoll còn một nửa và một lọ mayonnaise, đó là tất cả những gì bà ta vẫn dùng để phết ăn kèm món hamburger. Những túi đồ ăn làm tấm vết mỡ rơi tuột khỏi tay hắn. Brady thậm chí còn không nhận ra. Không, hắn nghĩ. Không thể thế được. Nhưng đúng là như thế. Hắn mở tung tủ lạnh nhà bếp và kia rồi, giá trên cùng, là cái túi Baggie đựng món thịt tẩm độc. Có điều bây giờ đã thiếu mất một nửa. Hắn trân trối nhìn nó với ánh mắt ngơ ngẩn, trong đầu nghĩ, Bà ấy chẳng bao giờ kiểm tra cái tủ lạnh mini trong garage. Không bao giờ. Đó là đồ của mình. Tiếp theo là một ý nghĩ khác: Làm sao biết được là bà ấy có kiểm tra không khi mày vắng mặt? Mày chẳng biết thừa là bà ấy đã lúc lọi tất cả ngăn kéo và sục sạo cả dưới đệm của mày còn gì. Tiếng ằng ặc đó lại vọng ra. Brady chạy ào lên phòng khách, đá tung một cái túi đồ ăn Long John Silver’s vào dưới bàn bếp và để mặc cửa tủ lạnh mở toang. Mẹ hắn đang ngồi cứng đờ người trên ghế. Bà ta mặc pajama bằng lụa xanh. Bề mặt áo có một mảng nôn ọe loang lổ những vệt máu. Bụng bà ta phưỡn ra, là nút áo chật căng; đó là cái bụng của một người đàn bà có chửa bảy tháng. Tóc bà ta dựng đứng lên thành một mớ rối tinh điên khùng trên bộ mặt tái bợt như tờ giấy. Hai lỗ mũi ứa máu. Mắt bà ta lồi ra. Bà ta không nhìn thấy hắn, hoặc ban đầu hắn tưởng là vậy, nhưng rồi bà ta chìa cả hai tay ra. “Mẹ, mẹ ơi!” Ý tưởng đầu tiên của hắn là vỗ lưng bà ta, nhưng hắn thấy chiếc bánh hamburger đã ăn gần hết trên cái bàn cà phê bên cạnh những gì còn lại của thứ chắc chắn đã từng là một ly cocktail Screwdriver to bự, và biết rằng vỗ lưng sẽ chẳng ăn thua gì. Thứ đó không bị mắc trong cổ họng bà ta. Giá mà như thế thì tốt. Âm thanh thình thịch mà hắn nghe thấy khi vào nhà lại vang lên khi chân bà ta bắt đầu giậm lên giậm xuống. Như thể bà ta đang đi đều tại chỗ. Lưng bà ta cong lại. Hai cánh tay bà ta hất thẳng lên trên. Giờ thì bà ta đang đồng thời vừa đi đều vừa ra hiệu rằng cú sút bóng ghi bàn rất tốt. Một bàn chân tung ra và đá vào cái bàn cà phê. Ly Screwdriver của bà ta đổ lộn. “Mẹ!” Bà ta giật ngửa người ra sau dựa vào đệm lưng, rồi lại giật chồm về trước. Ánh mắt đau đớn của bà ta trừng trừng nhìn hắn. Bà ta ằng ặc bật ra tiếng gì đó nấc nghẹn nghe như có thể là tên hắn hoặc cũng có thể không phải. Người ta làm gì với những bệnh nhân bị ngộ độc ấy nhỉ? Trứng sống? Hay là COCA-COLA? Không, Coke là dành cho những người bị đau bụng thôi, còn bà ta đã đi xa khỏi ngưỡng đó rồi. Phải thọc ngón tay xuống cổ họng bà ấy mới được, hắn nghĩ. Bắt bà ấy ọe ra. Nhưng rồi hàm răng bà ta bắt đầu thực hiện cuộc diễu binh của chính chúng và hắn rút lại bàn tay vừa thập thò đưa ra, thay vào đó, hắn lấy lòng bàn tay bụm miệng. Hắn nhận ra bà ta đã cắn gần nhưng nát bươm môi dưới; máu trên áo của bà ta từ đó mà chảy xuống. Thật ra là một phần. “Brayvie!” Bà ta thều thào trong hơi thở hổn hển. Câu sau đứt quãng nhưng vẫn có thể hiểu được. “Gại… chí… mợt… mợt!” Gọi 911. Hắn bước lại chỗ để điện thoại và cầm nó lên trước khi nhận ra mình thực sự không thể làm việc đó. Hãy nghĩ đến những câu hỏi không thể trả lời sẽ ập đến. Hắn đặt nó xuống và lồng lộn lao tới chỗ bà ta. “Tại sao mẹ lại mò ra đấy làm gì hả, mẹ? Tại sao?” 27 ◄○► Giống như hôm trước, ngày Chủ nhật cũng rực rỡ như mùa hè. Giống như hôm trước, bốn giờ chiều là Brady đã bán hết hàng, còn ít nhất là hai tiếng mới đến giờ ăn tối và các công viên bắt đầu vắng người. Hắn tính gọi về nhà xem mẹ hắn thích ăn gì vào bữa tối, nhưng rồi lại quyết định mua đồ ở Long John Silver’s mang về và khiến bà ta ngạc nhiên. Bà ta khoái món tôm hùm Langostino Lobster Bites. Trớ trêu thế nào cuối cùng Brady mới là người ngạc nhiên. Hắn vào nhà từ lối garage, và câu chào của hắn - Mẹ ơi, con về nhà rồi! - chết lịm trên môi. Lần này bà ta đã nhớ tắt bếp lò nhưng mùi món thịt bà ta nướng để ăn trưa vẫn còn lơ lửng trong không khí. Từ phòng khách vọng ra một âm thanh thình thịch tắc nghẹn và tiếng ằng ặc lạ lùng. Có một chiếc chảo đặt trên bếp. Hắn ghé lại nhìn vào và thấy những vụn bánh hamburger nướng cháy nhô lên như những ngọn núi lửa nhỏ trên một bề mặt dầu mỡ sền sệt. Trên quầy bếp là một chai Stoll còn một nửa và một lọ mayonnaise, đó là tất cả những gì bà ta vẫn dùng để phết ăn kèm món hamburger. Những túi đồ ăn làm tấm vết mỡ rơi tuột khỏi tay hắn. Brady thậm chí còn không nhận ra. Không, hắn nghĩ. Không thể thế được. Nhưng đúng là như thế. Hắn mở tung tủ lạnh nhà bếp và kia rồi, giá trên cùng, là cái túi Baggie đựng món thịt tẩm độc. Có điều bây giờ đã thiếu mất một nửa. Hắn trân trối nhìn nó với ánh mắt ngơ ngẩn, trong đầu nghĩ, Bà ấy chẳng bao giờ kiểm tra cái tủ lạnh mini trong garage. Không bao giờ. Đó là đồ của mình. Tiếp theo là một ý nghĩ khác: Làm sao biết được là bà ấy có kiểm tra không khi mày vắng mặt? Mày chẳng biết thừa là bà ấy đã lúc lọi tất cả ngăn kéo và sục sạo cả dưới đệm của mày còn gì. Tiếng ằng ặc đó lại vọng ra. Brady chạy ào lên phòng khách, đá tung một cái túi đồ ăn Long John Silver’s vào dưới bàn bếp và để mặc cửa tủ lạnh mở toang. Mẹ hắn đang ngồi cứng đờ người trên ghế. Bà ta mặc pajama bằng lụa xanh. Bề mặt áo có một mảng nôn ọe loang lổ những vệt máu. Bụng bà ta phưỡn ra, là nút áo chật căng; đó là cái bụng của một người đàn bà có chửa bảy tháng. Tóc bà ta dựng đứng lên thành một mớ rối tinh điên khùng trên bộ mặt tái bợt như tờ giấy. Hai lỗ mũi ứa máu. Mắt bà ta lồi ra. Bà ta không nhìn thấy hắn, hoặc ban đầu hắn tưởng là vậy, nhưng rồi bà ta chìa cả hai tay ra. “Mẹ, mẹ ơi!” Ý tưởng đầu tiên của hắn là vỗ lưng bà ta, nhưng hắn thấy chiếc bánh hamburger đã ăn gần hết trên cái bàn cà phê bên cạnh những gì còn lại của thứ chắc chắn đã từng là một ly cocktail Screwdriver to bự, và biết rằng vỗ lưng sẽ chẳng ăn thua gì. Thứ đó không bị mắc trong cổ họng bà ta. Giá mà như thế thì tốt. Âm thanh thình thịch mà hắn nghe thấy khi vào nhà lại vang lên khi chân bà ta bắt đầu giậm lên giậm xuống. Như thể bà ta đang đi đều tại chỗ. Lưng bà ta cong lại. Hai cánh tay bà ta hất thẳng lên trên. Giờ thì bà ta đang đồng thời vừa đi đều vừa ra hiệu rằng cú sút bóng ghi bàn rất tốt. Một bàn chân tung ra và đá vào cái bàn cà phê. Ly Screwdriver của bà ta đổ lộn. “Mẹ!” Bà ta giật ngửa người ra sau dựa vào đệm lưng, rồi lại giật chồm về trước. Ánh mắt đau đớn của bà ta trừng trừng nhìn hắn. Bà ta ằng ặc bật ra tiếng gì đó nấc nghẹn nghe như có thể là tên hắn hoặc cũng có thể không phải. Người ta làm gì với những bệnh nhân bị ngộ độc ấy nhỉ? Trứng sống? Hay là COCA-COLA? Không, Coke là dành cho những người bị đau bụng thôi, còn bà ta đã đi xa khỏi ngưỡng đó rồi. Phải thọc ngón tay xuống cổ họng bà ấy mới được, hắn nghĩ. Bắt bà ấy ọe ra. Nhưng rồi hàm răng bà ta bắt đầu thực hiện cuộc diễu binh của chính chúng và hắn rút lại bàn tay vừa thập thò đưa ra, thay vào đó, hắn lấy lòng bàn tay bụm miệng. Hắn nhận ra bà ta đã cắn gần nhưng nát bươm môi dưới; máu trên áo của bà ta từ đó mà chảy xuống. Thật ra là một phần. “Brayvie!” Bà ta thều thào trong hơi thở hổn hển. Câu sau đứt quãng nhưng vẫn có thể hiểu được. “Gại… chí… mợt… mợt!” Gọi 911. Hắn bước lại chỗ để điện thoại và cầm nó lên trước khi nhận ra mình thực sự không thể làm việc đó. Hãy nghĩ đến những câu hỏi không thể trả lời sẽ ập đến. Hắn đặt nó xuống và lồng lộn lao tới chỗ bà ta. “Tại sao mẹ lại mò ra đấy làm gì hả, mẹ? Tại sao?” “Brayvie! Chỉ-mợt-mợt!” “Mẹ ăn nó lúc nào hả? Được bao lâu rồi?” Thay vì trả lời, bà ta lại bắt đầu diễu binh. Đầu bà ta giật ngửa lên và đôi mắt trợn lồi nhìn trân trân lên trần nhà một hai giây trước khi cái đầu lại giật chồm về phía trước. Lưng bà ta không chuyển động; cứ như thể đầu bà ta được gắn trên vòng bi vậy. Những tiếng ằng ặc quay trở lại - tiếng nước cố thoát xuống đường ống bị mắc kẹt. Miệng bà ta há ra và bà ta nôn thốc nôn tháo. Chỗ nôn trút vào lòng bà ta thành một mảng ướt nhoét, và ôi Chúa ơi, quá nửa là máu. Hắn nghĩ đến tất cả những lần hắn cầu cho bà ta chết. Nhưng mình không bao giờ muốn mọi chuyện như thế này, hắn nghĩ. Không bao giờ. Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn như một tia chớp lẻ loi sáng chói giữa đại dương bão tố. Hắn có thể tìm ra cách chữa cho bà ta ở trên mạng. Tất cả mọi thứ đều có trên mạng hết. “Con sẽ giải quyết chuyện này,” hắn nói, “nhưng con phải xuống dưới hầm vài phút. Mẹ cứ… cố chịu nhé, mẹ. Cố gắng…” Suýt nữa thì hắn nói Cố gắng thư giãn. Hắn chạy vào bếp, về phía cánh cửa dẫn đến phòng điều khiển. Dưới đó hắn sẽ tìm ra cách cứu bà ta. Mà dù không tìm được thì hắn cũng không phải chứng kiến bà ta chết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang